Cô gái dở khóc dở cười, đi lang thang hết phố này sang phố khác. Cô mặc chiếc quần bò Levis cũ bạc màu, đôi chỗ sờn rách và một chiếc áo mút đỏ chói kiểu may ô ba lỗ của đàn ông. Mái tóc cô rối tung, bết lại xõa xuống bờ vai trần trắng nõn. Khuôn ngực cô căng tròn đầy đặn. Đôi chân thon dài, chắc lẳn. Đám con gái qua đường liếc nhìn cô với vẻ vừa ngượng ngùng, vừa tiếc rẻ cho một cơ thể cân đối, gợi cảm, lại ở cùng với một cái đầu ngơ ngơ, tâm thần...
Minh họa: Đào Quốc Huy.
Sự bẩn thỉu, bụi bậm vì lê la sương gió không làm mất đi ở cô gái vẻ đẹp của thời xuân sắc. Một đám trẻ con ùa ra từ một trung tâm dạy ngoại ngữ, bám theo cô gái. Chúng gọi nhau í ới: "Chúng mày ơi!... Ra xem Miss điên. Miss điên này!". Bà già bán hàng nước gần cổng trường, lẩm bẩm: "Miss điên? Miss điên là cái quái gì? Con điên thì gọi thẳng là con điên, vẽ chuyện. Mít với mung, bố ai hiểu là cái gì!".
Hàng phố kháo nhau cô gái tên là Thủy, nhà ở phố H., đã tốt nghiệp đại học, từng làm ở một tổng công ty lớn trong thành phố. Người ta nói: Nếu như tổng công ty nơi cô gái làm việc có tổ chức thi hoa hậu, thì người giành vương miện chắc chắn sẽ là cô. Khách quan mà nói, cô quả thực là một người con gái đẹp. Thân hình cô nở nang, những đường cong trên cơ thể như có ma lực hút hồn cánh đàn ông. Nước da cô trắng ngần. Đôi mắt mơ màng, ươn ướt, một đôi mắt biết nói.
Hồi Thủy còn là gái chưa chồng, có lần ông trưởng phòng kế hoạch nơi Thủy làm việc, hơn Thủy hai mươi mấy tuổi đã nửa đùa nửa thật: "Nói chuyện với em chỉ năm phút là anh đã bủn rủn cả người…Nhìn em, anh thấy tiếc đời quá, giá như anh được gặp em sớm!".
Nhiều chàng trai chưa vợ trong cơ quan, thật ra là cả mớ những bác già tóc muối tiêu, cháu nội cháu ngoại đàng hoàng… còn âm thầm ôm ấp bóng hình Thủy trong tim, mơ ước được ôm Thủy trong vòng tay dù chỉ một lần.
Thói thường, bụt chùa nhà không thiêng. Nhiều chàng lời gần lời xa ngỏ ý, nhưng đều bị Thủy làm ngơ. Đùng một cái, Thủy cưới chồng - một chàng trai Thủy mới quen chưa đầy năm qua một người bạn giới thiệu. Anh chồng làm giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên thầu xây dựng và buôn bán vật liệu sắt thép. Bố mẹ chồng để lại cho vợ chồng Thủy một căn hộ chung cư cao cấp rộng hơn trăm mét vuông, đồ đạc tiện nghi trong nhà không thiếu thứ gì. Tấn - chồng Thủy - lái con "Méc" màu đen láng bóng đưa đón Thủy đi làm hàng ngày. Thủy mặc váy, bước từ trên ôtô xuống, đài các, sành điệu. Ai cũng ngắm nhìn Thủy, thầm khen: Con bé tốt số, lấy được thằng chồng cao to, đẹp trai, dáng "đại gia"… Đúng là trai tài, gái sắc! Bố mẹ chồng Thủy nghỉ hưu, về quê dưỡng lão. Căn hộ chung cư ở khu đô thị mới chỉ có hai vợ chồng Thủy. Trước hôm về quê, bà mẹ chồng gọi riêng Thủy ra cửa thang máy, thì thào: "Mẹ nói thật, thằng Tấn mới chỉ học hết lớp 12, lớn người nhưng dại nết. Thằng chồng nó dại thì con vợ phải khôn. Con liệu mà bảo ban, khuyên can nó. Nghĩa vợ chồng "sống gửi thịt, chết gửi xương". Nó nóng, con nhịn đi. Một sự nhịn, chín sự lành. Mẹ coi con như con gái ruột, mẹ mới nói!...".
Cưới nhau năm trước, năm sau Thủy sinh bé Quý. Thằng bé trắng trẻo, bụ bẫm, xinh trai. Quý giống mẹ như tạc. Tướng mạo nó khá. Tai to, mặt lớn, nhân trung dài và sâu. Bà nội bảo nó là con quý tử. Cuộc sống gia đình Thủy cứ thế trôi đi êm đềm, ngọt ngào và là mơ ước của nhiều cô gái trong thành phố.
Khi thằng Quý được hơn một tuổi, Thủy nhận thấy chồng bắt đầu có nhiều điều thay đổi. Anh đưa đón Thủy thưa thớt hơn trước. Sáng, Tấn lái ôtô đi rất sớm, khuya muộn mới nghiêng ngả mò về nhà, người sặc sụa mùi bia rượu. Thủy hỏi, Tấn lè nhè: "Đi tiếp khách đối tác!". Thủy im lặng chịu đựng, tự nhủ: Làm ăn thời thị trường, đàn ông thường ăn nhậu, có khi ký kết hợp đồng trên bàn tiệc là chuyện thường tình. Hàng ngày, cô vẫn là quần áo, đánh giày, chuẩn bị đồ phòng tắm như mọi khi cho Tấn. Có đêm, Tấn về nhà trong trạng thái say mềm. Anh đẩy cửa rồi lao thẳng vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Thủy cuống cuồng đỡ chồng, đưa vào giường, bôi vôi vào gan bàn chân, pha nước chanh cho Tấn uống. Thủy vẫn im lặng. Cô cố kìm nén, không nặng lời, trách móc Tấn điều gì. "Một sự nhịn…" - Cô lại nhớ tới lời dặn của bà mẹ chồng.
Chịu đựng chừng sáu tháng, Thủy thấy chồng vẫn đi về thất thường, say bét nhè triền miên. Một buổi sáng, Thủy dọn trứng tráng, bánh mỳ bơ, pha cà phê rồi giục chồng dậy ăn sáng. Tấn có vẻ sảng khoái, mãn nguyện, ngồi ăn ngon lành. Đặt ly cà phê trước mặt chồng, Thủy nhẹ nhàng:
- Em có khuyết điểm, lỗi lầm gì, anh cứ nói thẳng với em. Nếu em sai, em sẽ sửa… chứ anh cứ đi đêm về hôm, say sưa tối ngày, bỏ mặc hai mẹ con ở nhà, sống chết thế nào anh không cần biết… Em không thể chịu được!...
- Chẳng có gì hết !...Tôi đi tiếp khách đối tác, thế thôi! Ở nhà với mẹ con cô thì đến cháo cũng chẳng có mà húp!
Thủy bất lực. Cô lại tiếp tục sống trong cảnh lạnh lẽo cùng bé Quý. Cô thực sự không thể lý giải nổi vì sao Tấn lại đổ đốn như vậy. Một đêm, thấy Tấn ngật ngưỡng về nhà, nhưng chắc uống ít nên chỉ ở mức tây tây. Vào giường, Thủy lại gặng hỏi lý do vì sao Tấn đối xử với vợ con như vậy. Tấn quay mặt vào trong, im lặng. Thủy thút thít, vòng tay ôm riết lấy thân hình vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của chồng. Cô áp chặt hai bầu ngực căng tròn, nóng hổi vào lưng chồng. Lâu lắm rồi Thủy mới được thấy lại cảm giác ấm áp với chồng như vậy. Tấn gạt tay vợ: "Thôi, thôi! Hôm nay tôi mệt, không có hứng". Thủy hẫng hụt, bẽ bàng. Cô úp mặt xuống gối khóc một mình. Với Thủy, đêm hôm ấy thật dài.
Một chiều, Thủy đi làm về gặp mưa giông bất chợt. Cơn mưa kéo dài cả tiếng đồng hồ. Phố phường ngập nước mênh mông như dòng sông. Hai mẹ con ôm nhau quàng áo mưa, lội bì bõm lần từng bước về nhà. Về tới nhà, đặt con ngồi xuống ghế, Thủy bỗng bật khóc rưng rức. Chưa lúc nào Thủy cảm thấy cần Tấn như lúc này. Anh ta có hình dung cảnh hai mẹ con Thủy ướt sượt từ đầu đến chân. Thủy bấm số di động của chồng. "Số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…". Thủy bấm vài lần nữa. Vẫn không liên lạc được. Bé Quý lạnh, nó run run: "Ai đánh mà mẹ khóc? Sao bố không lái ôtô đón con với mẹ?". Thủy vuốt nước mắt thay quần áo cho con. Cô thấy ớn lạnh. Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên cổ khiến cô thấy khó thở. Mình có làm gì nên tội, mà sao đời mình lại rơi vào tình cảnh khốn khổ như thế này?
Đêm, Tấn khật khưỡng về nhà. Thủy mặc chiếc váy ngủ mỏng tang màu hồng nằm xem tivi trên giường. Bé Quý ngủ ở phòng bên cạnh. Chẳng nói chẳng rằng, Tấn lao lên giường như một con mãnh thú. Anh hôn như mưa lên mặt, lên cổ, lên ngực Thủy. Mùi rượu nồng nặc. Bị bất ngờ, Thủy không kịp xoay xở. Sau khi thỏa mãn, Tấn lăn quay ra ngủ, ngáy khò khè như mèo rên. Thủy cảm thấy ê chề, đau đớn. Sự khao khát của Thủy dường như không được đáp ứng. Thay vào đó là sự cưỡng bức đơn phương của một gã say ích kỷ.
Năm bé Quý hơn ba tuổi, Thủy dường như cũng đã quen với cảnh sống hai mẹ con thui thủi sớm khuya. Cô tuyệt không gặng hỏi Tấn thêm lần nào về lý do anh đi sớm về khuya. Tấn đôi khi say rượu trở về nhà vẫn lao vào Thủy ngấu nghiến, rên rỉ, thậm chí hét váng nhà lên giữa đêm. Ngược lại, Thủy im lặng, miễn cưỡng chịu đựng trong đớn đau pha lẫn tủi nhục. Tình yêu là như vậy sao? Một sự chiếm đoạt để thỏa mãn thú tính của ông chủ với vật sở hữu thì đúng hơn.
Lạnh lẽo, nặng nề, vô cảm và luôn có cảm giác bị cưỡng bức…Thủy mặc dù đã quen với cảnh sống ấy, nhưng mọi sự chịu đựng bao giờ cũng có giới hạn. Cuộc đời, cái gì thiếu hụt thường con người ta sẽ tự đi tìm lấy để bù đắp, khỏa lấp nỗi trống trải.
Thủy gạt u sầu, trưng diện các loại váy, tham gia các cuộc nhậu nhẹt, tập tọng uống rượu với bè bạn trong tổng công ty. Được cái, Thủy "nhập cuộc" nhanh. Cô uống rượu, uống bia chỉ qua lần thứ ba là tửu lượng đã không thua kém cánh đàn ông cùng mâm là mấy. Hôm sinh nhật Thủy, cô pha rượu lẫn bia, rót đầy cốc thủy tinh, cụng với cả phòng. Ông Trường, trưởng phòng của Thủy lén rót đầy nước khoáng Lavie vào cốc của mình rồi cụng ly với cô: "Anh chúc em hạnh phúc, mãi xinh đẹp và yêu đời!". Thủy nốc quá nửa cốc rượu, giọng lè nhè:
- Hạnh phúc!... Hạnh phúc là cái quái gì? Với tôi, hạnh phúc là cái không có thật! Làm gì có hạnh phúc trên đời này! Thôi, uống đi! Uống mừng ngày ra đời của cái thân phận khốn khổ khốn nạn này! Nào… zô! Một trăm phần trăm! - Dứt lời, cô ngửa cổ nốc cạn cốc rượu. Lão Trường sấn đến trước mặt Thủy, nói to: "Anh sẽ cùng cạn với em! Chỉ có anh là hiểu và hết mình với em thôi! Nào, cạn! Chúc mừng sinh nhật!".
Uống cạn cốc Lavie, lão Trường bắt chặt tay Thủy. Lão còn giả say, đưa tay choàng vai Thủy và ghé môi hôn vào má cô.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Thủy lừ đừ, đứng không vững. Lão Trường có lẽ chỉ chờ có thế. Lão dìu Thủy ra xe ôtô, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Khổ thế, đã bảo uống vừa thôi, có nghe anh đâu! Không sao, anh sẽ đưa em về tận nhà…
Lên xe, Trường vừa cầm lái vừa hỏi Thủy: "Anh đưa em về đâu bây giờ?". Thủy ngả ngốn ở băng ghế sau, trả lời trong hơi thở gấp sặc sụa mùi rượu: "Về đâu cũng được… sếp muốn đi đâu thì cứ đi!". Lão Trường bụng mở cờ, vòng xe chạy thẳng vào một khách sạn ở cuối ngã năm. Với Trường, thân hình ngon nghẻ của Thủy lão đã để ý, mơ ước được ôm ấp từ nhiều năm nay. Trường dìu Thủy lên phòng, đỡ cô nằm lên giường, lấy khăn nước ấm lau mặt, lau người cho cô. Lão từ từ cởi áo Thủy, bầu ngực trắng ngần lồ lộ của cô làm ánh mắt Lão sáng lên. Lão nuốt nước bọt, cố kìm nén. Lão dùng hai bàn tay xoa nhè nhẹ hai cánh tay, cổ, bụng, rồi hai bầu vú nẩy căng của Thủy. "Dễ chịu chưa em?" - Lão hỏi khe khẽ. Thủy vẫn nhắm nghiền đôi mắt, giọng thì thào: "Dễ chịu… thế, thế… anh… giúp… em… nhé!". Lão Trường lần tay xuống dưới, cởi quần bò của Thủy. Cô nằm im, để mặc cho lão muốn làm gì thì làm…
Sau đêm ở khách sạn, Trường có vẻ quan tâm, săn sóc Thủy một cách thực lòng. Lão tìm cơ hội để đón đưa cô, mời đi ăn tối, mua cho cô quần áo và cả đồ chơi cho bé Quý.
Thủy biết Trường có vợ ở quê, nhưng không hiểu sao, cô vẫn đồng ý và chấp nhận tất cả những chiều chuộng, săn đón từ lão. Có đêm, nằm định thần suy nghĩ, Thủy thấy Trường cũng rất đàn ông, có vẻ thật lòng và cư xử dễ chịu. Nhưng Trường có vợ rồi? Kệ! Mình có định lấy anh ta làm chồng đâu. Có Trường bên cạnh những lúc trống trải như thế này, cô thấy đỡ cô đơn, và cũng… hay hay!
Tấn thấy vợ khang khác, bèn hỏi: "Cô đi đâu mà về khuya thế?". Thủy thủng thẳng: "Đi tiếp đối tác dự án". Tấn cười xì, không hỏi gì thêm. Linh cảm có điều gì đó bất ổn, Tấn gằn giọng: "Tôi cấm cô lằng nhằng với bất kỳ thằng đàn ông nào!...Tôi chỉ nghe dư luận là cô cặp bồ thì đừng trách tôi ác !...". Thủy khóc rấm rứt. Cô bật lại: "Anh thử nhìn lại mình xem, anh đối xử với vợ con có xứng đáng là người chồng không?".
Tấn nguýt vợ, ôm gối ra đivăng nằm hút thuốc. Không khí trong nhà Thủy ngày càng căng thẳng. Thủy bỗng nhớ đến Trường, nhớ giọng nói ngọt ngào với những cử chỉ vuốt ve âu yếm của lão mỗi khi bên nhau.
*
Một buổi chiều…
Thủy đón con sớm hơn mọi ngày. Cô không đưa bé Quý về nhà mà đưa thẳng đến cơ quan mình. Các phòng ban bắt đầu lục tục khóa cửa ra về. Bị giam hãm trong nhà trẻ suốt cả ngày, bé Quý như con chim non sổ lồng, chạy nhảy tung tăng khắp các ngõ ngách trong cơ quan mẹ. Thủy bảo con: "Con chơi loanh quanh trong cơ quan, cấm chạy ra ngoài đường. Mẹ lên phòng làm việc một lúc rồi hai mẹ con đi ăn cơm, cả ăn kem nữa".
Bé Quý chạy ngược chạy xuôi khắp sân. Nó leo lên các tầng nhà, trèo cả lên những đống cát, đống gạch, nơi cánh thợ xây đang thi công dở dang dãy nhà bốn tầng dành cho phòng kỹ thuật. Sắt thép ngổn ngang, vôi vữa từng đống bừa bộn, từng chồng bê tông chất cao ngất…Tất cả đám nguyên vật liệu ấy bỗng trở thành "sân chơi" rất hấp dẫn đối với bé Quý. Nó trèo lên đống cát mà ngỡ như đang đứng trên đỉnh núi. Đứng trên tấm bê tông, bé Quý làm như đang đứng trên sân khấu. Nó tự giới thiệu tiết mục đơn ca rồi bi bô: "Em sẽ là mùa xuân của mẹ… Em sẽ là màu nắng của cha…".
Kẻng tan tầm đã lâu. Dưới sân, bé Quý vẫn mải mê chạy nhảy, vẫn say sưa với các trò chơi mà nó tự bày ra. Các phòng ban trong cơ quan đã khóa cửa. Chỉ còn cánh cửa phòng kế hoạch là chưa khóa, nhưng đóng im ỉm. Trong phòng, Trường đang bế Thủy trên đùi. Lão hôn Thủy một hồi rồi rút trong túi áo ra một sợi dây chuyền vàng: "Anh tặng em, kỷ niệm tròn một năm chúng mình yêu nhau". Thủy ôm riết lấy Trường, hôn vào môi lão một nụ hôn chùn chụt thật dài. Những chiếc nút áo của Thủy dần dần bung ra bởi bàn tay luống cuống của Trường. Lão ôm thật chặt tấm thân ngà ngọc, mũm mĩm của người con gái một con vào lòng, dụi đầu vào vai, vào ngực cô. Thủy ngã người nằm xuống bàn, giọng yếu ớt: "Ôi!... Anh… Anh làm gì em thế này!?".
…Đúng vào cái giờ phút định mệng ấy, ở dưới sân, bé Quý vẫn chơi một mình quanh quẩn bên đống vật liệu xây dựng. Bỗng nó trượt chân ngã nhào xuống cái hố vôi mới tôi còn sôi sùng sục!... Nó thét lên một tiếng rồi tắt lịm. Nghe tiếng kêu lạ, mấy ông bảo vệ cơ quan ngơ ngác không rõ chuyện gì. Mãi ít phút sau, họ mới phát hiện ra, chạy vào cứu đưa bé Quý đi bệnh viện. Nhưng đã quá muộn! Bé Quý không bao giờ còn chạy nhảy, còn hát ca được nữa…
*
Tấn như điên như dại. Anh như một gã câm bẩm sinh. Ai hỏi gì anh cũng im lặng, cặp mắt vô hồn đầy lòng trắng. Tấn bán ôtô, tuyên bố giải thể công ty, ôm theo một ít tiền, vàng, khăn gói đi đâu không ai biết nữa. Có người nói Tấn lên mạn ngược làm thuê và nghiện rượu nặng. Người lại bảo Tấn tìm về quê lão Trường rắp tâm "thịt" vợ con lão để trả thù! Lại có tin Tấn bay vào miền Nam cùng cô "bồ" cũ hòng thoát khỏi những ân hận, u uất và sầu thảm ở cái thành phố này. Tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, đồn thổi. Tấn đi đâu? Có lẽ chỉ anh ta là biết chính xác.
Lão Trường trưởng phòng, sau vụ ấy vội vã làm đơn xin nghỉ hưu trước tuổi, dọn đồ về quê. Sau đó xin xã cho làm "chân" quản lý, hương khói ở đình làng. Vào cữ rằm tháng giêng, rằm tháng bảy, người ta thấy lão Trường len lén đem hương hoa, bánh kẹo lên nghĩa trang thành phố sì sụp trước mộ bé Quý rất lâu…
*
…Cô gái điên "mặc quần bò" vẫn lang thang khắp các phố phường. Theo sau cô là năm, bảy đứa trẻ chừng tám, chín tuổi. Thỉnh thoảng, chúng gọi nhau í ới: "Ra xem cô điên mặc quần bò chúng mày ơi!". Cô gái dừng lại nhìn bọn trẻ. Lũ trẻ con chạy dạt vào ngõ, đề phòng cô gái điên ném gạch ném đá. Số là năm ngoái, một bà điên qua đường đã đuổi theo lũ trẻ, ném gạch trúng vào đầu một đứa trong bọn. Chúng tưởng ai điên cũng hung dữ nên đề phòng. Cô gái điên này có vẻ hiền lành. Cô không thủ gạch đá trong tay, không rượt đuổi bọn trẻ bám theo. Cô chỉ nhìn lừ lừ vào mặt từng đứa một rồi ngồi phệt xuống chân cột đèn ở đầu phố. Một lát, cô giơ tay vẫy vẫy lũ trẻ: "Lại đây… các con ơ... ơi! Lại đây cho mẹ chiều mẹ yêu nào !...".
Thoạt đầu, lũ trẻ còn sợ sệt. Sau, thấy có vẻ an toàn, lũ trẻ bảo nhau rút ra khỏi ngõ. Chúng đùn đẩy nhau về phía cô gái điên. Đôi mắt cô gái điên bỗng nhìn xoáy vào một thằng bé trắng trẻo. "Lại đây!... Mẹ cho kẹo cao su này !...". Nói rồi, cô móc từ túi quần ra mấy chiếc kẹo cao su, dứ về phía thằng bé. Lũ trẻ đẩy thằng bé lên phía trước. Thằng bé mạnh dạn hơn, mắt mở to rạng rỡ, nhìn chăm chắm vào chiếc kẹo cao su. Khi còn cách cô gái điên chừng vài bước, nó giơ tay lên đón chiếc kẹo cao su một cách thận trọng. Cô gái điên tươi cười, khuyến khích: "Cầm lấy, ăn đi, con… Mẹ yêu con, mẹ cho con, cho con tất cả cuộc đời này mà !...". Thằng bé nhìn vào đôi mắt cô gái điên, nó từ từ lùi lại như người thủ thế. Bỗng nó ném trả chiếc kẹo, quay ngoắt đi: "Không ăn đâu! Kẹo có thuốc mê, ăn vào để mẹ mìn bắt đi à?". Cô gái điên tiu nghỉu, đánh rơi mấy chiếc kẹo xuống đất…
Thoắt cái, lũ trẻ đã biến đi đâu hết. Bên chân cột đèn chỉ còn lại cô gái điên "mặc quần bò" ngồi một mình. Đôi mắt cô buồn dại, ươn ướt. Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt cô rỏ xuống đám cốt trầu đã khô trên nền gạch lát hè nom tựa như một cục máu. Phía xa xa, lũ trẻ con đang chơi trò đuổi bắt, tiếng cười đùa ríu rít: "Ra xem miss điên chúng mày ơi!". Cô gái điên nặng nề nhấc cái thân xác đứng dậy, loạng choạng bước đi trong cảnh phố phường nhộn nhịp xe cộ vào giờ tan tầm…
Nguồn đọc thêm: www.xaluan.com
Minh họa: Đào Quốc Huy.
Sự bẩn thỉu, bụi bậm vì lê la sương gió không làm mất đi ở cô gái vẻ đẹp của thời xuân sắc. Một đám trẻ con ùa ra từ một trung tâm dạy ngoại ngữ, bám theo cô gái. Chúng gọi nhau í ới: "Chúng mày ơi!... Ra xem Miss điên. Miss điên này!". Bà già bán hàng nước gần cổng trường, lẩm bẩm: "Miss điên? Miss điên là cái quái gì? Con điên thì gọi thẳng là con điên, vẽ chuyện. Mít với mung, bố ai hiểu là cái gì!".
Hàng phố kháo nhau cô gái tên là Thủy, nhà ở phố H., đã tốt nghiệp đại học, từng làm ở một tổng công ty lớn trong thành phố. Người ta nói: Nếu như tổng công ty nơi cô gái làm việc có tổ chức thi hoa hậu, thì người giành vương miện chắc chắn sẽ là cô. Khách quan mà nói, cô quả thực là một người con gái đẹp. Thân hình cô nở nang, những đường cong trên cơ thể như có ma lực hút hồn cánh đàn ông. Nước da cô trắng ngần. Đôi mắt mơ màng, ươn ướt, một đôi mắt biết nói.
Hồi Thủy còn là gái chưa chồng, có lần ông trưởng phòng kế hoạch nơi Thủy làm việc, hơn Thủy hai mươi mấy tuổi đã nửa đùa nửa thật: "Nói chuyện với em chỉ năm phút là anh đã bủn rủn cả người…Nhìn em, anh thấy tiếc đời quá, giá như anh được gặp em sớm!".
Nhiều chàng trai chưa vợ trong cơ quan, thật ra là cả mớ những bác già tóc muối tiêu, cháu nội cháu ngoại đàng hoàng… còn âm thầm ôm ấp bóng hình Thủy trong tim, mơ ước được ôm Thủy trong vòng tay dù chỉ một lần.
Thói thường, bụt chùa nhà không thiêng. Nhiều chàng lời gần lời xa ngỏ ý, nhưng đều bị Thủy làm ngơ. Đùng một cái, Thủy cưới chồng - một chàng trai Thủy mới quen chưa đầy năm qua một người bạn giới thiệu. Anh chồng làm giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên thầu xây dựng và buôn bán vật liệu sắt thép. Bố mẹ chồng để lại cho vợ chồng Thủy một căn hộ chung cư cao cấp rộng hơn trăm mét vuông, đồ đạc tiện nghi trong nhà không thiếu thứ gì. Tấn - chồng Thủy - lái con "Méc" màu đen láng bóng đưa đón Thủy đi làm hàng ngày. Thủy mặc váy, bước từ trên ôtô xuống, đài các, sành điệu. Ai cũng ngắm nhìn Thủy, thầm khen: Con bé tốt số, lấy được thằng chồng cao to, đẹp trai, dáng "đại gia"… Đúng là trai tài, gái sắc! Bố mẹ chồng Thủy nghỉ hưu, về quê dưỡng lão. Căn hộ chung cư ở khu đô thị mới chỉ có hai vợ chồng Thủy. Trước hôm về quê, bà mẹ chồng gọi riêng Thủy ra cửa thang máy, thì thào: "Mẹ nói thật, thằng Tấn mới chỉ học hết lớp 12, lớn người nhưng dại nết. Thằng chồng nó dại thì con vợ phải khôn. Con liệu mà bảo ban, khuyên can nó. Nghĩa vợ chồng "sống gửi thịt, chết gửi xương". Nó nóng, con nhịn đi. Một sự nhịn, chín sự lành. Mẹ coi con như con gái ruột, mẹ mới nói!...".
Cưới nhau năm trước, năm sau Thủy sinh bé Quý. Thằng bé trắng trẻo, bụ bẫm, xinh trai. Quý giống mẹ như tạc. Tướng mạo nó khá. Tai to, mặt lớn, nhân trung dài và sâu. Bà nội bảo nó là con quý tử. Cuộc sống gia đình Thủy cứ thế trôi đi êm đềm, ngọt ngào và là mơ ước của nhiều cô gái trong thành phố.
Khi thằng Quý được hơn một tuổi, Thủy nhận thấy chồng bắt đầu có nhiều điều thay đổi. Anh đưa đón Thủy thưa thớt hơn trước. Sáng, Tấn lái ôtô đi rất sớm, khuya muộn mới nghiêng ngả mò về nhà, người sặc sụa mùi bia rượu. Thủy hỏi, Tấn lè nhè: "Đi tiếp khách đối tác!". Thủy im lặng chịu đựng, tự nhủ: Làm ăn thời thị trường, đàn ông thường ăn nhậu, có khi ký kết hợp đồng trên bàn tiệc là chuyện thường tình. Hàng ngày, cô vẫn là quần áo, đánh giày, chuẩn bị đồ phòng tắm như mọi khi cho Tấn. Có đêm, Tấn về nhà trong trạng thái say mềm. Anh đẩy cửa rồi lao thẳng vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Thủy cuống cuồng đỡ chồng, đưa vào giường, bôi vôi vào gan bàn chân, pha nước chanh cho Tấn uống. Thủy vẫn im lặng. Cô cố kìm nén, không nặng lời, trách móc Tấn điều gì. "Một sự nhịn…" - Cô lại nhớ tới lời dặn của bà mẹ chồng.
Chịu đựng chừng sáu tháng, Thủy thấy chồng vẫn đi về thất thường, say bét nhè triền miên. Một buổi sáng, Thủy dọn trứng tráng, bánh mỳ bơ, pha cà phê rồi giục chồng dậy ăn sáng. Tấn có vẻ sảng khoái, mãn nguyện, ngồi ăn ngon lành. Đặt ly cà phê trước mặt chồng, Thủy nhẹ nhàng:
- Em có khuyết điểm, lỗi lầm gì, anh cứ nói thẳng với em. Nếu em sai, em sẽ sửa… chứ anh cứ đi đêm về hôm, say sưa tối ngày, bỏ mặc hai mẹ con ở nhà, sống chết thế nào anh không cần biết… Em không thể chịu được!...
- Chẳng có gì hết !...Tôi đi tiếp khách đối tác, thế thôi! Ở nhà với mẹ con cô thì đến cháo cũng chẳng có mà húp!
Thủy bất lực. Cô lại tiếp tục sống trong cảnh lạnh lẽo cùng bé Quý. Cô thực sự không thể lý giải nổi vì sao Tấn lại đổ đốn như vậy. Một đêm, thấy Tấn ngật ngưỡng về nhà, nhưng chắc uống ít nên chỉ ở mức tây tây. Vào giường, Thủy lại gặng hỏi lý do vì sao Tấn đối xử với vợ con như vậy. Tấn quay mặt vào trong, im lặng. Thủy thút thít, vòng tay ôm riết lấy thân hình vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của chồng. Cô áp chặt hai bầu ngực căng tròn, nóng hổi vào lưng chồng. Lâu lắm rồi Thủy mới được thấy lại cảm giác ấm áp với chồng như vậy. Tấn gạt tay vợ: "Thôi, thôi! Hôm nay tôi mệt, không có hứng". Thủy hẫng hụt, bẽ bàng. Cô úp mặt xuống gối khóc một mình. Với Thủy, đêm hôm ấy thật dài.
Một chiều, Thủy đi làm về gặp mưa giông bất chợt. Cơn mưa kéo dài cả tiếng đồng hồ. Phố phường ngập nước mênh mông như dòng sông. Hai mẹ con ôm nhau quàng áo mưa, lội bì bõm lần từng bước về nhà. Về tới nhà, đặt con ngồi xuống ghế, Thủy bỗng bật khóc rưng rức. Chưa lúc nào Thủy cảm thấy cần Tấn như lúc này. Anh ta có hình dung cảnh hai mẹ con Thủy ướt sượt từ đầu đến chân. Thủy bấm số di động của chồng. "Số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…". Thủy bấm vài lần nữa. Vẫn không liên lạc được. Bé Quý lạnh, nó run run: "Ai đánh mà mẹ khóc? Sao bố không lái ôtô đón con với mẹ?". Thủy vuốt nước mắt thay quần áo cho con. Cô thấy ớn lạnh. Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên cổ khiến cô thấy khó thở. Mình có làm gì nên tội, mà sao đời mình lại rơi vào tình cảnh khốn khổ như thế này?
Đêm, Tấn khật khưỡng về nhà. Thủy mặc chiếc váy ngủ mỏng tang màu hồng nằm xem tivi trên giường. Bé Quý ngủ ở phòng bên cạnh. Chẳng nói chẳng rằng, Tấn lao lên giường như một con mãnh thú. Anh hôn như mưa lên mặt, lên cổ, lên ngực Thủy. Mùi rượu nồng nặc. Bị bất ngờ, Thủy không kịp xoay xở. Sau khi thỏa mãn, Tấn lăn quay ra ngủ, ngáy khò khè như mèo rên. Thủy cảm thấy ê chề, đau đớn. Sự khao khát của Thủy dường như không được đáp ứng. Thay vào đó là sự cưỡng bức đơn phương của một gã say ích kỷ.
Năm bé Quý hơn ba tuổi, Thủy dường như cũng đã quen với cảnh sống hai mẹ con thui thủi sớm khuya. Cô tuyệt không gặng hỏi Tấn thêm lần nào về lý do anh đi sớm về khuya. Tấn đôi khi say rượu trở về nhà vẫn lao vào Thủy ngấu nghiến, rên rỉ, thậm chí hét váng nhà lên giữa đêm. Ngược lại, Thủy im lặng, miễn cưỡng chịu đựng trong đớn đau pha lẫn tủi nhục. Tình yêu là như vậy sao? Một sự chiếm đoạt để thỏa mãn thú tính của ông chủ với vật sở hữu thì đúng hơn.
Lạnh lẽo, nặng nề, vô cảm và luôn có cảm giác bị cưỡng bức…Thủy mặc dù đã quen với cảnh sống ấy, nhưng mọi sự chịu đựng bao giờ cũng có giới hạn. Cuộc đời, cái gì thiếu hụt thường con người ta sẽ tự đi tìm lấy để bù đắp, khỏa lấp nỗi trống trải.
Thủy gạt u sầu, trưng diện các loại váy, tham gia các cuộc nhậu nhẹt, tập tọng uống rượu với bè bạn trong tổng công ty. Được cái, Thủy "nhập cuộc" nhanh. Cô uống rượu, uống bia chỉ qua lần thứ ba là tửu lượng đã không thua kém cánh đàn ông cùng mâm là mấy. Hôm sinh nhật Thủy, cô pha rượu lẫn bia, rót đầy cốc thủy tinh, cụng với cả phòng. Ông Trường, trưởng phòng của Thủy lén rót đầy nước khoáng Lavie vào cốc của mình rồi cụng ly với cô: "Anh chúc em hạnh phúc, mãi xinh đẹp và yêu đời!". Thủy nốc quá nửa cốc rượu, giọng lè nhè:
- Hạnh phúc!... Hạnh phúc là cái quái gì? Với tôi, hạnh phúc là cái không có thật! Làm gì có hạnh phúc trên đời này! Thôi, uống đi! Uống mừng ngày ra đời của cái thân phận khốn khổ khốn nạn này! Nào… zô! Một trăm phần trăm! - Dứt lời, cô ngửa cổ nốc cạn cốc rượu. Lão Trường sấn đến trước mặt Thủy, nói to: "Anh sẽ cùng cạn với em! Chỉ có anh là hiểu và hết mình với em thôi! Nào, cạn! Chúc mừng sinh nhật!".
Uống cạn cốc Lavie, lão Trường bắt chặt tay Thủy. Lão còn giả say, đưa tay choàng vai Thủy và ghé môi hôn vào má cô.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Thủy lừ đừ, đứng không vững. Lão Trường có lẽ chỉ chờ có thế. Lão dìu Thủy ra xe ôtô, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Khổ thế, đã bảo uống vừa thôi, có nghe anh đâu! Không sao, anh sẽ đưa em về tận nhà…
Lên xe, Trường vừa cầm lái vừa hỏi Thủy: "Anh đưa em về đâu bây giờ?". Thủy ngả ngốn ở băng ghế sau, trả lời trong hơi thở gấp sặc sụa mùi rượu: "Về đâu cũng được… sếp muốn đi đâu thì cứ đi!". Lão Trường bụng mở cờ, vòng xe chạy thẳng vào một khách sạn ở cuối ngã năm. Với Trường, thân hình ngon nghẻ của Thủy lão đã để ý, mơ ước được ôm ấp từ nhiều năm nay. Trường dìu Thủy lên phòng, đỡ cô nằm lên giường, lấy khăn nước ấm lau mặt, lau người cho cô. Lão từ từ cởi áo Thủy, bầu ngực trắng ngần lồ lộ của cô làm ánh mắt Lão sáng lên. Lão nuốt nước bọt, cố kìm nén. Lão dùng hai bàn tay xoa nhè nhẹ hai cánh tay, cổ, bụng, rồi hai bầu vú nẩy căng của Thủy. "Dễ chịu chưa em?" - Lão hỏi khe khẽ. Thủy vẫn nhắm nghiền đôi mắt, giọng thì thào: "Dễ chịu… thế, thế… anh… giúp… em… nhé!". Lão Trường lần tay xuống dưới, cởi quần bò của Thủy. Cô nằm im, để mặc cho lão muốn làm gì thì làm…
Sau đêm ở khách sạn, Trường có vẻ quan tâm, săn sóc Thủy một cách thực lòng. Lão tìm cơ hội để đón đưa cô, mời đi ăn tối, mua cho cô quần áo và cả đồ chơi cho bé Quý.
Thủy biết Trường có vợ ở quê, nhưng không hiểu sao, cô vẫn đồng ý và chấp nhận tất cả những chiều chuộng, săn đón từ lão. Có đêm, nằm định thần suy nghĩ, Thủy thấy Trường cũng rất đàn ông, có vẻ thật lòng và cư xử dễ chịu. Nhưng Trường có vợ rồi? Kệ! Mình có định lấy anh ta làm chồng đâu. Có Trường bên cạnh những lúc trống trải như thế này, cô thấy đỡ cô đơn, và cũng… hay hay!
Tấn thấy vợ khang khác, bèn hỏi: "Cô đi đâu mà về khuya thế?". Thủy thủng thẳng: "Đi tiếp đối tác dự án". Tấn cười xì, không hỏi gì thêm. Linh cảm có điều gì đó bất ổn, Tấn gằn giọng: "Tôi cấm cô lằng nhằng với bất kỳ thằng đàn ông nào!...Tôi chỉ nghe dư luận là cô cặp bồ thì đừng trách tôi ác !...". Thủy khóc rấm rứt. Cô bật lại: "Anh thử nhìn lại mình xem, anh đối xử với vợ con có xứng đáng là người chồng không?".
Tấn nguýt vợ, ôm gối ra đivăng nằm hút thuốc. Không khí trong nhà Thủy ngày càng căng thẳng. Thủy bỗng nhớ đến Trường, nhớ giọng nói ngọt ngào với những cử chỉ vuốt ve âu yếm của lão mỗi khi bên nhau.
*
Một buổi chiều…
Thủy đón con sớm hơn mọi ngày. Cô không đưa bé Quý về nhà mà đưa thẳng đến cơ quan mình. Các phòng ban bắt đầu lục tục khóa cửa ra về. Bị giam hãm trong nhà trẻ suốt cả ngày, bé Quý như con chim non sổ lồng, chạy nhảy tung tăng khắp các ngõ ngách trong cơ quan mẹ. Thủy bảo con: "Con chơi loanh quanh trong cơ quan, cấm chạy ra ngoài đường. Mẹ lên phòng làm việc một lúc rồi hai mẹ con đi ăn cơm, cả ăn kem nữa".
Bé Quý chạy ngược chạy xuôi khắp sân. Nó leo lên các tầng nhà, trèo cả lên những đống cát, đống gạch, nơi cánh thợ xây đang thi công dở dang dãy nhà bốn tầng dành cho phòng kỹ thuật. Sắt thép ngổn ngang, vôi vữa từng đống bừa bộn, từng chồng bê tông chất cao ngất…Tất cả đám nguyên vật liệu ấy bỗng trở thành "sân chơi" rất hấp dẫn đối với bé Quý. Nó trèo lên đống cát mà ngỡ như đang đứng trên đỉnh núi. Đứng trên tấm bê tông, bé Quý làm như đang đứng trên sân khấu. Nó tự giới thiệu tiết mục đơn ca rồi bi bô: "Em sẽ là mùa xuân của mẹ… Em sẽ là màu nắng của cha…".
Kẻng tan tầm đã lâu. Dưới sân, bé Quý vẫn mải mê chạy nhảy, vẫn say sưa với các trò chơi mà nó tự bày ra. Các phòng ban trong cơ quan đã khóa cửa. Chỉ còn cánh cửa phòng kế hoạch là chưa khóa, nhưng đóng im ỉm. Trong phòng, Trường đang bế Thủy trên đùi. Lão hôn Thủy một hồi rồi rút trong túi áo ra một sợi dây chuyền vàng: "Anh tặng em, kỷ niệm tròn một năm chúng mình yêu nhau". Thủy ôm riết lấy Trường, hôn vào môi lão một nụ hôn chùn chụt thật dài. Những chiếc nút áo của Thủy dần dần bung ra bởi bàn tay luống cuống của Trường. Lão ôm thật chặt tấm thân ngà ngọc, mũm mĩm của người con gái một con vào lòng, dụi đầu vào vai, vào ngực cô. Thủy ngã người nằm xuống bàn, giọng yếu ớt: "Ôi!... Anh… Anh làm gì em thế này!?".
…Đúng vào cái giờ phút định mệng ấy, ở dưới sân, bé Quý vẫn chơi một mình quanh quẩn bên đống vật liệu xây dựng. Bỗng nó trượt chân ngã nhào xuống cái hố vôi mới tôi còn sôi sùng sục!... Nó thét lên một tiếng rồi tắt lịm. Nghe tiếng kêu lạ, mấy ông bảo vệ cơ quan ngơ ngác không rõ chuyện gì. Mãi ít phút sau, họ mới phát hiện ra, chạy vào cứu đưa bé Quý đi bệnh viện. Nhưng đã quá muộn! Bé Quý không bao giờ còn chạy nhảy, còn hát ca được nữa…
*
Tấn như điên như dại. Anh như một gã câm bẩm sinh. Ai hỏi gì anh cũng im lặng, cặp mắt vô hồn đầy lòng trắng. Tấn bán ôtô, tuyên bố giải thể công ty, ôm theo một ít tiền, vàng, khăn gói đi đâu không ai biết nữa. Có người nói Tấn lên mạn ngược làm thuê và nghiện rượu nặng. Người lại bảo Tấn tìm về quê lão Trường rắp tâm "thịt" vợ con lão để trả thù! Lại có tin Tấn bay vào miền Nam cùng cô "bồ" cũ hòng thoát khỏi những ân hận, u uất và sầu thảm ở cái thành phố này. Tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, đồn thổi. Tấn đi đâu? Có lẽ chỉ anh ta là biết chính xác.
Lão Trường trưởng phòng, sau vụ ấy vội vã làm đơn xin nghỉ hưu trước tuổi, dọn đồ về quê. Sau đó xin xã cho làm "chân" quản lý, hương khói ở đình làng. Vào cữ rằm tháng giêng, rằm tháng bảy, người ta thấy lão Trường len lén đem hương hoa, bánh kẹo lên nghĩa trang thành phố sì sụp trước mộ bé Quý rất lâu…
*
…Cô gái điên "mặc quần bò" vẫn lang thang khắp các phố phường. Theo sau cô là năm, bảy đứa trẻ chừng tám, chín tuổi. Thỉnh thoảng, chúng gọi nhau í ới: "Ra xem cô điên mặc quần bò chúng mày ơi!". Cô gái dừng lại nhìn bọn trẻ. Lũ trẻ con chạy dạt vào ngõ, đề phòng cô gái điên ném gạch ném đá. Số là năm ngoái, một bà điên qua đường đã đuổi theo lũ trẻ, ném gạch trúng vào đầu một đứa trong bọn. Chúng tưởng ai điên cũng hung dữ nên đề phòng. Cô gái điên này có vẻ hiền lành. Cô không thủ gạch đá trong tay, không rượt đuổi bọn trẻ bám theo. Cô chỉ nhìn lừ lừ vào mặt từng đứa một rồi ngồi phệt xuống chân cột đèn ở đầu phố. Một lát, cô giơ tay vẫy vẫy lũ trẻ: "Lại đây… các con ơ... ơi! Lại đây cho mẹ chiều mẹ yêu nào !...".
Thoạt đầu, lũ trẻ còn sợ sệt. Sau, thấy có vẻ an toàn, lũ trẻ bảo nhau rút ra khỏi ngõ. Chúng đùn đẩy nhau về phía cô gái điên. Đôi mắt cô gái điên bỗng nhìn xoáy vào một thằng bé trắng trẻo. "Lại đây!... Mẹ cho kẹo cao su này !...". Nói rồi, cô móc từ túi quần ra mấy chiếc kẹo cao su, dứ về phía thằng bé. Lũ trẻ đẩy thằng bé lên phía trước. Thằng bé mạnh dạn hơn, mắt mở to rạng rỡ, nhìn chăm chắm vào chiếc kẹo cao su. Khi còn cách cô gái điên chừng vài bước, nó giơ tay lên đón chiếc kẹo cao su một cách thận trọng. Cô gái điên tươi cười, khuyến khích: "Cầm lấy, ăn đi, con… Mẹ yêu con, mẹ cho con, cho con tất cả cuộc đời này mà !...". Thằng bé nhìn vào đôi mắt cô gái điên, nó từ từ lùi lại như người thủ thế. Bỗng nó ném trả chiếc kẹo, quay ngoắt đi: "Không ăn đâu! Kẹo có thuốc mê, ăn vào để mẹ mìn bắt đi à?". Cô gái điên tiu nghỉu, đánh rơi mấy chiếc kẹo xuống đất…
Thoắt cái, lũ trẻ đã biến đi đâu hết. Bên chân cột đèn chỉ còn lại cô gái điên "mặc quần bò" ngồi một mình. Đôi mắt cô buồn dại, ươn ướt. Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt cô rỏ xuống đám cốt trầu đã khô trên nền gạch lát hè nom tựa như một cục máu. Phía xa xa, lũ trẻ con đang chơi trò đuổi bắt, tiếng cười đùa ríu rít: "Ra xem miss điên chúng mày ơi!". Cô gái điên nặng nề nhấc cái thân xác đứng dậy, loạng choạng bước đi trong cảnh phố phường nhộn nhịp xe cộ vào giờ tan tầm…
Nguồn đọc thêm: www.xaluan.com
Bài tương tự bạn quan tâm
Công việc kì lạ
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Em có phải người anh yêu
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Có thể cho anh ôm em dù chỉ 1 lần được không ...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Có nhiều hơn một cách để yêu
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Phía cuối con đường có ai đó đợi em?
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Một câu chuyện có thật 60%
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu