Hai cô gái cùng được hai chàng trai tỏ tình vào thời điểm sát nhau, và hai cô gái ấy cũng làm đau hai chàng trai này cùng một lúc… Và, cuối cùng thì…
Thảo chia tay Thái. Cậu đồng ý tắp lự. Và thật ngạc nhiên, cậu không hề đau khổ…
Thái
Được biết bao cô gái xinh đẹp vây quanh, chẳng lẽ tôi lại buồn đau vì một cô gái hết sức bình thường? Thảo không hợp với tôi… Có lẽ tôi hợp với Huyền hơn…
Thảo cứ ngỡ rằng cô ấy làm tôi đau, nhưng thực ra, tôi làm cô ấy đau trước. Trong vài giây phút chán chường thiếu suy nghĩ, tôi đã “cưa” Huyền, và rồi cô ấy “đổ”. Khi tôi thức tỉnh cũng là lúc Huân đang đau khổ vì bị Huyền bỏ rơi…
Nhưng rồi số phận đưa đẩy thế nào, Thảo lại dứt tình và chủ động chia tay… Tôi chỉ hơi buồn vì không ngờ mình bị đá trước, đơn giản như thế… Có vẻ như tôi là người ích kỉ và bảo thủ…
Ngày tôi chở Huyền đi học, cả lớp sững sờ. Và khi thấy Thảo đi cùng Huân, họ tưởng bọn tôi đang đóng kịch hoặc đùa vui để làm không khí lớp sôi động. Nhưng khi tôi khẳng định bây giờ Huyền là của tôi và Huân với Thảo là một cặp, họ không thốt nên lời…
“Gì kì vậy? Ai là người có lỗi trong vụ việc này?”
“Đành rằng họ đối lập nhau, nhưng chẳng lẽ cùng quan niệm sống mới quen nhau được?”
“Hoán đổi kiểu này không thể chấp nhận được…”
“Lớn hết cả rồi. 4 người làm ơn hạ màn đi!”
“Thật đáng thất vọng. Chuyện tình cảm mà đùa giỡn thế này à?”
Đại loại là những câu như vậy. Tôi không quan tâm lắm…
Thời gian sẽ nói lên tất cả thôi mà…
Nghe đâu Thái và Huyền luôn cãi nhau liên tục chỉ vì ghen. Nhiều người để ý Thái và biết bao chàng trai theo đuổi Huyền, và hai người họ có tính cách hay “đứng núi này trông núi nọ”, có đôi khi thấy thích nhau vô cùng, thi thoảng lại chán nhau và chẳng thèm trò chuyện nữa…
Huân và Thảo vẫn hạnh phúc. Có lẽ họ xứng đáng với nhau hơn. Với họ, một tình cảm bình yên là quá đủ…
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế, nhiều ẩn khuất và bất ngờ… Cả lớp cũng công nhận rằng, Huân và Thảo đẹp đôi… Còn Huyền và Thái thuộc về thế giới khác, một thế giới chỉ có vẻ đẹp và sự hào nhoáng…
Huân
Thật bất ngờ. Một ngày đẹp trời. Huyền bảo rằng cô ấy rất muốn gặp tôi và cần chia sẻ tâm sự. Khi cô ấy gọi, Thảo đang ngồi kế tôi. Thảo nói: “Huân cứ đi với Huyền, không sao đâu”. Nhờ Thảo động viên, tôi cảm thấy an tâm và không áy náy.
Gặp tôi, Huyền nước mắt ngắn dài bảo rằng, cô ấy đau khổ trong chuyện tình cảm và đã đặt niềm tin nhầm chỗ, Thái không hề có tình cảm với Huyền. Và Thái dối lòng, bởi dường như Thái chưa quên được Thảo. Huyền muốn tôi quay lại và cô ấy hứa sẽ không bao giờ rồ dại đến mức nói lời chia tay lần nữa…
“Huyền nghe bài Apologize chưa? Đó là tất cả những gì Huân muốn nói… Quá trễ để có thể xin lỗi. Huyền đã đánh Huân thật đau rồi bảo rằng Huyền chỉ vô tình. Dễ vậy sao? Huyền đã vứt luôn chiếc ly nước tình yêu giữa hai ta. Có nói gì, tất cả cũng quá trễ…” - Tôi nói với Huyền như thế. Cô ấy im lặng, nước mắt cứ tuôn. Tôi lại rất lúng túng khi thấy con gái khóc… Huyền muốn quay lại, nhưng đã trễ… Vết thương tình cảm của tôi tưởng như đã lành, nay lại được dịp khơi gợi…
Nhưng không sao. Nhờ Huyền, tôi mới biết được thế nào là tình yêu cao cả. Khi một đứa con trai thất tình, rất hấp dẫn, nếu anh ta là một người chân thành thật sự. Nhưng nếu hấp dẫn thôi thì chưa đủ. Bởi khi sự hào nhoáng đã tắt, còn đọng lại trong ta những gì? Thảo có tình cảm với tôi không đơn thuần chỉ vì muốn xoa dịu nỗi đau, mà vì Thảo yêu tôi chân thành…
Không thể nói được là ai có lỗi… Và với tôi, nếu quay lại với Huyền, có lẽ đó là điều viển vông. Không hẳn là hận thù, không hẳn đã dứt tình. Nhưng chúng tôi không thể bắt đầu lại…
Một cô gái đẹp đang thất tình, với tôi, không có sức hấp dẫn gì cả… Hiện tại tôi chỉ cần Thảo mà thôi.
Thảo
Thái đòi quay lại. Cậu nói rằng trước kia cậu đã sai khi để tôi đi. Quen hết người con gái này đến người con gái khác, Thái nhận ra rằng chỉ có tôi mới là người xứng đáng với cậu. Thật buồn cười. Thái nói chuyện dễ nghe quá. Mà hai người họ thật ra có ý gì đây? Khi bọn tôi đang hạnh phúc, thì Huyền đòi quay lại với Huân và Thái đòi nối lại tình xưa với tôi…
Họ luôn lấp lánh. Vẻ ngoài của họ làm nhiều người xuýt xoa, nhưng có đôi khi, tôi không cần sự hào nhoáng ấy. Cái tôi cần là những giá trị tinh thần cao cả. Họ thì hiểu gì về tình yêu? Có đôi khi, cuộc sống không cho ta lựa chọn. Dù rằng khi đối diện với Thái, tim tôi vẫn thổn thức vì vẻ đẹp chói lòa của cậu, nhưng tính cách của cậu không đủ tốt để giữ chân tôi…
Thái đang thất tình, nhưng sao tôi không còn cảm thấy hấp dẫn.
Có lẽ vì tôi với Huân xứng đáng thuộc về nhau hơn.
Đừng cố níu kéo những gì không thuộc về mình. Khi bạn xem tình yêu như một viên đá, sẵn sàng ném nếu thích, thì một lúc nào đó, bạn cũng sẽ bị ném dội ngược lại…
Còn tôi xem tình yêu như bảo bối. Tôi muốn giữ cho riêng mình…
Thái à, Thảo xin lỗi.
:KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@20:
Thảo chia tay Thái. Cậu đồng ý tắp lự. Và thật ngạc nhiên, cậu không hề đau khổ…
Thái
Được biết bao cô gái xinh đẹp vây quanh, chẳng lẽ tôi lại buồn đau vì một cô gái hết sức bình thường? Thảo không hợp với tôi… Có lẽ tôi hợp với Huyền hơn…
Thảo cứ ngỡ rằng cô ấy làm tôi đau, nhưng thực ra, tôi làm cô ấy đau trước. Trong vài giây phút chán chường thiếu suy nghĩ, tôi đã “cưa” Huyền, và rồi cô ấy “đổ”. Khi tôi thức tỉnh cũng là lúc Huân đang đau khổ vì bị Huyền bỏ rơi…
Nhưng rồi số phận đưa đẩy thế nào, Thảo lại dứt tình và chủ động chia tay… Tôi chỉ hơi buồn vì không ngờ mình bị đá trước, đơn giản như thế… Có vẻ như tôi là người ích kỉ và bảo thủ…
Ngày tôi chở Huyền đi học, cả lớp sững sờ. Và khi thấy Thảo đi cùng Huân, họ tưởng bọn tôi đang đóng kịch hoặc đùa vui để làm không khí lớp sôi động. Nhưng khi tôi khẳng định bây giờ Huyền là của tôi và Huân với Thảo là một cặp, họ không thốt nên lời…
“Gì kì vậy? Ai là người có lỗi trong vụ việc này?”
“Đành rằng họ đối lập nhau, nhưng chẳng lẽ cùng quan niệm sống mới quen nhau được?”
“Hoán đổi kiểu này không thể chấp nhận được…”
“Lớn hết cả rồi. 4 người làm ơn hạ màn đi!”
“Thật đáng thất vọng. Chuyện tình cảm mà đùa giỡn thế này à?”
Đại loại là những câu như vậy. Tôi không quan tâm lắm…
Thời gian sẽ nói lên tất cả thôi mà…
o0o
Thời gian trôi… Nghe đâu Thái và Huyền luôn cãi nhau liên tục chỉ vì ghen. Nhiều người để ý Thái và biết bao chàng trai theo đuổi Huyền, và hai người họ có tính cách hay “đứng núi này trông núi nọ”, có đôi khi thấy thích nhau vô cùng, thi thoảng lại chán nhau và chẳng thèm trò chuyện nữa…
Huân và Thảo vẫn hạnh phúc. Có lẽ họ xứng đáng với nhau hơn. Với họ, một tình cảm bình yên là quá đủ…
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế, nhiều ẩn khuất và bất ngờ… Cả lớp cũng công nhận rằng, Huân và Thảo đẹp đôi… Còn Huyền và Thái thuộc về thế giới khác, một thế giới chỉ có vẻ đẹp và sự hào nhoáng…
Huân
Thật bất ngờ. Một ngày đẹp trời. Huyền bảo rằng cô ấy rất muốn gặp tôi và cần chia sẻ tâm sự. Khi cô ấy gọi, Thảo đang ngồi kế tôi. Thảo nói: “Huân cứ đi với Huyền, không sao đâu”. Nhờ Thảo động viên, tôi cảm thấy an tâm và không áy náy.
Gặp tôi, Huyền nước mắt ngắn dài bảo rằng, cô ấy đau khổ trong chuyện tình cảm và đã đặt niềm tin nhầm chỗ, Thái không hề có tình cảm với Huyền. Và Thái dối lòng, bởi dường như Thái chưa quên được Thảo. Huyền muốn tôi quay lại và cô ấy hứa sẽ không bao giờ rồ dại đến mức nói lời chia tay lần nữa…
“Huyền nghe bài Apologize chưa? Đó là tất cả những gì Huân muốn nói… Quá trễ để có thể xin lỗi. Huyền đã đánh Huân thật đau rồi bảo rằng Huyền chỉ vô tình. Dễ vậy sao? Huyền đã vứt luôn chiếc ly nước tình yêu giữa hai ta. Có nói gì, tất cả cũng quá trễ…” - Tôi nói với Huyền như thế. Cô ấy im lặng, nước mắt cứ tuôn. Tôi lại rất lúng túng khi thấy con gái khóc… Huyền muốn quay lại, nhưng đã trễ… Vết thương tình cảm của tôi tưởng như đã lành, nay lại được dịp khơi gợi…
Nhưng không sao. Nhờ Huyền, tôi mới biết được thế nào là tình yêu cao cả. Khi một đứa con trai thất tình, rất hấp dẫn, nếu anh ta là một người chân thành thật sự. Nhưng nếu hấp dẫn thôi thì chưa đủ. Bởi khi sự hào nhoáng đã tắt, còn đọng lại trong ta những gì? Thảo có tình cảm với tôi không đơn thuần chỉ vì muốn xoa dịu nỗi đau, mà vì Thảo yêu tôi chân thành…
Không thể nói được là ai có lỗi… Và với tôi, nếu quay lại với Huyền, có lẽ đó là điều viển vông. Không hẳn là hận thù, không hẳn đã dứt tình. Nhưng chúng tôi không thể bắt đầu lại…
Một cô gái đẹp đang thất tình, với tôi, không có sức hấp dẫn gì cả… Hiện tại tôi chỉ cần Thảo mà thôi.
Thảo
Thái đòi quay lại. Cậu nói rằng trước kia cậu đã sai khi để tôi đi. Quen hết người con gái này đến người con gái khác, Thái nhận ra rằng chỉ có tôi mới là người xứng đáng với cậu. Thật buồn cười. Thái nói chuyện dễ nghe quá. Mà hai người họ thật ra có ý gì đây? Khi bọn tôi đang hạnh phúc, thì Huyền đòi quay lại với Huân và Thái đòi nối lại tình xưa với tôi…
Họ luôn lấp lánh. Vẻ ngoài của họ làm nhiều người xuýt xoa, nhưng có đôi khi, tôi không cần sự hào nhoáng ấy. Cái tôi cần là những giá trị tinh thần cao cả. Họ thì hiểu gì về tình yêu? Có đôi khi, cuộc sống không cho ta lựa chọn. Dù rằng khi đối diện với Thái, tim tôi vẫn thổn thức vì vẻ đẹp chói lòa của cậu, nhưng tính cách của cậu không đủ tốt để giữ chân tôi…
Thái đang thất tình, nhưng sao tôi không còn cảm thấy hấp dẫn.
Có lẽ vì tôi với Huân xứng đáng thuộc về nhau hơn.
Đừng cố níu kéo những gì không thuộc về mình. Khi bạn xem tình yêu như một viên đá, sẵn sàng ném nếu thích, thì một lúc nào đó, bạn cũng sẽ bị ném dội ngược lại…
Còn tôi xem tình yêu như bảo bối. Tôi muốn giữ cho riêng mình…
Thái à, Thảo xin lỗi.
:KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@04::KSV@20:
Bài tương tự bạn quan tâm
Câu chuyện của những con người sức mẻ
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Sức hấp dẫn của kẻ thất tình. Kì 2: Lạ
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Sức hấp dẫn của kẻ thất tình. Kì 1: Trái ngược...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Lời nguyền nơi kim tự tháp Ai Cập
- Thread starter Motor
- Ngày bắt đầu