- Đêm hôm qua vợ đi công tác vắng nhà, nằm bên con gái nhỏ 2.5 tuổi, con ho quá, ho mà thương, xót cái ruột quá đi, chỉ mong rằng, đổi cái ho đấy sang cho mình.
- Trưa hôm kia, một cô bạn chát với mình nói em đang bị stress vì mẹ chồng… vì mẹ không chịu đóng cửa nhà, mà khu thì toàn ăn trộm nhỡ trộm nó vô lấy mất đồ thì sao? – rồi bà vẫn không đóng…. stress quá! – nỗi đau nào vơi!
- Tuần trước, đứa cháu gái nhắn tin cho mình hỏi có đi thăm mẹ cháu cho cháu đi cùng, mẹ cháu bệnh nằm bệnh viện, mình gọi về nói là đón xe ôm gần nhà đi thăm mẹ đi chú trả tiền! – 30 phút sau, gọi lại thì cháu nói đã gọi cho mẹ và mẹ nói khỏi vô vì giờ đi nắng lắm… ở nhà! – Khỏe thiệt!
- Hôm nay con trai nghỉ ở nhà, vì nghỉ giữa kỳ, mình bỏ tập thể dục, chở con gái đi học (thường ngày thì tài xế đưa đi), cho con trai đi theo và rủ 2 cha con uống cafe… cu cậu muốn đi paris, hanoi, nhatrang, rồi bỏ đi đâu đó, ba ngồi đó một mình vẫn vui vì được uống cafe nói chuyện với con vào ngày thường. Sướng thật sự!
- Tối hôm kia, vợ về kể chuyện là một anh đồng nghiệp đang bị stress vì mẹ ruột, mẹ chỉ ở với anh và chuyên đi nói xấu con dâu, mới đầu tưởng nguyên nhân là vợ, trách vợ, nhưng sau này phát hiện ra là tại do “ai kia” nên stress luôn!
- Từ khi con gái ra đời – tất nhiên là con trai cũng đã ra đời như thế – đến nay 2,5 tuổi, có đêm nào ngủ được yên giấc đâu? Nhiều khi con bệnh thì thức trắng đêm… vẫn thấy tràn trề lo lắng và yêu thương, vẫn thấy bình thường… vẫn thấy sướng!
- Nhớ lại khi còn ba, ba cũng bệnh lắm, cũng yếu lắm mà có khi nào thức trắng đêm vì ba đâu? – ba đau cũng đưa ba đi viện, nhưng trách nhiệm làm con, tình yêu thương của con dành cho ba không bằng với con dành cho con của con.
Tại sao lại có sự trái chiều giữa tình yêu thương?
+ Nói về sức khỏe thì bằng nhau vì tuổi khoảng 30 thì có con và ba mẹ vẫn còn!
+ Nói về tài chính thì cũng không phải, người già và con trẻ ăn chắc bằng nhau
+ Nói về trách nhiệm lo cho con cũng như lo cho cha mẹ, thậm chí không lo cho cha mẹ còn bị mang tiếng bất hiếu.
+ Ích kỷ? – có không? Với con cái của mình thì không – tại vì con còn nhỏ mà, chưa biết gì nhiều, mà nó là của mình nữa, mới lạ nữa nên vui lắm, bi ba bi bô là ok rồi! còn đối với cha mẹ? – có vẻ cái ích kỷ xuất hiện ở đây. Cha mẹ sanh con ra, xem như chúng là của mình nên yêu thương vô hạn, chiều chuộng vô cùng thậm chí vô lý, bao dung đến mức bao che, hi sinh vì chúng. Rồi chúng nó lớn lên, biến thành chúng ta bây giờ, những đứa trẻ lớn xác đối với ba mẹ chúng, thành ông này bà nọ. Quan trọng chúng đối với ba mẹ như thế nào. Nhiều khi cảm thấy ba mẹ vô lý, sống nhiều quá với ba mẹ nên thấy ba mẹ cũng thường thôi, thiếu cập nhật, sống cũ quá… Vẫn trong môi trường được cha mẹ yêu thương như thế… đâm ra không có sự đồng cảm, cũng chẳng biết được cha mẹ khổ sở, hi sinh, lo lắng cho mình như thế nào, vì lúc đó nhỏ quá mà…
Và cứ thế, cha mẹ già đi, con cái lớn lên, xa cách dần và chưa thể đồng cảm hết… Con cái vẫn vô tình, và ích kỷ mà không biết… lẽ thường tình dễ stress khi cái vô lý của cha mẹ càng ngày càng to ra. Nhất là khi có người “lạ” (vợ hoặc chồng) cái người “lạ” này vẫn ích kỷ, vô lý với cha mẹ họ thì họ sẽ ngạc nhiên khi có những cái vô lý khác xuất hiện một cách bất ngờ và không chuẩn bị trước – như động đất ở Nhật vậy – Họ lấy chồng, đâu có lấy ba mẹ chồng đâu? Mấy cái vô lý ở nhà tôi tôi còn không giải quyết được, những cái vô lý mới lạ này làm sao tôi chịu nổi? – Và thế là xa, xa quá! kéo gần sao được? – kéo dài – tất nhiên phải dài thôi – không stress mới là lạ.
+ Yêu thương? Với con thì đúng rồi! Sở hữu mấy cái cục cưng này mà không yêu thương sao được? Chiếm hữu mà, quyền lực mà, quan trọng mà – tất nhiên là yêu thương thôi! Với cha mẹ thì sao? – Ba mẹ cũng thường thôi, ba mẹ sở hữu mình nên hay “dạy khôn” mà cái túi khôn của cha mẹ cũng cũ quá rồi. Sống với ba mẹ cũng lâu rồi, cũ rồi, ba mẹ hi sinh quen rồi, lo lắng cho mình nhiều rồi, nên chuyện bình thường thôi. Ba mẹ già, ho thì tất nhiên, cao huyết áp làm sao tránh khỏi, quy luật rồi… yêu thương? Con nói từ bé rồi: yêu mẹ không? yêu! để đâu? – để đầu! hay quá thấy chưa?
Người ta nói khi có con mới thấy thương cha mẹ… cũng đúng ít thôi! Vì không thể cảm nhận hết cái tình yêu của cha mẹ được!
Tôi nói với cháu gái, bạn tôi và cả chính bản thân tôi nữa là chưa đủ tình yêu thương! Chưa đủ!
Giải pháp? – Hãy viết nhật ký yêu thương cho con, để sau này con lớn, đọc và cảm nhận về con chúng như chính chúng ta đối với chúng vì tôi tin yêu thương con là bằng nhau của tất cả các bậc sinh thành trên thế gian này giúp tránh tuổi già xót xa và gây stress cho nhau, phải chăng đó là tầm nhìn dài hạn?
Mong chúng ta đủ yêu thương và có tầm nhìn! Và… con nhớ ba mẹ lắm! mặc dù những dòng này gởi quá trễ rồi!
Bài gốc từ liên kết: Đắc Nhân Tâm
- Trưa hôm kia, một cô bạn chát với mình nói em đang bị stress vì mẹ chồng… vì mẹ không chịu đóng cửa nhà, mà khu thì toàn ăn trộm nhỡ trộm nó vô lấy mất đồ thì sao? – rồi bà vẫn không đóng…. stress quá! – nỗi đau nào vơi!
- Tuần trước, đứa cháu gái nhắn tin cho mình hỏi có đi thăm mẹ cháu cho cháu đi cùng, mẹ cháu bệnh nằm bệnh viện, mình gọi về nói là đón xe ôm gần nhà đi thăm mẹ đi chú trả tiền! – 30 phút sau, gọi lại thì cháu nói đã gọi cho mẹ và mẹ nói khỏi vô vì giờ đi nắng lắm… ở nhà! – Khỏe thiệt!
- Hôm nay con trai nghỉ ở nhà, vì nghỉ giữa kỳ, mình bỏ tập thể dục, chở con gái đi học (thường ngày thì tài xế đưa đi), cho con trai đi theo và rủ 2 cha con uống cafe… cu cậu muốn đi paris, hanoi, nhatrang, rồi bỏ đi đâu đó, ba ngồi đó một mình vẫn vui vì được uống cafe nói chuyện với con vào ngày thường. Sướng thật sự!
- Tối hôm kia, vợ về kể chuyện là một anh đồng nghiệp đang bị stress vì mẹ ruột, mẹ chỉ ở với anh và chuyên đi nói xấu con dâu, mới đầu tưởng nguyên nhân là vợ, trách vợ, nhưng sau này phát hiện ra là tại do “ai kia” nên stress luôn!
- Từ khi con gái ra đời – tất nhiên là con trai cũng đã ra đời như thế – đến nay 2,5 tuổi, có đêm nào ngủ được yên giấc đâu? Nhiều khi con bệnh thì thức trắng đêm… vẫn thấy tràn trề lo lắng và yêu thương, vẫn thấy bình thường… vẫn thấy sướng!
- Nhớ lại khi còn ba, ba cũng bệnh lắm, cũng yếu lắm mà có khi nào thức trắng đêm vì ba đâu? – ba đau cũng đưa ba đi viện, nhưng trách nhiệm làm con, tình yêu thương của con dành cho ba không bằng với con dành cho con của con.
Tại sao lại có sự trái chiều giữa tình yêu thương?
+ Nói về sức khỏe thì bằng nhau vì tuổi khoảng 30 thì có con và ba mẹ vẫn còn!
+ Nói về tài chính thì cũng không phải, người già và con trẻ ăn chắc bằng nhau
+ Nói về trách nhiệm lo cho con cũng như lo cho cha mẹ, thậm chí không lo cho cha mẹ còn bị mang tiếng bất hiếu.
+ Ích kỷ? – có không? Với con cái của mình thì không – tại vì con còn nhỏ mà, chưa biết gì nhiều, mà nó là của mình nữa, mới lạ nữa nên vui lắm, bi ba bi bô là ok rồi! còn đối với cha mẹ? – có vẻ cái ích kỷ xuất hiện ở đây. Cha mẹ sanh con ra, xem như chúng là của mình nên yêu thương vô hạn, chiều chuộng vô cùng thậm chí vô lý, bao dung đến mức bao che, hi sinh vì chúng. Rồi chúng nó lớn lên, biến thành chúng ta bây giờ, những đứa trẻ lớn xác đối với ba mẹ chúng, thành ông này bà nọ. Quan trọng chúng đối với ba mẹ như thế nào. Nhiều khi cảm thấy ba mẹ vô lý, sống nhiều quá với ba mẹ nên thấy ba mẹ cũng thường thôi, thiếu cập nhật, sống cũ quá… Vẫn trong môi trường được cha mẹ yêu thương như thế… đâm ra không có sự đồng cảm, cũng chẳng biết được cha mẹ khổ sở, hi sinh, lo lắng cho mình như thế nào, vì lúc đó nhỏ quá mà…
Và cứ thế, cha mẹ già đi, con cái lớn lên, xa cách dần và chưa thể đồng cảm hết… Con cái vẫn vô tình, và ích kỷ mà không biết… lẽ thường tình dễ stress khi cái vô lý của cha mẹ càng ngày càng to ra. Nhất là khi có người “lạ” (vợ hoặc chồng) cái người “lạ” này vẫn ích kỷ, vô lý với cha mẹ họ thì họ sẽ ngạc nhiên khi có những cái vô lý khác xuất hiện một cách bất ngờ và không chuẩn bị trước – như động đất ở Nhật vậy – Họ lấy chồng, đâu có lấy ba mẹ chồng đâu? Mấy cái vô lý ở nhà tôi tôi còn không giải quyết được, những cái vô lý mới lạ này làm sao tôi chịu nổi? – Và thế là xa, xa quá! kéo gần sao được? – kéo dài – tất nhiên phải dài thôi – không stress mới là lạ.
+ Yêu thương? Với con thì đúng rồi! Sở hữu mấy cái cục cưng này mà không yêu thương sao được? Chiếm hữu mà, quyền lực mà, quan trọng mà – tất nhiên là yêu thương thôi! Với cha mẹ thì sao? – Ba mẹ cũng thường thôi, ba mẹ sở hữu mình nên hay “dạy khôn” mà cái túi khôn của cha mẹ cũng cũ quá rồi. Sống với ba mẹ cũng lâu rồi, cũ rồi, ba mẹ hi sinh quen rồi, lo lắng cho mình nhiều rồi, nên chuyện bình thường thôi. Ba mẹ già, ho thì tất nhiên, cao huyết áp làm sao tránh khỏi, quy luật rồi… yêu thương? Con nói từ bé rồi: yêu mẹ không? yêu! để đâu? – để đầu! hay quá thấy chưa?
Người ta nói khi có con mới thấy thương cha mẹ… cũng đúng ít thôi! Vì không thể cảm nhận hết cái tình yêu của cha mẹ được!
Tôi nói với cháu gái, bạn tôi và cả chính bản thân tôi nữa là chưa đủ tình yêu thương! Chưa đủ!
Giải pháp? – Hãy viết nhật ký yêu thương cho con, để sau này con lớn, đọc và cảm nhận về con chúng như chính chúng ta đối với chúng vì tôi tin yêu thương con là bằng nhau của tất cả các bậc sinh thành trên thế gian này giúp tránh tuổi già xót xa và gây stress cho nhau, phải chăng đó là tầm nhìn dài hạn?
Mong chúng ta đủ yêu thương và có tầm nhìn! Và… con nhớ ba mẹ lắm! mặc dù những dòng này gởi quá trễ rồi!
Bài gốc từ liên kết: Đắc Nhân Tâm
Bài tương tự bạn quan tâm
Lối Cư Xử Hà Khắc Đã Không Còn Phù Hợp
- Thread starter benhi2311
- Ngày bắt đầu
Lời Khuyên Dành Cho Những Nhân Viên Trẻ Khi Bắt Đầu...
- Thread starter benhi2311
- Ngày bắt đầu
Thực Hiện Bài Thuyết Trình Bán Hàng Thành Công
- Thread starter benhi2311
- Ngày bắt đầu
Hãy Nghỉ Phép Và Trở Lại Công Việc Trong Trạng Thái...
- Thread starter benhi2311
- Ngày bắt đầu
(Kỹ Năng Sống) Xin Thầy Hãy Dạy Cho Con Tôi
- Thread starter benhi2311
- Ngày bắt đầu
Những Điểm Tinh Tế Trong Việc Nói Trước Công Chúng
- Thread starter benhi2311
- Ngày bắt đầu