“Tôi không thích xem phim Hàn. Đó không phải là một điều áp đặt hay chủ quan. Bởi đơn giản, tôi bị ám ảnh.
Từ chính số phận của mình, tôi đúc kết được rằng ta chỉ nên lãng mạn trong tiềm thức, không nên quá kì vọng vào một cuộc sống hư ảo để rồi khi tất cả sụp đổ, mọi thứ bỗng chốc vỡ tan…”
“Tại sao con phải đi học tiếng Hàn hả mẹ?” - Nó mở to mắt ra, vẻ mặt buồn non nớt.
“Để sau này gặp ba con” - Mẹ nó cười.
“Con không cần ba, con chỉ cần mẹ thôi” - Nói rồi nó sà vào lòng mẹ…
Đam Thư thiếu tình thương của ba từ nhỏ. Nó chưa bao giờ thấy mặt ba ngoài đời thật cũng như trong ảnh. Mẹ nó thường đi làm từ sáng đến tối mịt mà nó cũng không rõ là làm gì. 8 tuổi, ngoài giờ học chính khóa, nó còn phải học một thứ ngôn ngữ xa lạ mà nó cực kì ghét: tiếng Hàn. Học được gần 1 năm, nó vẫn chưa hiểu gì cả…
Vào một buổi chiều đầy nắng và nhiều gió, khi nó bỗng cảm thấy hụt hẫng về cuộc sống xung quanh, khi nó cảm thấy những giấc mơ đêm không còn là que kẹo, trái bóng, mà là những cơn ác mộng xa vời, nó trốn học, ra bãi đất sống sau sân bay… Mãi nghĩ về cơn ác mộng đêm qua và không hiểu tại sao nó lại mơ như thế, tiếng chân sột soạt làm nó lạnh người.
“Bạn đang làm gì đó?” - Một giọng nói ngọng ngịu cất lên. Mắt ráo hoảnh, Đam Thư ngẩng mặt ngước nhìn. Một cậu bé da trắng, mắt một mí, nhìn nó với vẻ mặt ngố tàu.
“Hôm qua mình mơ thấy có một anh chàng gì đó lạ hoắc, nói với mình cái gì đó mà mình không rõ, rồi mình khóc quá trời rồi chạy đi. Anh chàng đó đáng sợ quá đi!”
“Bộ mặt hắn xấu xí lắm hả?” - Cậu bé vẫn hỏi với giọng lơ lớ.
“Không, mặt hắn rất đẹp… Mình cũng chẳng hiểu tại sao nghe giọng hắn, mình lại thét lên như thế”
“Bạn đừng có buồn nữa. Mình cũng đang buồn nè. Học chẳng hiểu gì cả…”
“Bạn cũng học tiếng Hàn quốc hả?” - Đam Thư nín khóc, mặt rất chú tâm.
“Ờ. Khó học quá. Ba mình bảo đó là tiếng mẹ đẻ của mình. Mà tiếng mẹ đẻ là tiếng gì vậy?”
“Có thể là tiếng của mẹ bạn…” - Mặt Đam Thư suy tư.
“Ồ…” - cậu bé chớp chớp mắt.
Hai đứa trẻ cứ thế lớn lên cùng nhau… Từ những buổi chiều, từ những buổi đi học, những sáng đạp xe quanh công viên dạo phố. Càng lớn, càng hiểu thêm nhiều thứ về cuộc sống (dù còn rất nông cạn), bọn chúng càng quấn quýt nhau. Ba mẹ hai đứa chẳng ai biết, và không người lớn nào biết… Tuổi thơ trôi qua, lãng mạn như những thước phim Hàn…
o0o
7 năm sau…
Bãi cỏ mướt rượt, ướt đẫm. Sau một cơn mưa mùa hạ, mọi thứ được gột rửa tinh tươm. Dắt chiếc xe đạp nhỏ, Đam Thư dè dặt bước lên những bậc cao ở các rìa bồn hoa trong công viên, vẻ thích thú lạ lẫm…
“Thư…” - Bin chạy tới, vẫn là hai que kem màu xanh lá mà cậu lấy được từ trong tủ lạnh ở nhà.
Đam Thư cười trong veo. Hai đứa vừa đi học về, và trong khi Bin đi lấy kem thì Thư ngồi ở công viên chờ đợi…
“Ngày này 7 năm trước, bọn mình gặp nhau” - Bin hồ hởi.
“Nhưng không phải ở đây mà là ở bãi đất trống sau sân bay…” - Đam Thư cười tít mắt, ngẫm một lúc, nó nói tiếp.
“Đến bây giờ mình vẫn chưa hiểu. Bạn là người Hàn, sao lại không nói được tiếng Hàn?” - Đam Thư mê mẩn nhìn gương mặt Bin. Nó xem đó là một vẻ đẹp cực lạ mà chưa đứa con trai thứ hai nào có được… Đôi mắt lạ, sống mũi cao, đôi môi khép hờ, và nước da như con gái…
“Mình không biết. Mình sinh ra ở đây từ nhỏ, không nói được tiếng Hàn nên ba bắt học thôi… Nè, làm gì nhìn dữ vậy, thích rồi chứ gì” - Bỗng Bin lên cao giọng. Thư đỏ mặt, uýnh vai cậu bạn ầm ầm. Bin phá lên cười, vẻ thích chí lắm…
“Đồ đáng ghét…” - Mặt Thư vẫn còn đỏ au.
“Cô ơi cô… Biết nhau 7 năm rồi mà còn ngại là sao hả? Thích thì bảo là thích. Bình thường. Hồi nhỏ, lần đầu tiên gặp cô, dù tôi còn non nớt nhưng tôi vẫn cảm thấy thích cô đó thôi…” - Bin ra vẻ người lớn.
Chính Thư cũng không hiểu vì sao mình lại đỏ mặt như vậy. Nó hỏi với giọng run run: “Thích? Mà tại sao chứ?”
“Lúc đó nhìn Thư ngộ ngộ. Chưa bao giờ thấy một đứa con gái khóc mà không ra nước mắt. Với lại tự nhiên tội nghiệp quá chừng. Tại lúc nhỏ mình cũng hay mơ thấy bị siêu nhân tấn công, cảm giác thật khủng khiếp. Nên khi Thư bảo Thư gặp ác mộng, mình có cái gì đó đồng cảm…” - Bin nói tỉnh như không.
Thư phá lên cười. Từng cụm mây trắng với những hình thù vô định bỗng biến thành những trái tim trong đôi mắt Thư. 15 tuổi, có những điều tinh khiết hơn những áng mây trời…
Một khoảng lặng ngập tràn. Thư có cảm giác mơ hồ khó hiểu khi ánh mắt Bin bỗng chốc tối đen. Chiều tà, công viên vắng hẳn, sắc cam nhợt nhạt chiếu vội qua hàng ghế đá sẫm màu…
“Bin sắp đi sang Hàn gặp mẹ. Thư ở đây phải giữ gìn sức khỏe, không được mít ướt, không được ăn kem nhiều, vẫn phải học tiếng Hàn đều đặn dù nó khó, và không được đi chơi lung tung với ai hết nghe chưa. Phải đợi Bin, đợi 3 năm sau Bin về…”
Thư chực khóc. Nhưng nghĩ về 3 năm, nghĩ về những kỉ niệm đẹp suốt 7 năm, nó như có động lực… Và nó gật đầu, đôi mắt nhìn sâu thẳm vào tâm hồn Bin. Nó tin, rồi một ngày không xa, hai đứa rồi sẽ đoàn tụ, sẽ như những cặp đôi lãng mạn khác, kết hôn với nhau và đi cùng nhau đến hết đời… “Quen” nhau 7 năm rồi cơ mà… 15 tuổi, ta có quyền mơ mộng không giới hạn.
Hoàng hôn tắt. Có một đứa con trai dắt xe giùm một đứa con gái. Cả hai đi, con phố trở nên tĩnh mịch
3 năm sau…
(Còn tiếp)
:KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@20:
Từ chính số phận của mình, tôi đúc kết được rằng ta chỉ nên lãng mạn trong tiềm thức, không nên quá kì vọng vào một cuộc sống hư ảo để rồi khi tất cả sụp đổ, mọi thứ bỗng chốc vỡ tan…”
“Tại sao con phải đi học tiếng Hàn hả mẹ?” - Nó mở to mắt ra, vẻ mặt buồn non nớt.
“Để sau này gặp ba con” - Mẹ nó cười.
“Con không cần ba, con chỉ cần mẹ thôi” - Nói rồi nó sà vào lòng mẹ…
Đam Thư thiếu tình thương của ba từ nhỏ. Nó chưa bao giờ thấy mặt ba ngoài đời thật cũng như trong ảnh. Mẹ nó thường đi làm từ sáng đến tối mịt mà nó cũng không rõ là làm gì. 8 tuổi, ngoài giờ học chính khóa, nó còn phải học một thứ ngôn ngữ xa lạ mà nó cực kì ghét: tiếng Hàn. Học được gần 1 năm, nó vẫn chưa hiểu gì cả…
Vào một buổi chiều đầy nắng và nhiều gió, khi nó bỗng cảm thấy hụt hẫng về cuộc sống xung quanh, khi nó cảm thấy những giấc mơ đêm không còn là que kẹo, trái bóng, mà là những cơn ác mộng xa vời, nó trốn học, ra bãi đất sống sau sân bay… Mãi nghĩ về cơn ác mộng đêm qua và không hiểu tại sao nó lại mơ như thế, tiếng chân sột soạt làm nó lạnh người.
“Bạn đang làm gì đó?” - Một giọng nói ngọng ngịu cất lên. Mắt ráo hoảnh, Đam Thư ngẩng mặt ngước nhìn. Một cậu bé da trắng, mắt một mí, nhìn nó với vẻ mặt ngố tàu.
“Hôm qua mình mơ thấy có một anh chàng gì đó lạ hoắc, nói với mình cái gì đó mà mình không rõ, rồi mình khóc quá trời rồi chạy đi. Anh chàng đó đáng sợ quá đi!”
“Bộ mặt hắn xấu xí lắm hả?” - Cậu bé vẫn hỏi với giọng lơ lớ.
“Không, mặt hắn rất đẹp… Mình cũng chẳng hiểu tại sao nghe giọng hắn, mình lại thét lên như thế”
“Bạn đừng có buồn nữa. Mình cũng đang buồn nè. Học chẳng hiểu gì cả…”
“Bạn cũng học tiếng Hàn quốc hả?” - Đam Thư nín khóc, mặt rất chú tâm.
“Ờ. Khó học quá. Ba mình bảo đó là tiếng mẹ đẻ của mình. Mà tiếng mẹ đẻ là tiếng gì vậy?”
“Có thể là tiếng của mẹ bạn…” - Mặt Đam Thư suy tư.
“Ồ…” - cậu bé chớp chớp mắt.
Hai đứa trẻ cứ thế lớn lên cùng nhau… Từ những buổi chiều, từ những buổi đi học, những sáng đạp xe quanh công viên dạo phố. Càng lớn, càng hiểu thêm nhiều thứ về cuộc sống (dù còn rất nông cạn), bọn chúng càng quấn quýt nhau. Ba mẹ hai đứa chẳng ai biết, và không người lớn nào biết… Tuổi thơ trôi qua, lãng mạn như những thước phim Hàn…
o0o
7 năm sau…
Bãi cỏ mướt rượt, ướt đẫm. Sau một cơn mưa mùa hạ, mọi thứ được gột rửa tinh tươm. Dắt chiếc xe đạp nhỏ, Đam Thư dè dặt bước lên những bậc cao ở các rìa bồn hoa trong công viên, vẻ thích thú lạ lẫm…
“Thư…” - Bin chạy tới, vẫn là hai que kem màu xanh lá mà cậu lấy được từ trong tủ lạnh ở nhà.
Đam Thư cười trong veo. Hai đứa vừa đi học về, và trong khi Bin đi lấy kem thì Thư ngồi ở công viên chờ đợi…
“Ngày này 7 năm trước, bọn mình gặp nhau” - Bin hồ hởi.
“Nhưng không phải ở đây mà là ở bãi đất trống sau sân bay…” - Đam Thư cười tít mắt, ngẫm một lúc, nó nói tiếp.
“Đến bây giờ mình vẫn chưa hiểu. Bạn là người Hàn, sao lại không nói được tiếng Hàn?” - Đam Thư mê mẩn nhìn gương mặt Bin. Nó xem đó là một vẻ đẹp cực lạ mà chưa đứa con trai thứ hai nào có được… Đôi mắt lạ, sống mũi cao, đôi môi khép hờ, và nước da như con gái…
“Mình không biết. Mình sinh ra ở đây từ nhỏ, không nói được tiếng Hàn nên ba bắt học thôi… Nè, làm gì nhìn dữ vậy, thích rồi chứ gì” - Bỗng Bin lên cao giọng. Thư đỏ mặt, uýnh vai cậu bạn ầm ầm. Bin phá lên cười, vẻ thích chí lắm…
“Đồ đáng ghét…” - Mặt Thư vẫn còn đỏ au.
“Cô ơi cô… Biết nhau 7 năm rồi mà còn ngại là sao hả? Thích thì bảo là thích. Bình thường. Hồi nhỏ, lần đầu tiên gặp cô, dù tôi còn non nớt nhưng tôi vẫn cảm thấy thích cô đó thôi…” - Bin ra vẻ người lớn.
Chính Thư cũng không hiểu vì sao mình lại đỏ mặt như vậy. Nó hỏi với giọng run run: “Thích? Mà tại sao chứ?”
“Lúc đó nhìn Thư ngộ ngộ. Chưa bao giờ thấy một đứa con gái khóc mà không ra nước mắt. Với lại tự nhiên tội nghiệp quá chừng. Tại lúc nhỏ mình cũng hay mơ thấy bị siêu nhân tấn công, cảm giác thật khủng khiếp. Nên khi Thư bảo Thư gặp ác mộng, mình có cái gì đó đồng cảm…” - Bin nói tỉnh như không.
Thư phá lên cười. Từng cụm mây trắng với những hình thù vô định bỗng biến thành những trái tim trong đôi mắt Thư. 15 tuổi, có những điều tinh khiết hơn những áng mây trời…
Một khoảng lặng ngập tràn. Thư có cảm giác mơ hồ khó hiểu khi ánh mắt Bin bỗng chốc tối đen. Chiều tà, công viên vắng hẳn, sắc cam nhợt nhạt chiếu vội qua hàng ghế đá sẫm màu…
“Bin sắp đi sang Hàn gặp mẹ. Thư ở đây phải giữ gìn sức khỏe, không được mít ướt, không được ăn kem nhiều, vẫn phải học tiếng Hàn đều đặn dù nó khó, và không được đi chơi lung tung với ai hết nghe chưa. Phải đợi Bin, đợi 3 năm sau Bin về…”
Thư chực khóc. Nhưng nghĩ về 3 năm, nghĩ về những kỉ niệm đẹp suốt 7 năm, nó như có động lực… Và nó gật đầu, đôi mắt nhìn sâu thẳm vào tâm hồn Bin. Nó tin, rồi một ngày không xa, hai đứa rồi sẽ đoàn tụ, sẽ như những cặp đôi lãng mạn khác, kết hôn với nhau và đi cùng nhau đến hết đời… “Quen” nhau 7 năm rồi cơ mà… 15 tuổi, ta có quyền mơ mộng không giới hạn.
Hoàng hôn tắt. Có một đứa con trai dắt xe giùm một đứa con gái. Cả hai đi, con phố trở nên tĩnh mịch
3 năm sau…
(Còn tiếp)
:KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@20:
Bài tương tự bạn quan tâm
Độc công tử
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Độc công tử
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Bạch mã hoàng tử (Dài kì 4teen)
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Hoàng tử xứ Hàn. Kì cuối: Chỉ là giấc mơ
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Hoàng tử xứ Hàn. Kì 2: Lời yêu vội vã
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Sức hấp dẫn của kẻ thất tình. Kì cuối: Khi sự hào...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu