Tôi vào bệnh viện chăm bà ngoại sau mổ. Bên cạnh giường bà tôi là một bà cụ bị tai biến mạch máu não... ...suốt ngày chỉ có thể nằm một chỗ. Vì nằm quá lâu nên trên lưng cụ đã xuất hiện những vết lở loét.... Khi cô y tá tới đưa thuốc và rửa vết thương cho cụ, cụ đau quá, khẽ rên, tay bấu chặt lấy mép tấm nệm trải giường. Tôi vốn chỉ chú ý chăm sóc bà tôi, không để ý lắm. Thấy vậy, bà tôi bảo: - “Cháu nắm lấy tay cụ cho cụ đỡ đau đi!” Tôi vâng lời, quay sang giường bên cầm lấy bàn tay bà cụ đang bấu chặt vào mép tấm nệm. Bà tôi lại nhắc: - “Cháu cầm lấy gan bàn tay cụ, cầm chặt vào!” Tôi xiết chặt hơn, cảm nhận được bàn tay cụ cũng xiết chặt tay tôi hơn, và cụ không rên nữa. Tôi cứ giữ tay như thế cho đến khi cô y tá rửa xong vết loét, bà cụ bỏ tay tôi ra, khẽ nói: - “ Cảm ơn con!” Tôi đáp lời bà cụ bằng một tiếng “dạ”, trong lòng không khỏi bâng khuâng. Chỉ là một cái nắm tay mà biết bao ý nghĩa... Trong cuộc đời, đã có bao nhiêu cái nắm tay bạn đã trao và được nhận? Khi mới chập chững, bạn được nhận bàn tay của cha mẹ như là chỗ dựa vững chắc cho những bước đi đầu đời. Khi vào lớp một, bạn được nhận bàn tay cô giáo ân cần uốn nắn từng nét chữ. Rồi những cái nắm tay ấm áp trong mùa đông lạnh giá, những cái nắm tay hạnh phúc của tình yêu lứa đôi, và cả cái nắm tay san sẻ nỗi đau như tôi vừa được trải nghiệm... Quy luật của cuộc sống là nhận lại và cho đi. Và, mỗi lần một cái nắm tay được trao, bạn và tôi lại cùng nhau trưởng thành hơn vì lại hiểu hơn về sự quan tâm, san sẻ... [theo mực tím]
Bài tương tự bạn quan tâm
Bài toán đố cuối năm
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu