Hạnh phúc mỉm cười

Mr LNA

Administrator
1 Tháng mười một 2010
49,065
12
38
Blog của tôi có tên Cúc Muôn Màu. Tôi yêu hoa Cúc một cách kỳ lạ, chẳng biết từ đâu và từ khi nào.
Mọi người vẫn thường nói là hoa Cúc rất giản dị. Ừ, hoa cúc rất giản dị nhưng không đơn điệu. Bởi lẽ Cúc là loài hoa có nhiều màu sắc nhất so với mọi loài hoa khác. Tôi thích điều đó.
Blog là nơi chứa đủ mọi thứ cảm xúc tạp nham, ngớ ngẩn và vô cùng vớ vẩn của tôi. Đôi khi có những chuyện hết sức nhỏ nhặt cũng được tôi phơi lên , chẳng hạn như phát hiện ra một loài hoa lạ, cây lạ, cảnh lạ, vật lạ,… nói chung là tất cả những gì lạ (đối với tôi). Có rất nhiều comment bảo blog của tôi nhảm nhí. Tôi không thấy phiền mà trái lại còn thích thú vì trước giờ chưa có ai nghĩ tôi là một đứa nhảm nhí.
Tôi sinh vào một ngày đầu tháng 9, đó cũng là lúc mặt trời đi qua chòm sao Virgo — tiếng La tinh nghĩa là Xử Nữ. Tôi là một cô gái Xử Nữ đúng nghĩa. Nhỏ nhắn, yếu ớt. Tính cách không phô trương, bình lặng thậm chí là lãnh đạm, mặt lúc nào cũng đăm chiêu. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài để che giấu nội tâm mạnh mẽ, thay vì biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài lại đi chọn cách dồn nén vào bên trong. Vì thế mà tôi đã bật hết cảm xúc của mình trên cái blog yêu này.
Không như những blog khác có rất nhiều người thân vào bạn bè, blog của tôi chẳng ai trong số họ biết, trừ Thùy, người bạn thân thiết nhất của tôi. Nếu như mà có ai quen biết đọc được những gì tôi viết, có lẽ họ sẽ bị sốc khi tôi ngoài đời và tôi trong blog quá khác xa nhau.
“Blog của bạn rất đơn giản, tình cảm một cách chân thật”. Tôi đồng ý kết bạn với Lâm chỉ vì câu nói ấy với cái tên là khác: Cúc. Nếu như cậu ấy biết tôi nói dối thì không biết sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng xét cho cùng thì lời nói dối của tôi vô hại.
Chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau trên mạng. Càng ngày tôi càng nhận ra Lâm rất thú vị. Những suy nghĩ của tôi đều được cậu ấy nhìn theo một khía cạnh khác. Tôi bảo mình rất ghét những nơi đông người, vì điều đó khiến tôi không tự tin. Cậu ấy lại bảo là chỗ đông người lại là nơi khiến cho những người có tính cách khép kín có thể tự tin nhất, bởi khi đó mọi người sẽ dễ mất đi sự chú ý đối với những đứa có vẻ mờ nhạt như tôi. Tôi bảo không thể chịu được những hành động gây cười cực kỳ ngốc nghếch của tụi bạn cùng lớp. Lâm bảo tôi rằng chủ nhân của những hành động ấy rất đặc biệt, vì đều xuất phát từ việc muốn đem lại niềm vui cho người khác. Thậm chí tôi bảo rất ghét những người xấu, cậu ấy lại bảo không hề gì, vì như thế càng cho mình thêm quyết tâm để trở thành người tốt. Vậy đấy, Lâm luôn phản bác lại những điều tôi nói. Mỗi lần như vậy tôi tỏ vẻ rất bực bội với cậu ấy, nhưng suy cho cùng thì những lời Lâm nói cũng hòan toàn có lý.
Học xong, tôi về nhà trong trạng thái lơ lửng. Ăn cơm xong, định vào phòng thì tiếng ba vang lên.
- Huyền! Ba có chuyện muốn nói với con.
- Để khi khác đi ba. Con mệt! Tôi càu nhàu.
- Ba muốn nói với con về chuyện cô Trang.
- Con không muốn ba nhắc đến chuyện đó nữa đâu. Con không thay đổi ý kiến.
- Nhưng…
Chưa kịp để ba nói thêm lời nào tôi chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tôi không muốn bất kỳ người nào sẽ về ở chung với ba và tôi ngoài mẹ. Mặc dù biết cô Trang là người hiền hậu nhưng tôi không thể chấp nhận. Tôi đã chán ngấy việc ba nói là lấy cô Trang cũng vì muốn cho tôi có tình yêu của mẹ. Nhưng tôi chỉ cần tất cả tình yêu của ba dành cho tôi chứ không phải san bớt cho cô Trang.
- Không ngờ cậu lại ích kỷ như vậy. Lâm đã bảo như thế khi tôi kể chuyện.
- Nếu là cậu, cậu sẽ chấp nhận à? Tôi cáu.
- Lâm sẽ chấp nhận. Ba Cúc sẽ không cô đơn nữa. Cúc lại có thêm mẹ.
- Nhưng mình không nghĩ vậy.
Lại cũng là câu nói quen thuộc. Tôi tắt nick cái phụt. Đang bực bội tưởng sẽ được an ủi lại bị Lâm xối thêm một ca nước đá lạnh cóng. Ghét.
Hôm sau tôi lên, nick Lâm mặt xám. Có lẽ cậu ấy giận tôi vì cái tội bất lịch sự hôm trước. Mấy ngày sau cũng vậy. Chắc cậu ta delete tôi luôn rồi. Không thèm. Vậy thì bye luôn. Dù gì mình cũng có biết cậu ta là ai đâu.
Tuy đầu nghĩ vậy nhưng lòng vẫn thấy khó chịu khi không được nói chuyện với Lâm, vẫn không từ bỏ thói quen mỗi ngày xem thử Lâm có online. Mừng húm, cái mặt của Lâm đang cười.
- Hi! Vẫn khỏe chứ? Cậu ta hồ hởi chào trước. Hứ, nếu mà cậu ta không chịu giảng hòa trước thì tôi cũng cóc thèm.
- Vẫn khỏe. Dạo này cậu biến đi đâu thế? Câu hỏi vừa giận dỗi vừa quan tâm.
- Nội nhắn về quê vì nhớ.
- Bất hiếu quá. Để nội nhắn mới chịu về.
- Học hành nhiều quá mà.
- À, kỳ nghỉ vừa rồi về quê Lâm đã chứng kiến một cảnh rất ngộ.
- Cảnh gì? Tôi càu nhàu.
- Một chú gà mái đã rượt một chú chó to chạy té khói. Mắc cười là chú chó ấy lại sợ đến nỗi chạy một lèo không dám quay đầu lại.
- Tại chú chó ấy nhát gan thôi.
- Không hẳn là vậy. Lâm nhìn theo chú gà mái và thấy nó chạy lại lũ con của nó. Có lẽ chú chó kia định xông vào đớp mấy chú gà con.
- Uhm.
- Cậu hiểu vì sao Lâm kể câu chuyện ấy cho cậu nghe chứ? Lâm hỏi tôi.
- Uhm. Tôi ậm ừ.
- Cậu hãy suy nghĩ lại đi.
- Thôi, mình mệt rồi. Uot đây. Tôi giả vờ đánh trống lảng.
Buông phịch người xuống giường, lời nói của Lâm làm tôi dao động.
Thật ngạc nhiên khi biết Lâm ở cùng thành phố và càng ngạc nhiên hơn khi biết nhà của cậu ấy gần nhà Thùy, chỉ cách nhau 3 con số. Nghĩa là cậu ấy là người mà rất có thể tôi đã từng gặp nhưng chưa bao giờ để ý. Tôi đã không khỏi tò mò và hỏi Thùy về Lâm.
- Gần nhà cậu có một người tên Lâm bằng tuổi tụi mình phải không?
- Ừ, hình như hắn mới chuyển về đây sống được khoảng 2 năm, học khác trường với mình thì phải
- Thế cậu ấy là người thế nào?
- Mình cũng không biết rõ lắm, cũng chưa bao giờ tiếp xúc của hắn. Mà cậu hỏi chi vậy?
- Không có gì, chỉ là có người bạn cùng trường với Lâm nhờ mình hỏi thăm khi biết Thùy ở gần nhà thôi.
Vậy là mỗi lần qua nhà Thùy, tôi lại đưa mắt phía ngôi nhà có chiếc cổng màu xanh chỉ để thấy một chàng trai da nâu mạnh mẽ và thân thiện. Khi thì cậu ấy hát líu lo trong lúc tưới nước mấy chậu cây cảnh trước nhà. Lúc thì bắt gặp cậu ấy đang tâng bóng một mình. Nhưng cậu ấy thì không biết tôi, đôi lúc cậu ấy bắt gặp đôi mắt tò mò của tôi rồi thoáng quay đi. Có một điều đặc biệt là vườn nhà của Lâm trồng rất nhiều hoa cúc, loài hoa mà tôi yêu thích. Hèn gì cậu ta chú ý đến cái blog của tôi.
- Cậu có nhớ Lâm không? Thùy hỏi tôi khi hai đứa đang đạp xe song song nhau.
- Có! Tôi trả lời nhanh chóng nhưng nếu Thuỳ chú ý một chút sẽ thấy có sự bối rối trong đó.
- Ngày hôm qua, tự dưng hắn chặn xe tớ lại và hỏi tớ có phải là Cúc không. Làm tớ chẳng hiểu mô tê gì hết. Khi nghe tớ nói không phải, hắn bảo là muốn làm quen. Tớ thấy hắn có cách làm quen hay cậu nhỉ?
Tôi ậm ừ. Tôi hiểu là Lâm nhầm thật chứ không phải chỉ để làm quen như Thùy nghĩ.
- Hôm qua Lâm đã làm một việc rất ngố.
- Gì vậy?
- Lâm đã chặn xe một cô gái hàng xóm và hỏi đó có phải là Cúc không.
- Hì, dĩ nhiên là không phải rồi. Mình đâu dễ dàng để cậu tìm ra như vậy chứ?
- Ừ, nhưng linh cảm Lâm thấy người đó có nét gì đó giống Cúc. Bạn ấy cũng chỉ sống với ba, đặc biệt là nhà bạn ấy cũng trồng rất nhiều hoa Cúc. Nhưng không sao, cuối cùng thì Lâm cũng đã làm quen được bạn ấy rồi. Lâm đã chú ý đến bạn ấy nhưng chưa bao giờ dám đến gần. Nhờ Cúc đó.
- Uhm, đôi khi có rất nhiều người giống nhau nhưng lại không phải là một. Đúng không?
Chẳng hiểu sao tôi có một linh cảm không hay rằng tôi sẽ phải mất đi một cái gì đó mà tôi rất quý. Chắc cậu ấy không biết hoa cúc ở nhà Thuỳ là do tôi trồng. Hình như Lâm đã thích Thùy rồi thì phải. Tôi ước mình có thể một lần can đảm đứng trước nhà cậu ấy và nói với cậu ấy rằng tôi là Cúc. Nhưng vẫn không tài nào làm được điều đó. Bản tính nhút nhát vẫn bám dính tôi như hình với bóng.
- Lâm rủ mình tuần này đi nhà sách cùng hắn. Ý kiến cậu thế nào. Thùy hỏi tôi.
- Thích thì đi, không thích thì thôi.
- Vừa thích đi, nhưng cũng ngại. Hay cậu đi cùng mình nhé!
- Uhm, chắc mình bận rồi. Tôi từ chối vì sợ khi đối mặt với Lâm sẽ không làm chủ được cảm xúc của mình.
- Bận thế nào được. Nhất định cậu phải đi với mình. Không lý do gì vắng mặt cả. Nếu không chẳng còn bạn bè gì hết.
Tôi không hề bận lòng với câu hăm dọa của Thùy. Nhưng dù sao gặp nhau cũng được, thử đối mặt để xem cảm xúc của mình như thế nào.
Buổi đi nhà sách hôm đó, tôi thấy mình không được tự nhiên và tách ra đi một mình. Đang lui cui kiếm những cuốn sách viết về loài hoa mà mình cực thích thì nhìn thấy Lâm đứng bên cạnh:
- Tưởng nãy giờ Huyền đi lạc rồi chứ, tìm gì mà cặm cụi thế.
- À, ừ, mình kiếm ít cuốn sách thôi. Tôi nói một cách sượng sùng nhưng đang bị bắt gặp làm điều xấu vậy.
- Ủa, Huyền thích hoa cúc hả? Sao thấy sách nào cũng tòan loài hoa này vậy.
- Đâu có, Huyền cầm đại thôi mà. Tôi vội vàng bỏ mấy cuốn sách xuống lại kệ. Tôi sợ Lâm nhận ra mối quan hệ giữa cái blog của mình và những cuốn sách tôi đang cầm. Rồi lại nhận ra mình quá nhạy cảm, chỉ có vậy thôi mà cũng sợ.
Giờ thì mỗi lần qua nhà Thùy, tôi chỉ cần liếc qua ngôi nhà ấy một chút xíu thôi là sẽ bắt gặp nụ cười của Lâm về hướng tôi. Nếu đôi lúc tôi bận suy nghĩ bâng quơ quên béng thói quen kỳ lạ ấy thì Lâm vẫn gọi tên tôi rồi giơ tay vẫy vẫy. Tôi đâm ra sợ việc Lâm sẽ biết tôi là Cúc, để tôi vẫn là một cô bạn Huyền rụt rè, ít nói chứ không vui vẻ và mạnh mẽ như Cúc.
Dạo này thấy Thùy có vẻ thân với Lâm. Thùy cứ ríu ra ríu rít kể về Lâm khiến tôi chỉ biết vừa nghe vừa cười gượng. Vì như thế cũng có nghĩa là Cúc và Lâm sẽ xa cách dần, còn Huyền thì vẫn là một cô bạn hết sức bình thường. Chắc hẳn Thùy và Lâm đều thích nhau. Còn tôi chỉ là cái bóng mờ nhạt chen giữa hai người. Và hơn ai hết, tôi không muốn xen vào mối quan hệ của hai người mà tôi yêu quý. Tôi giữ một khoảng cách khá xa trong mối quan hệ bạn bè giữa Huyền và Lâm mặc cho Lâm có ý muốn rút ngắn nó. Cúc thì càng ngày càng nói chuyện ít với Lâm.
- Dạo này mình thấy bạn có vẻ né tránh mình. Lâm hỏi vì tôi không Buzz! khi thấy nick cậu ấy sáng như mọi lần.
- Có gì đâu. Tại dạo này mình bận lắm.
- Hay Cúc có chuyện gì buồn?
- Không có mà.
- Cúc cứ nói, Lâm sẽ giải quyết cho.
- Cúc đã nói là không có rồi mà. Lâm tưởng mình giỏi lắm hả. Lúc nào cũng cho mình giải quyết được tất cả sao. Vậy sao Lâm không làm thánh luôn cho rồi. Tôi bực bội.
- Lâm không có ý đó.
Tôi lập tức tắt nick, rồi đột nhiên khóc trước màn hình. Tôi quyết định tránh mặt Lâm bằng cách không là Cúc nữa. Chỉ có thể như vậy tôi mới có thể làm mình thôi thích Lâm. Có thể không là cách tốt nhất, nhưng nó thật sự tốt cho tôi lúc này. Rồi tôi sẽ xem Lâm là bạn trai của Thùy và rồi tôi sẽ trở lại bình thường là tôi, không là Cúc nữa, sẽ không còn được trò chuyện với Lâm nữa.
- Sao cậu lại không viết blog nữa. Định bỏ hả? Thùy hỏi khi blog treo cái blast: Sẽ nghỉ trong một thời gian dài, không biết bao giờ quay lại.
- Uhm, tại dạo này mình thấy hơi mệt, mà cũng không có cảm xúc để viết.
- Mà này, hôm nay sao mặt cậu trông buồn thảm thế nhỉ? Tôi hỏi khi thấy Thùy đang tâm trạng.
- Mình mới phát hiện thì ra Lâm có bạn gái rồi cậu ạ.
- Cái gì? Tôi ngạc nhiên hết cỡ.
- Cậu ấy bảo rằng trong tim đã có một người.
- Thế cậu ngỏ lời với Lâm à?
- Không, tự nhiên Lâm tâm sự với mình thôi.
- Thôi, đừng buồn nữa. Thùy của tớ là một nàng công chúa vừa xinh đẹp vừa giỏi giang thế này mà, sợ gì không gặp được hoàng tử chứ.
- Này, cậu đừng nghĩ mình sướt mướt như vậy chứ. Hơi buồn, nhưng không sao cả. Mình và Lâm vẫn là bạn.
Tính Thùy là vậy, ít để điều gì chi phối quá nhiều đến cảm xúc của mình. Thùy từng bảo, không quá quan trọng vấn đề sẽ khiến mình dễ thở hơn. Có lẽ vì vậy mà Thuỳ trông lúc nào cũng lạc quan, yêu đời hơn tôi.
Tôi, Thùy, Lâm từ lúc nào trở thành bộ ba với nhau. Thuỳ vẫn là người nói chuyện nhiều nhất và luôn hối thúc Lâm trình diện bạn gái nhưng cậu ấy đều cười bảo: Người ấy ở xa lắm, rất khó gặp mặt. Chỉ riêng tôi là vẫn còn dè dặt. Lâm nói với tôi: Huyền đâu cần thiết phải như vậy. Là bạn bè mà cứ e dè thì làm sao vui vẻ được. Tôi chỉ cười. Lâm đâu biết tôi cũng rất muốn điều ấy nhưng tôi sợ mình sẽ không thể nào từ bỏ việc thích cậu ấy được. Dù Lâm không thích Thuỳ, nhưng dù sao cậu ấy cũng đã có bạn gái rồi. Tôi thấy mình thật mâu thuẫn, ngay cả khi tôi đã tạo cho mình một khoảng cách nhất định với Lâm vậy mà vẫn thích cậu ấy.
Càng ngày Lâm càng dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt hơn, như tự tay làm cho tôi món quà sinh nhật, thỉnh thoảng rủ tôi đi xem phim. Thùy cũng có ý hùa theo, luôn tạo điều kiện cho Lâm trong mọi tình huống. Thái độ của Lâm và Thuỳ làm cho tôi không khỏi suy nghĩ. Lâm đã có bạn gái, vậy tại sao còn dành sự quan tâm đặc biệt cho tôi. Như vậy rốt cuộc Lâm là người như thế nào? Còn Thùy, biết Lâm có bạn gái, tại sao còn giúp đỡ cậu ấy? Càng suy nghĩ lại càng không thể lý giải vì sao. Và cứ thế, Lâm càng tìm cách lại gần, tôi càng cố tránh xa. Những lúc đó tôi thấy được vẻ mặt buồn rười rượi của Lâm. Nhưng tôi còn buồn như thế gấp nhiều lần hơn.
Thuỳ đưa cho tôi một chứa hộp nhỏ và cười mim mỉm bảo: “bí mật ẩn chứa bên trong”, y hệt câu quảng cáo bánh Custars. Tôi mở ra, bí mật là một lá thư:
Chào Huyền!
Một lần tình cờ, Lâm biết được Huyền chính là chủ nhân của Cúc Muôn Màu. Huyền đừng giận Thuỳ, Thùy chỉ vô tình tiết lộ thôi. Thật sự Lâm rất bất ngờ, Lâm tự hỏi mình thích Cúc hay thích Huyền. Nhờ Cúc mà Lâm hiểu Huyền hơn. Nhờ Huyền mà Lâm cũng hiểu Cúc hơn. Lâm thích cả hai tính cách song song đó. Có thể Huyền không tiếp nhận tình cảm của Lâm. Nhưng Lâm luôn muốn Huyền hãy sống như mình muốn, đừng kiềm chế bất cứ điều gì cả. Huyền là Cúc mà Cúc cũng là Huyền. Cả Huyền và Cúc đều đáng yêu như nhau.

Một tháng sau…
- Thiên thần đâu rồi? Làm gì mà lâu ghê vậy. Giọng Thùy hét oang oang.
Tôi lật đật chạy ra, vướng víu trong bộ váy thiên thần. Lâm vội đỡ đôi cánh thiên thần cho tôi, cậu ấy thì thầm vào tai tôi: “ Trông cậu hệt như một thiên thần vậy”.
Hôm nay là ngày cưới của ba và cô Trang, í quên, là dì Trang mới phải. Tôi đi cạnh hai người trong lúc làm lễ, tay ba nắm chặt tay tôi, nhìn ba ngời ngời hạnh phúc, còn dì Trang mắt hình như ươn ướt, tôi hiểu được cảm giác của cả hai người lúc này. Vì tôi cũng đang hạnh phúc như họ. Vì sự ích kỷ mà tôi đã suýt phá hỏng giây phút này. Liếc nhìn Lâm, cậu ấy cũng đang nhìn tôi cười rất tươi.

:KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@09::KSV@20:


Nguồn: kénhinhvien.net
 

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
61,114
Bài viết
63,333
Thành viên
86,294
Thành viên mới nhất
noithatdiemnhan1

VỀ CHÚNG TÔI

  • Sinhvienthamdinh.Com là diễn đàn đầu tiên và lớn nhất dành riêng cho cộng đồng nhân lực ngành thẩm định giá. Cổng thông tin được tạo ra nhằm tạo kênh kết nối tri thức cho tất cả các bạn đã và đang quan tâm đến ngành thẩm định giá. Các thông tin được tổng hợp với đầy đủ các mảng thuộc lĩnh vực thẩm định giá như: Thẩm định giá Bất động sản, thẩm định giá động sản, thẩm định giá máy móc thiết bị, thẩm định giá doanh nghiệp, thẩm định giá dự án đầu tư, thẩm định giá thương hiệu...
  • Với phương châm "Connet For Sharing" chúng tôi chia sẻ hoàn toàn miễn phí và không giới hạn những kiến thức từ cộng đồng diễn đàn.

DANH MỤC CHÍNH

CÁ NHÂN