“ Chị biết không, trong một bài dịch trên lớp  gần đây của em có một câu hay hay như thế này: “Sợi dây đã đứt, có nối  lại vẫn còn cái gút”. Lúc mới vừa đọc xong em bật cười lắc đầu lun! Ghê  hen chị!”  Rồi em im lặng… Bất chợt ngay lúc đó tôi muốn hỏi: “Em có sao  không?”.  Nhưng tôi đã chọn cách im lặng như những lần trước. Tôi rất  vụng trong việc hỏi những câu kiểu như vậy, vụng trong cách an ủi, trong  cách thể hiện sự quan tâm… Tôi cũng sợ em nghĩ tôi cho là em yếu đuối  nên mới hỏi như vậy… Tôi hướng suy nghĩ của mình đến ý: “Em chỉ đang kể  một câu chuyện bình thường. Giọng em nghe cũng bình thường lắm! Có lẽ đã  ổn rồi…”  Tôi thả trôi suy nghĩ của mình… Lá rơi nhiều quá. Những chiếc  lá không ở với cây mà bay theo gió… Trời không mây mà sao tự nhiên tôi  ước có mưa. Sau cơn mưa, sẽ là cầu vồng… Nhưng làm sao mưa có thể cuốn  trôi đi bụi bặm nơi lòng đường này và giữ lại những chiếc lá xanh bé nhỏ  kia…  Ngay lúc đó, em cất tiếng hỏi: “Vậy là mình không nên nối lại một  sợi dây đã đứt hả chị?”. Em cười thật tươi mà cũng không giấu nổi giọng  nói đã lạc đi…  Lục trong “ngăn tim bướng bỉnh” của mình, cộng với cái  lý tưởng “nothing is impossible” không luôn vững vàng của một người bạn,  tôi nói: “ Không phải như vậy đâu em!”. Rồi tôi nói tiếp, như thể tự  trấn an mình hơn là để trấn an em. “Ừ, thì đúng là có cái gút thật,  nhưng mà có sao đâu hả em? Biết đâu sợi dây đó nếu có thêm cái gút thì  lại càng thêm đẹp? Đẹp hay không là do cách nhìn của mình mà em. Điều  này tương tự như nhìn ly nước đầy phân nửa hay vơi phân nửa là do mình  vậy đó! Em đừng hỏi chị là “nên” hay không, mà em hãy hỏi bản thân mình  “muốn” hay không đó!”  Em gật gù… Không biết em đang nghĩ gì… Tự nhiên  tôi thấy hơi giật mình. Lỡ như tôi vừa mới gieo vào nơi em cái gọi là  niềm hi vọng, rồi sau này sợi dây em đang cầm không thể nối lại được  nữa… Phải chăng tôi nên nói như thế này: “Sợi dây đã đứt rồi, em đừng  phí công nối lại nữa. Hãy tìm sợi dây mới đi.”  Tôi nhớ mình đã có lần  nói ý đó với em rồi, nhưng không có tác dụng. Có lẽ một người hoài niệm  như tôi khi đưa ra những cái lý thuyết “tìm cái mới” không được thuyết  phục lắm.  Chiều hôm đó trời mưa. Và ở phía xa kia có cầu vồng…   
	
		
			
		
		
	
								
				Bài tương tự bạn quan tâm
			
			
								
									Thế nào được gọi là yêu
								
								
									
						- Thread starter Mr LNA
 - Ngày bắt đầu
 
								
									Anh đã tìm được cách để quên em
								
								
									
						- Thread starter Mr LNA
 - Ngày bắt đầu
 
								
									Công việc kì lạ
								
								
									
						- Thread starter Mr LNA
 - Ngày bắt đầu
 
								
									Cô gái điên
								
								
									
						- Thread starter Mr LNA
 - Ngày bắt đầu
 
								
									Một câu chuyện có thật 60%
								
								
									
						- Thread starter Mr LNA
 - Ngày bắt đầu
 
				
		
			
