Câu chuyện của những con người sức mẻ

Mr LNA

Administrator
1 Tháng mười một 2010
49,065
12
38
Câu chuyện của những con người sức mẻ

Cecilina vẫn hát ớ quán âm nhạc của Bruno Petit tối nay.Vãng
khách tôi mời em một li nước chanh để dịu đi cái rát của cổ họng nhỏ
nhắn kia.Quán tối nay đa số là khách quen,họ nghe Cecilina hát và thật
sự họ chỉ nghe mà thôi.Cecilina có vẻ bề ngoài để mà đối nghịch với giọng
hát tuyệt đẹp của em,nhưng em trông thật tuyệt khi trao ai đó một nụ
cười,cho dù đó chỉ là ý kiến chủ quan của tôi.Tôi đến quán vào tầm 8h
tối thứ bảy và đó là điểm dừng của một tuần du lịch trong cái thị trấn
bé nhỏ Murando này.Tôi đã nghe ở quán này từ khi là một cậu trai mười
lăm tuổi và gián đoạn bốn năm khi học đại học ở xa và giờ đây lịch trình
không đổi là thế đấy.Cecilina đến với thị trấn trên một chuyến tàu hỏa
cách đây năm tuần.Cô lập tức đến quán âm nhạc và xin một chân ca
sĩ.Bruno có vẻ như hài lòng hơn nếu chỉ đc nghe cô hát mà khôngnhìn thấy
hình dáng của cô.Nhưng Bruno là một người đàn ông yêu bằng tai và hắn
ta không thể để chuyến tàu hỏa nào mang cô đi được nữa.Hắn ta luôn hứa
vs đám bạn rằng khi đủ tiền anh ấy sẽ gặp Hôxê Mutit để mua cho chính
mình một chiếc bùa yêu và sẽ yêu Cecilina mãi mãi cho dù hình dáng cô ta
thế nào,và khi tỉnh táo hắn sẽ chửi đổng lên vì đứa nào lại gán lời
rượu cho hắn.
Đến tuần thứ ba kể từ khi Cecilina đến,tôi đến quán và bắt gặp
Bruno đang chăm chăm nhìn nàng biểu diễn với đôi mắt nhắm nghiền và khẽ
lắc đầu khi kết thúc bài nhạc.Hắn quay sang ôm cô bạn gái,hôn lên đôi
môi cô ta thật sâu rồi nhẹ nhàng rời quán.Tôi theo hắn ra ngoài.Chúng
tôi đến công viên cuả thị trấn thả mình trên chiếc băng dài.
-Rồi cô ấy sẽ ra sao khi không còn hát được nữa
-Tớ không biết Bruno,có lẽ sẽ như cành của một bông hồng đã tàn mà thôi
-Tớ sẽ cưới cô ấy nếu tớ chỉ có đôi tai
-Còn tớ sẽ cưới cô ấy khi cô ấy mãi cười
-Thật vậy ư,cô ấy cười thật tuyệt nhưng ai đủ sức làm cô ấy cười mãi
-Cậu nghĩ Mutit làm đc chuyện đó không
-Đừng nghĩ xằng ai cứ mãi cười nếu một lúc người ta cần khóc
Bruno yêu tiếng hát của Cecilina còn tôi yêu nụ cười của cô
ấy nhưng không ai trong chúng tôi yêu tất cả những gì thuộc về cô
ấy.Bruno cưới Remediot vào tuần sau đó và không xuất hiện ở quán
nữa.Bruno chỉ đến để thu tiền từ tay thu ngân vào tối chủ nhật hàng
tuần,nhưng không có nghĩa hắn ta không còn nghe Cecilina hát nữa.
Hôm nay nàng hát chỉ bốn bài,phần còn lại sẽ do Sophia
hát.Sophia đến thị trấn vào hôm thứ tư.Cô ấy là em họ của Bruno,cô ấy có
đôi mắt của biển khơi và đôi môi của những trái cấm vườn địa đàng.Cô ấy
hấp dẫn đến cả người anh họ của mình,ánh nhìn của Bruno cũng như những
người đàn ông khác như muốn xé toạc bộ đầm lụa của Sophia nhưng đáng
tiếc giọng hát của cô không bì kịp nhan sắc ấy.Cô là một ca sĩ hạng
trung và trôi về thị trấn như sự đào thải tất yếu từ một thế giới của
biển khơi và địa đàng hoàn hảo hơn.Thế nhưng vs thị trấn này cô ấy là
người đàn bà đẹp nhất,người đàn bà của tất cả những cậu trai,những gã
trung niên,những bố già…đến nghe hát.Cecilina ôm đàn guitar rời sân khấu
và nàng không hề biết rằng đâu đó Bruno đang đau khổ vì nàng,đâu đó bên
trong tấm rèm anh vẫn đứng vào mỗi tối thứ bảy,nhấp ngụm rượu tequila
để hòa tan vị mặn của nước mắt.
Nàng ngồi với tôi ở một góc khuất,nhấm nháp li nước chanh pha thêm whisky.
-Anh lại mang đến một tờ báo
-Tất nhiên và không thể thiếu mục truyện tiếu lâm cho cô đâu nhé
-Anh làm tôi cười phát điên từ những mẫu chuyện của anh đấy,có lẽ ngày nào đó anh nên dạy tôi đọc để không làm phiền anh nữa
Cứ vậy,mỗi tối thứ bảy tôi đem một tờ báo và cố gắng đọc
thật nhiều mẫu chuyện vui,pha trò thật nhôn,…chỉ mong khoảnh khắc yêu
đương của tôi không tắt đi.Cecilina vẫn cười,cười mãi đến khi những cậu
trai,những gã trung niên,những bố già… chỉ chịu mua rượu để nghe Sophia
hát,nhảy điệu clacket khi hứng lên và ngã bổ vào bất kì cánh tay nào
nhét tiền vào áo ngực của ả.Cecilina vẫn đến quán,đệm hơi cho Sophia
những quãng cao và thỉnh thoảng hát một bài khi Sophia rút vào cánh gà
giải khát,hay moi tiền đang chật ních trong áo ngực ra hay khi mà những
gã ca sĩ đang bận tán tỉnh những mụ góa nghèo tình thừa tiền.Bruno nói
với tôi có lẽ anh cần một người như Sophia nữa để kiếm thêm tiền.Tôi
trách hắn tham lam và rồi sẽ ra sao vs Cecilina bây giờ.Hắn phớt lờ và
không gặp tôi một thời gian.Hắn vần trả đủ tiền cho Cecilina và 3 tuần
sau đó hắn kiếm được một ả đến từ biên giới có giọng hát không tồi và
tất nhiên có rất nhiều nơi hấp dẫn để những cậu trai,những gã trung niên
và những bố già… nhét tiền boa.Tôi không đến quán nữa và thường hay hẹn
nàng mỗi tuần 1 lần đi ăn trưa ở của hàng của Đuybông-món Pháp ngon
tuyệt và tôi lại cầm theo một tờ báo tất nhiên có cả mục chuyện tiếu
lâm.
Hôm nay tôi có hẹn với nàng ở Đuybông.Tôi đến sớm và cố
bắt chuyện với đám tán gẫu bàn bên,họ kể những câu chuyện kì lạ chưa
từng có.Tôi chắc hẳn hôm nay mình sẽ thấy nàng cười rất nhiều,cười rất
duyên để tôi được ngắm và chết đi đầy điên dại bên món bánh tráng
miệng.Nàng đến,gây đi hẳn so với lần gặp trước,đôi mắt lo âu và đôi môi
khó mà hé được một nụ cười nào.
-Tôi sẽ rời thị trấn vào tuần sau
-Tại sao,em không cần phải làm vậy,Bruno trả đủ cho em mà
-Tôi cần hát,cần phiêu bồng,cần thả mình…chứ không cần sự thương hại,sự châm chọc
-Ôi những con người vị nghệ thuật trước dây đâu rồi
-Họ mê đắm trong cái đẹp thể xác rồi chàng trai a
Bruno ngồi dậy,sửa lại càvạt và không có ý định cho
tôi một quả trả đũa.Hắn bảo tôi thứ bảy tuần sau tới quán để gặp hắn.Sáu
ngày liền không ai nhìn thấy Bruno kể từ khi hắn lên chiếc Jeep và ra
khỏi thị trấn.Ngày thứ năm có một đám người đến mua lại quán.Họ có giấy
tờ và chữ kí của Bruno.Remediot nhận được một khoảng kha khá và cùng với
Anberto-gã ca sĩ rời đi trên chuyến tàu sớm nhất về phía miền biển.Ngày
hẹn đến,từ chiều tôi đã để ý thấy Bruno đã về,hắn không bất ngờ về
chuyện Remediot,hắn chỉ đinh ninh tại sao cô ta lại đồng ý với khoảng
tiền ít ỏi vậy,lẽ nào cô ta đã yêu thật sự gã trai kia.Tối ấy,tại
quán,Sophia và cô ả mới đến vẫn đc giữ lại nay kiêm thêm việc ngủ với
bất kì gã nào nếu tiền boa hậu hĩnh.Bruno và tôi ngồi ở góc quán,quán
thay đổi nhiều quá,đèn đã được đưa bớt ra ngoài để hai thằng bé gác cổng
khỏi sợ lũ ma xó quanh quẩn trí óc chúng,quán lờ mờ thứ đèn mà những
ông chủ mới gọi là kiểu cách tân của hội nhập.Bruno đưa tôi một gói to
bằng bàn tay,quấn chằng chịt tua rua đan bằng chỉ ngũ sắc.
-Ngày mai khi đến giữa trưa,cậu hãy đến gặp Cecilina và tháo gói này
ra.Hãy bảo cô ấy đây là món bánh gia truyền vùng này và hãy ăn với cậu
trước khi đi vì đó là truyền thống của hai người thân nhau.
-Bùa của Mutit phải không?Bruno nhìn vào mắt tớ đi
-Rồi cậu sẽ yêu cô ấy mãi thôi,yêu tất cả,yêu những gì thuộc về cô ấy,yêu điên dại và trọn vẹn
-Cậu đã đổi tất cả những gì cậu có ư Bruno,cậu điên rồi
-Rồi những tờ báo,những câu chuyện tiếu lâm,những trò tếu… liệu có kéo
dài đc không.Rồi các ngày không gặp cậu cô ấy có ai đang yêu cô ấy,cô ấy
có ai thực sự yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy.Ôi cậu bảo mình phải
làm sao đây
-Bruno,cậu điên rồi.
-Cầm lấy đừng để những gì tớ làm là vô ích,không phải chỉ tiền bạc mà mua nỗi nó đâu
Tôi ra về,cầm chiếc bánh đã yếm bùa của Mutit đến công
viên.Tôi dừng lại chiếc ghế mà tôi và Bruno đã ngồi rồi thực sự suy nghĩ
như một gã trai trưởng thành.Có chăng tôi ích kỉ và chỉ chấp nhận nụ
cười của cô ấy thôi ư,chấp nhận rồi cố sức duy trì cái tình yêu lọc lựa
ấy thôi ư.Bruno,hắn yêu mỗi tiếng hát,yêu một thứ rồi sẽ dần mất đi và
cũng như tôi yêu chỉ một thứ trong vô vàn những gì có ở Cecilina ư.Hắn
khác tôi,hắn chấp nhận hy sinh để giữ cho mình tình yêu ấy và để
Cecilina đc yêu một cách trọn vẹn.Thế nhưng lại là tấm bùa,giả tạo quá
không.Giả tạo ư,nếu mình không nói, Bruno không hé răng và Mutit mãi giữ
sự bí ẩn trong cách sống ông ta thì Cecilina lẽ nào lại biết mình đang
có một thứ tình yêu như vậy.Cô ấy sẽ hạnh phúc vì chưa từng ai có ý định
hỏi cưới cô ấy cả.Khi đó cô ấy sẽ yêu tôi hơn mọi thứ và hạnh phúc chỉ
khi ở bên cạnh tôi mà thôi.Nếu theo lời Bruno thì khi ăn xong hai chúng
tôi sẽ quên đi tất cả và chỉ sống vì nhau và không gì chia rẽ nổi hai
chúng tôi.Ôi tuyệt thật,nhưng như vậy có tàn nhẫn không với Bruno.Không
cậu ấy đã chọn và cậu ấy đã quyết định,nhưng nếu vậy cậu ấy đã yêu
Cecilina một cách trọn vẹn rồi cơ mà.Nhầm rồi ,đó là thương hại,cậu ta
thương hại,cậu ta hèn nhát với sự chấp nhận mặt trái của một con
người.Tôi cũng vậy,cũng hèn nhát nhưng trong tay tôi đã có bùa yêu,phải
tận dụng để rồi tôi sẽ chơi chính tôi một vố đau nhất mà tôi sẽ không
bao giờ biết mà chỉ say sưa đắm chìm trong men tình.Được thôi cậu đã phí
cẩ gia sản,cả người vợ,cả tình yêu ấy vì nó thì tớ sẽ tự chơi mình một
vố đau nhất vậy.Cecilina, rồi khi ngày mai qua đi em và tôi sẽ là hai
con người sinh ra để cho nhau và tôi sẽ yêu tất cả những gì của em,thân
hình gậy guộc,đôi chân khập khiễng,mái tóc thưa thớt và cả nụ cười của
tôi,cả giọng hát của Bruno.
Sáng hôm sau tôi sang nhà Bruno,gọi mãi mới có tiếng
người từ phía sau.Tôi nghe thấy tiếng gậy khua và bàn ghế bị xô
lệch,Bruno lê bước đến bên chiếc so-pha và ngồi thả phịch xuống
ghế.Bruno đã mù,trong một đêm đã mù rồi sao.
-Mutit lấy đi đấy,tớ đã bảo cậu là không chỉ có tiền mà.Hắn cần những đôi mắt để nhìn tương lai.
-Tớ hiểu,vậy bây h cậu hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu rồi
-Không ông bạn ah,khi yêu cậu Cecilina sẽ không còn sống vì ca hát nữa
-Rồi cô ấy sẽ hát thôi mà vì chính mình cũng mê cô ấy hát
Hai chúng tôi uống vài ly và tôi bắt đầu đến nhà
Cecilina.Ba tuần sau tôi và Cecillina tổ chức đám cưới trong một nhà
nguyện trong thị trấn.Mặc dù tôi biết tất cả những gì tôi dành cho nàng
chỉ là từ thứ bùa yêu đó.Thế nhưng đó là một thứ bùa yêu đúng như giá
của người mua nó đã trả,mãnh liệt và bền chặt.Tôi yêu dù biết không hề
và cũng không cưỡng lại được.Bruno ngồi hàng ghế đầu,khi linh mục bắt
đầu làm lễ,tôi nhìn hắn và nghĩ chỉ có tình yêu bây giờ hắn dành cho
Cecilina là thật,chỉ có nụ cười đang rạng rỡ trước mặt tôi là thật còn
tất cả chỉ là kết quả của những ích kỉ,hy sinh và giả tạo.
Cecillina chơi một bài tặng Bruno,hắn nghe một cách thật
si mê,nuốt chửng từng ca từ nốt nhạc,rồi khi đến đoạn nhạc dạo cuối cùng
hắn khua gậy bước đi.Cecillina vẫn không ngừng chơi,tiếng gõ lách cách
của gậy trên sàn,tiếng guitar liên hồi ở đoạn kết là 2 thứ tiếng duy
nhất lúc ấy,chỉ thế thôi đọng lại ở tâm trí tôi mãi mãi.Có lẽ thời gian
sẽ làm phai mờ đi hình ảnh Cecillina trong tâm trí hắn nhưng đến bao giờ
hắn mới quên đi giọng hát ấy.Bruno đã về với kí ức của một thời đã mất
và không bao giờ trở lại.Cecillina lần đầu tiên lăn những giọt nước mắt
hạnh phúc trước mặt tôi,và thực sự tôi đã dập tắt tiếng cười của ngày
trước rồi.


Nguồn: sinhviennganhang.com
 

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
61,113
Bài viết
63,332
Thành viên
86,294
Thành viên mới nhất
noithatdiemnhan1

VỀ CHÚNG TÔI

  • Sinhvienthamdinh.Com là diễn đàn đầu tiên và lớn nhất dành riêng cho cộng đồng nhân lực ngành thẩm định giá. Cổng thông tin được tạo ra nhằm tạo kênh kết nối tri thức cho tất cả các bạn đã và đang quan tâm đến ngành thẩm định giá. Các thông tin được tổng hợp với đầy đủ các mảng thuộc lĩnh vực thẩm định giá như: Thẩm định giá Bất động sản, thẩm định giá động sản, thẩm định giá máy móc thiết bị, thẩm định giá doanh nghiệp, thẩm định giá dự án đầu tư, thẩm định giá thương hiệu...
  • Với phương châm "Connet For Sharing" chúng tôi chia sẻ hoàn toàn miễn phí và không giới hạn những kiến thức từ cộng đồng diễn đàn.

DANH MỤC CHÍNH

CÁ NHÂN