Thể theo yêu cầu của cô em Sarah yêu quí nên Grace open phần II và khuyến mãi post 4 chap lun nhé...cứ từ từ mà đọc..hì...ai thấy hay thì comment và thank dùng Grace..lấy tinh thần post tiếp..hi hi
PHẦN HAI: KOREA WELCOMES YOU!
~~~oOo~~~
DON'T TAKE THIS OUT WITHOUT PERMISSION
I
-Hân?
-…
-Hân à?!
-…
-HÂN!!!
-Vâng!_Hân trượt cằm khỏi lòng bàn tay giật bắn người ngơ ngác_Dạ…?
Hình như đã lâu lắm rồi cô mới nghe người ta gọi lại tên mình một cách thuần Việt như thế, nên dù đã nhận thức được nhưng vẫn chưa hết bần thần. Nét mặt ái ngại, anh chủ tiệm bánh nơi Hân làm thêm đang cau mày nhăn trán nhìn cô đầy băn khoăn.
-Hết giờ làm lâu rồi, sao em chưa về?
-À… Hôm nay đến phiên em phải ở lại quét dọn.
-Thế à? Xong chưa?
-Cũng sắp xong rồi. Em lau nốt mấy cái tách cafe và xếp lại đống menu mới của ngày mai thôi.
-Cứ để đó lát nữa anh tự làm cũng được. Em ăn tối chưa?
-Umh, rồi ạ. Mà… hình như chưa… Ờ… em cũng chẳng nhớ rõ nữa.
-Chịu em._Anh chủ lắc đầu chán ngán_Gần nửa đêm rồi còn gì… Hay là em ngồi đây luôn đi, muốn ăn thử loại bánh mới không? Anh đang thử nghiệm nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.
-Ơ, nhưng mà…
Hân quay lại ngập ngừng nói với theo thì đã thấy bóng anh mất hút trong bếp. Cô đành thừ người nằm bò ra bàn, vờn nghịch trò Domino và nghĩ ngợi vẩn vơ tiếp. Leavin’-tiệm bánh ngọt kiểu Pháp lãng mạn trầm mặc nằm lọt thỏm phía cuối một góc đường im lìm, tĩnh lặng. Hân vô tình tìm tới đây trong một lần lang thang thơ thẩn dạo phố, cứ nhắm mắt đưa chân không chủ đích mặc cho đến đâu thì đến. Khi mệt mỏi rã rời, không thể nhấc nổi người dịch chuyển thêm một phân nào nữa thì cô đẩy cửa bước vào hoàn toàn vô thức. Anh Đức-chính người chủ cửa hàng đã bước lại gần với tờ thực đơn nhã nhặn hỏi cô muốn dùng gì. Hân chỉ bừa vài loại bánh đầu tiên trên danh sách, kèm theo thứ thức uống đơn giản… và chợt liếc thấy thông báo tuyển nhân viên…
…
-Nếu em muốn làm việc ở đây…_Hân rụt rè dò hỏi_... thì có được không?
Anh đang ghi chép, hơi nhướng mày ngước lên xem xét khắp một lượt bộ dạng cô lúc đó. Sau cùng mới lên tiếng nghiêm nghị
-Tại sao em muốn công việc này?
-Em cần tiền.
Cô ngẩng cao đầu nhìn thẳng ánh mắt ngờ vực của anh trả lời không chút do dự. Khó mà tin nổi cái ý muốn “cần tiền” tầm thường của con người lan tỏa mãnh liệt trong cô lại dễ dàng thuyết phục được anh đến thế. Anh nhận cô, sau khi đã xem qua đủ các loại giấy tờ cần thiết, đặc biệt kĩ lưỡng là giấy khám sức khỏe. Năm ấy, Hân mới chỉ là cô nhóc 16 tuổi chập chững học cách vào đời tự lập…
…
-Nhóc!_Đức lay nhẹ vai cô_Ăn đi này.
Hân dụi mắt uể oải nhổm dậy, nhấp nháp rồi gật gù trước vị vani sữa thơm ngây ngất ngọt ngào…
-Đừng trông chờ gì ở em, em không có năng khiếu ẩm thực nên chuyện thẩm định sản phẩm mới này không giúp được gì cho anh đâu._Cô nhún vai đáp lại cái nhìn chăm chú của anh.
-Anh biết. Chỉ cần là có thể ăn được thì em ăn cái gì cũng như nhau thôi.
-Nếu đánh giá qua giá tiền thì nó cũng khác đấy.
-Hân này… Khi xin vào đây làm, em nói vì em cần tiền. Để sống và trả nợ. Bây giờ có vẻ như em sống cũng khá ổn rồi, còn… món nợ đó trả xong chưa?
-Vẫn chưa đủ…_Hân hạ giọng ỉu xìu_Nhưng kha khá rồi. Ra trường có công việc ổn định chắc chắn sẽ giải quyết nhanh thôi.
-Nợ gì vậy?
-Cuộc sống của em. Mọi chi phí cho 4 năm, trước khi em làm ở đây và có thể tự trang trải sinh hoạt. Em muốn trả lại hết, không còn gì vướng mắc, ràng buộc cả. Sau đó em sẽ được tự giải thoát, sống tự do theo cách của mình, làm bất cứ thứ gì mình muốn theo ý thích…
Cô mỉm cười, nghĩ về một tương lai tươi sáng không xa… Di động trên mặt bàn bỗng rung bần bật và đổ chuông giai điệu “Ikenai tayou” quen thuộc. Hân dừng chiếc nĩa, ngậm lại trong mồm và liếc nhìn hờ hững. Bản nhạc chuông vang mãi, kiên trì và dai dẳng cho đến khi tự ngắt kết nối vì “No answer”.
-Sao em không nghe?
-Vì em biết đó là ai gọi và nhấc máy thì chẳng để làm gì.
Cô lạnh lùng trả lời vẻ bất mãn và lảng tránh bằng cách cắm cúi ăn tiếp. Chẳng có mùi vị gì cả. Vòm miệng trở nên khô rát, đắng ngắt và mất hết mọi cảm giác… Điện thoại im hẳn. “Người đó” không cố gắng gọi lại lần thứ hai thêm nữa. Chỉ lát sau, có "New message" đến.
[Tớ sắp lên máy bay rồi. Vậy là cậu không đến thật à? Hân… Tớ xin lỗi… Tớ biết giờ giải thích gì cũng chỉ là ngụy biện và khiến cậu mệt mỏi, bực bội hơn. Nhưng cậu biết không… Tất cả chỉ vì đối với tớ, cậu là người khó khăn nhất khi đối diện để nói ra chuyện đó… Sang tới nơi tớ sẽ thử liên lạc lại với cậu. Ngoan nhé. Tớ đi đây.]
Hân cúi gục đầu, lặng lẽ gập điện thoại để lại một góc trên mặt bàn. Bên dưới lớp tóc dài lòa xòa, đôi mắt đen tối sầm và nặng trĩu…
-----------~ Flash back ~-------------
-Dầu ăn, nước xả vải, bột giặt,… Có cần thêm mỳ ăn liền không nhỉ?
Hân cắm cúi bước, lẩm nhẩm kiểm kê list đồ cần mua dài dằng dặc của mình. Vũ lóc cóc đẩy xe hàng theo sau, thỉnh thoảng lại ngó ngang ngó dọc tiện tay nhón thêm vài thứ linh tinh làm Hân cứ quay lại là nhăn mặt, không hiểu sao đống đồ của mình càng lúc càng đầy lên một cách bất thường.
-Chảo chống dính… Humh… hm… Cài này hơi to quá thì phải…
-Ah! Hân, Vũ!
-Er?! Chào cô ạ!
Hân tíu tít chạy đến khi thấy đụng cô Thảo ở góc quẹo phía trước. Ngay từ lần đầu mới gặp Hân đã thích cô lắm. Trên lớp hay ở bên ngoài cô đều trẻ trung, dễ thương và thân thiết với tụi học trò nhắng nhít của mình như thế. Vũ khá kín đáo cẩn trọng trước người lạ, vậy mà cũng tỏ ra quý mến cô nữa.
-Cô mua thức ăn ạ? Toàn đồ đông lạnh.
-Ừ. Tiện thì mua luôn mà.
-À… Quên mất nhà cô gần “Big C” ha!
-Thế hai đứa đi mua sắm cho chuyến đi sắp tới đấy à? Chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ.
-Sao cơ ạ?_Hân nghệt mặt ngẩn ngơ_Ai đi? Đi đâu ạ?
-Sao giăng gì nữa! Con bé này cứ như từ trên trời rơi xuống ấy_Cô Thảo gí trán Hân trêu đùa_Vũ, mọi thủ tục xong hết chưa? Nghe nói trường bên đó đòi thêm chứng nhận bảng điểm và kết quả đánh giá rèn luyện.
Hân vẫn ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm như thể hi vọng cô đang nói chuyện với một Vũ nào đó khác đứng gần đó. Nhưng lạ thay, chính cái đứa Vũ duy nhất mà cô không ngờ tới ấy lại điềm nhiên trả lời một cách bình thản.
-Vâng, ổn cả rồi mà cô. Em đã gửi kèm hồ sơ cùng đủ các giấy tờ họ yêu cầu.
-Vậy sao? Tốt qua rồi. Em định bao giờ đi?
-Gia đình em đã đặt vé, tuần sau sẽ bay.
…
Hần đứng sững với một nỗi tủi hờn chát chúa, bỗng chốc cảm thấy mình trở thành người thừa vô duyên giữa câu chuyện của 2 người mà nội dung cô không hề biết tới…
…
..
.
* * *
-Vậy là sao?
Hân hạ giọng kiềm chế khối bực tức cáu kỉnh dồn nén khắp người.
-Hân…
-Cậu sẽ sang Hàn Quốc, tuần sau? Không phải du lịch mà là chuyển nhà luôn? Và chuyện đó đã được lên kế hoạch trước cả mâý tháng rồi?
-Ông bà nội tớ đề nghị, thúc giục từ lâu lắm rồi. Mấy năm nay cứ nấn ná trì hoãn mãi. Gần đây mẹ tớ cũng đã suy nghĩ kĩ và quyết định rời đi.
-Tuyệt! Không có gì không tốt cả ngoại trừ việc đến giờ này tớ vẫn không hề hay biết gì hết. Và cậu biết điều gì tồi tệ hơn không? Không phải chính cậu nói mà tớ lại phải vô tình nghe từ một người khác.
-Không phải là tớ không muốn nói. Tớ định…
-Thôi đi! Cậu còn muốn quanh co giấu diếm sao?! Cậu biến tớ thành con ngốc ngớ ngẩn khi vẫn vô tư nhởn nhơ, không có một chút khái niệm gì về đứa bạn thân sắp rời đi một nơi rất xa. Không phải là chuyển nhà từ đầu này đến đầu kia của thành phố. Cậu định trước khi bay sẽ nhẹ nhàng vỗ vai tớ “Này, tớ đi nhé.” Như thể câu chào tạm biệt mỗi lúc tan học về nhà đấy à?
-Chỉ là tớ cần thời gian suy nghĩ và tìm một thời điểm thích hợp để tiếp nhận chuyện này tốt đẹp nhất.
-TỚ PHÁT NGÁN THỜI GIAN CỦA CẬU RỒI!_Hân bùng phát hét to phẫn uất ngay giữa lối đi của siêu thị_Cậu lúc nào cũng giữ chặt mọi thứ trong thế giới riêng của mình, xua đuổi tất cả những ai có ý muốn chạm tới nó. Khi cậu nói hãy hiểu cho cậu, tớ đã cố gắng ép mình chấp nhận. Có những lúc tớ thực sự hoang mang mình là gì, mình đứng ở đâu trong cái thế giới xa xăm ấy. Đến đây thì chấm dứt đi, tớ hết chịu nổi rồi.
-Tớ xin lỗi…
-Trước đây khi có vấn đề gì, cậu luôn không cần tớ ở bên và chỉ nói “Tớ sẽ ổn. Hãy để tớ một mình” Okay! Giờ thì cậu toại nguyện rồi đấy.
Hân nhìn Vũ chua xót mỉa mai và lạnh lùng bỏ đi…
-----------~ End Flash back ~------------
Hụt hẫng và nén đầy phẫn nộ, tự ái. Hân ghét mình thật ngốc để bị che giấu lâu như thế và sự tồn tại của mình thật ra chẳng có tí miligam trọng lượng nào với Vũ. Bạn thân cũng chỉ là vô nghĩa. Vũ luôn có cách suy nghĩ độc lập và chỉ thông báo với cô khi mọi thứ đã được quyết định rõ ràng. Đơn giản là cho cô biết chứ không thể làm gì hơn.
-Hân này…_Đức phá vỡ khoảng yên tĩnh nặng nề_Em có bạn trai chưa?
-Bạn trai?! Chưa. Mà chính xác là em chưa từng có.
-Vậy em có đang thích ai đó không?
Hân sững lại, một khoảnh khắc vụt lướt qua trong đầu.
“…
-3 năm… 5 năm… rất lâu lâu nữa, em vẫn sẽ nhớ chúng ta đã từng gặp nhau chứ?
-Xưa nay chỉ có thần tượng không biết tới fan chứ chưa bao giờ fan lãng quên thần tượng.
-Anh không coi em là fan.
-3 năm… 5 năm… rất lâu lâu nữa… Nếu em nói em sẽ tới Hàn Quốc một ngày nào đó, anh sẽ chờ em chứ?
…”
...
-Hân?
-Ừm… Em không chắc đó có phải tình cảm thật sự sâu sắc, nhưng… hiện tại em đang hướng tới một người. Dù nó khá xa vời và có phần hão huyền nữa.
Di động lại đổ chuông cắt ngang một lần nữa. Trên màn hình hiện dòng số lạ hoắc.
-Alo?
[Hân.]
-Vâng, Hân đây. Ai thế ạ?
[…]
-Alo? Ai thế?
[Xin lỗi nhé, anh không hiểu em hỏi gì. Vì… anh mới chỉ học được cách gọi tên em thôi.]
Đến lượt Hân sững sờ im lặng…
-Ki…Bum?
[Ừ.]
Giọng bên kia đáp nhẹ thật trầm.
-Super Junior-Kim Ki Bum?
[Sao thế? Em vừa sực nhớ ra tên anh đấy à?]
Chỉ là cô đang không tin nổi vào chính mình…
-Nhưng… nhưng anh đang ở…
[Ừ. Anh đang ở nhà một mình. SJ-M sang Trung Quốc rồi, SJ-H thì Mỹ tiến cùng DBSG. Mà… anh không đánh thức em đấy chứ?]
-K… Không. Bên này vẫn còn sớm mà_Hân đưa tay bịt chặt miệng ngăn âm vực run run trong cổ họng.
[Cũng khá muộn rồi. Nhưng anh mới chỉ vừa quay phim xong. Mai lại phải làm việc từ sáng sớm nữa.]
-…
[Anh đã phải lục tìm số của em trong điện thoại của HeeChul hyung đấy. Thật may là em chưa đổi số]
-…
[Giờ phòng anh thành vườn thú mất rồi. Nhìn đâu cũng thấy nhung nhúc thú nuôi của các hyung ấy để lại nhờ trông giúp. Cả giường ngủ cũng chật ních, không còn chỗ mà bon chen. HeeBum và Shampagne của HeeChul, Rongrong của HanGeng, Bada của DongHae, Ari của SungMin,…]
-…
[Hannie? Em có còn ở đó không thế?]
-Umh… Em đây…
Tiếng Hân đáp lại khàn khàn, vỡ vụn… Nước mắt đã trào ra liên tiếp rơi mãi không ngừng, ướt đẫm lòng bàn tay và xóa nhòa không gian mọi thứ xung quanh.
[Em sao vậy? Nãy giờ em để anh độc thoại thôi đấy]
-…
[Hannie à… Em không định để anh gọi điện mà chỉ nghe tiếng em khóc hoài bối rối như vậy chứ? Cước điện thoại quốc tế… đắt lắm đấy.]
-H… Hức… Phì… Ha…ha…
Hân sụt sịt bật cười đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn với nước mắt tèm nhem khắp mặt.
[Chỉ khóc một lúc thôi nhé. Anh muốn nghe giọng em.]
-KiBum, em… ở đây cũng chỉ có một mình…
…
Đức lặng đi nhìn Hân gục xuống bàn, bờ vai gầy rung lên òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Khoảng không gian chật hẹp ấy không có chỗ trống cho anh xen vào. Đã gần 3 năm kể từ một buổi chiều tối anh tới cửa hàng muộn hơn thường lệ, bắt gặp và bị thu hút sự chú ý bởi người khách mới bước vào. Cô gái nhỏ trưởng thành trước tuổi mang đôi mắt buồn nặng trĩu u ám dường như luôn sắp khóc mà nước mắt lại không thể ứa ra nổi.
3 năm trời anh âm thầm dõi theo, kiên trì chờ đợi để cố gắng đến gần hơn bên cô. Và giờ phút cuối cùng anh bàng hoàng nhận ra… Người có thể lấy đi nỗi buồn ám ảnh trong cô mãi mãi không phải là anh…
…
* * *
Cùng lúc đó, ở một nơi khác cũng xa xôi…
BeiJing, China.
Tút… Tút… Tút_______
Tút đều chán nản.
DongHae trùng xuống thở dài thất vọng. Vậy mà anh đã lo lắng hồi hộp hết sức để bấm được cả một dãy số dài sau mấy lần luống cuống nhầm lẫn loạn xạ. Tâm trí chẳng ra đâu vào với đâu…
-DongHae! Thay trang phục xong chưa? Đến giờ ghi hình rồi đấy.
-Vâng. Em ra ngay đây.
-Có gọi được cho Hannie không?_HanKyung vỗ vai anh hớn hở.
-Máy bận._DongHae ỉu xìu_Mai em gọi lại vậy.
-Nhớ bảo anh cho anh nói chuyện với nó chút nhé!
…
* * *
~End I~
__________________
II
Thành phố Seoul-Hàn Quốc, 2 năm sau…
…
[HOÀNG NGỌC VŨ!!!]
Cái tiếng hét chói lọi nhức óc xuyên thủng 3 lớp màng nhĩ từ báo thức của điện thoại làm Vũ ngay lập tức mở mắt choàng tỉnh. Tiếp theo là điệp khúc càu nhàu mà Vũ đã thu âm lại mỗi lần Hân thân chinh tới đánh thức cô (theo thánh chỉ của mẹ)
[Cô muốn dậy ngay và bước xuống giường tử tế hay để tôi phải tung chăn đá bay ra ngoài ban công hả? Cô muốn tự ăn sáng đàng hoàng hay để tôi giúp xử lý hết và việc còn lại cho cô chỉ là dọn dẹp hả? Cô…]
Vũ uể oải quờ tay tắt điện thoại. Mấy năm qua cô quen thức dậy mỗi buổi sáng với giọng Hân gào tên mình quen thuộc thân thương như thế. Lâu lắm rồi, quá khứ Việt Nam của cô bị thời gian và dòng chảy hối hả nơi đây chôn vùi, lãng quên. Mẹ cũng chuyển hẳn sang cách gọi EunJin với lý do không thể hợp lý hơn: Cả cuộc sống của cô sau này cũng sẽ là Kim Eun Jin mà thôi.
“Quần Jean, váy xòe, hay quần ống ngắn với legging nhỉ…?”
Ngón tay cô lướt qua tủ quần áo và dừng lại chỗ chiếc váy hồng xếp khuất ở dãy trong cùng.
“…
-Cái này… Tặng cô. Hi vọng là cô sẽ thích. Tôi nghĩ là nó rất hợp.
-Tôi không biết chính xác size của cô. Nhưng Minnie nhìn qua và bảo sẽ vừa.
-Rất đẹp… Nhưng tôi nghĩ mình không có lý do gì để nhận món quà đẹp như thế này. “Vô vông bất hưởng lộc” mà. Cảm ơn anh nhiều.
-Những ngày qua cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Và cả hôm nay nữa. Nếu nói đền đáp thì một chiếc váy chưa hẳn là sự trả công xứng đáng.
-Haha… Anh quá tử tế rồi. Đó chỉ là một phần nằm trong công việc của tôi thôi, cũng giống như lịch trình đi tour của các anh vậy. Tôi đã nhận được thù lao hợp lý cho điều đó, nên anh không cần bận tâm.
-Cô không thể nhận món quà bình thường từ một người bạn sao?
…”
Vũ bỗng nhoẻn cười và chọn chiếc váy, nhún nhảy bước vào phòng tắm xả nước ào ào…
Một profile hoàn hảo, một kết quả học tập ấn tượng, một ngoại hình không đến nỗi tồi… Vũ đang nhởn nhơ thực tập cho năm cuối của đại học tại tạp chí Venus và công việc được bảo đảm chắc chắn có một vị trí vững chắc sau khi tốt nghiệp. Vừa đảm nhận dự án stylist cho mẫu quảng cáo mới của một hãng thời trang danh tiếng nên hôm nay cô định ghé qua chỗ chụp ảnh, rồi tới một bữa tiệc từ thiện ngoài trời để viết bài.
Và quan trọng là khi đọc lướt qua thông tin, cô đã bỏ sót dòng cuối cùng in nghiêng trong bản kế hoạch đó.
“Người mẫu: DBSG”
…
..
.
Xong phần việc của mình, U-know được phép giải lao trong lúc chờ những thành viên còn lại hoàn thành nốt buổi chụp ảnh. Anh che miệng ngáp khan và lờ đờ dụi mắt. Bỗng có cái gì đó quen quen đập vào tầm nhìn. Bóng cô gái vừa đẩy cửa bước vào và đứng ở một góc khuất sau đống đạo cụ bàn bạc với nhà thiết kế của hãng thời trang… Rất nhanh chóng cô gái lại tươi cười gật đầu, cúi chào rời đi. Thêm một khắc để anh nhận ra cái váy và tin chắc điều sửng sốt mà mình nghĩ. Không kịp đắn đo, U-know hộc tốc lao bổ đi chạy đuổi theo…
…
Thoắt cái, bóng dáng mơ hồ ấy đã mất hút giữa những ngã rẽ tỏa khắp các hướng suốt dọc lối đi. Anh dừng lại thở dốc, đứng tần ngần bắt đầu băn khoăn liệu có phải triệu chứng do làm việc quá sức hoặc hiệu ứng phụ của thiếu ngủ trầm trọng mấy ngày nay. Điện thoại trong túi quần anh rung lên từng hồi tha thiết. Chắc Hero lo lắng vì thấy anh đột ngột bỏ ra ngoài vội vã…
-Yeboseo?
[Quả nhiên là số điện thoại nhỉ? Dãy số kì cục đó…]
Bất giác anh xoay người lại. Hình ảnh Vũ được đẩy dần lên rõ hơn từ chiếc thang cuốn đang chuyển động từ từ phía sau. Như một đoạn phim quay chậm chạy lướt ngang qua nhận thức của anh…
-Đúng là em… EunJin.
-Bất ngờ không?_Cô đã đứng trước mặt anh mỉm cười_Thực ra trước lúc tới đây em cũng không biết người mẫu là DBSG đâu. Thật trùng hợp.
-Nhưng sao em…
-Chúng ta lại làm việc với nhau rồi, trưởng nhóm Jung Yun Ho. Xin được giúp đỡ.
Trong lúc anh vẫn ngây ra chưa định thần nổi thì cô đã chủ động bắt tay anh lắc lắc vui vẻ. Một EunJin của bây giờ hoàn toàn năng động, cởi mở hơn…
…
* * *
-2 năm rồi mà anh vẫn không đổi số điện thoại nhỉ?
Vũ đón cốc cafe từ tay anh, ngồi đung đưa chân trên dãy ghế chờ hướng ra khung kính cuối dãy hành lang vắng lặng. Thực ra lúc bất chợt bắt gặp anh, cô kinh ngạc và bối rối lắm chứ. Ngay cả lúc này cũng vẫn vậy. Nhưng chỉ cần bình tâm lấy lại thăng bằng cảm xúc và luôn nhớ rằng mình đã đi qua anh, quyết định từ bỏ và đang bước trên một con đường mới… thì mọi thứ được kìm nén có vẻ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
-Vậy ra em đã ở Hàn Quốc suốt 2 năm qua rồi?
-Umh. Em sang sau khi anh trở về khoảng 3 tuần.
-Thế mà em ỉm đi luôn. Không thông báo, cũng chẳng thèm liên lạc._Anh lừ mắt trách móc_Vẫn vô tình, lạnh lùng thế. Tưởng em quên luôn rồi chứ.
“Nhưng em chưa từng bỏ sót bất kì hoạt động nào của DBSG. Em vẫn biết về anh nhiều hơn anh tưởng đấy”
-Thôi nào. Người nổi tiếng và bận rộn tới mức thời gian ngủ cũng không có như các anh… (Anh tưởng trang điểm vào rồi nhe răng cười vài cái là không nhận ra vẻ xơ xác mệt mỏi đó sao?)… đâu có thể lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón em được chứ?
-Em đừng có ngụy biện và chối bỏ trách nhiệm cho hành động sai trái của mình!
-Em chẳng thèm. Em lớn rồi, xì… Nếu không em giữ số điện thoại đó trong máy lâu như thế làm gì chứ? Vứt luôn vào thùng rác và lờ anh đi cho rảnh nợ.
-Anh thì cãi không lại em rồi._U-know trề môi giận dỗi.
-Đừng có trẻ con với em. Em không dễ động lòng như JaeJoong đâu. À mà… Hự…!
Vũ đang mải mê nói dở chừng thì bị một sức nặng ập tới đè cô suýt cắm bổ mặt vào cốc cafe sóng sánh nước.
-Em đây rồi!
Max nhào tới ôm ghì Vũ từ phía sau, nhe nhởn rối rít.
-Anh đã cá với JunSu hyung đó là em mà! Lại còn mặc đúng cái váy này nữa. Em tới Hàn Quốc khi nào vậy? Tới chơi với anh à? Có mang đồ gì ăn được không?
“Rõ là… câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì cả!”
-Chang… ChangMin…_Vũ quơ cào lắp bắp khó khăn_Tay… Bỏ tay ra… NGẠT THỞ!!!
Max ngớ người chợt nhận ra mình vẫn kẹp chặt cổ Vũ đến mức mặt cô biến sắc đỏ lựng.
-Khặc… khặc… phù…_Cô vuốt ngực hít thở đều đều nhẹ nhõm_Tí thì chết nhảm. Anh cố tình phải không?
-Đâu có._Max nhún vai ngó trần nhà cười trừ_Người ta phấn khích nên tai nạn nghề nghiệp mà.
-Cảm ơn. Ai cũng được chào đón nồng nhiệt thế này thì dân số Hàn Quốc giảm nhanh phải biết ấy.
-Ô hô hô hô…
“Điệu cười khả ố. Hừ…”
-À!_U-know búng ngón tay hớn hở_HeeChul hyung cũng đang quay CF ở đây đấy. Cùng đi ăn trưa nhé?
-Okay!_Max chỉ chờ có thế nắm cổ tay Vũ giơ phắt lên đồng tình hào hứng.
-Này, hỏi em chứ?
-Anh hay em thì câu trả lời cũng vậy thôi mà.
-Đương nhiên khác. Trong mắt anh chỉ thấy mỗi đồ ăn là sáng bừng như đèn cao áp thôi.
-Thế ý em muốn trả lời sao, cô nương?
-Được thôi._Vũ nhún vai.
-“Okay” với “Được” mà khác nhau à?! Não em bị virus xâm nhập phần mềm về lập trình ngôn ngữ rồi à???
-Thôi, thôi…_U-know thở dài can_Đừng tranh cãi vớ vẩn nữa. Đi tìm JaeJoong, YooChun và JunSu nào. ChangMin, em gọi cho HeeChul hỏi xem lúc nào hyung ấy xong.
-Yes sir_Vũ cướp lời trả đũa.
-Này, bảo anh chứ?
-Em hay anh thì câu trả lời cũng thế thôi mà.
-Đương nhiên khác. Em…
-ĐÃ BẢO THÔI CƠ MÀ! CÓ MUỐN BỊ ĐÁNH ĐÒN CẢ 2 ĐỨA KHÔNG?!!
…
* * *
Có thể nói Vũ đã hòa nhập với cuộc sống ở Seoul cũng khá lâu rồi. Vậy mà gặp lại mấy người này thoáng chốc khiến cô trở về thời kỳ mông muội như lần đầu tiên được hiện diện trên thế giới, biết đến sự tồn tại của chính mình vậy. Cô định âm thầm xuất hiện kiểu đột kích để hù dọa Hero, Micky, Xiah một phen. Nhưng vừa trông thấy cô lù lù đi tới, 3 người đó trợn mắt há hốc mồm và kéo nhau rầm rập lao đến vồ vập. Vũ chớp mắt 2 cái, chột dạ quay đầu bỏ chạy. Mình Max đã đủ chết rồi. Không tẩu thoát nhanh, để bị cả đống kia đè ập vào e rằng tấm thân mỏng manh èo uột của Vũ sớm đi về nơi xa mất…
HeeChul cũng tỏ ra khá ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn cô chằm chằm mãi rồi còn cẩn trọng ngó quanh tìm xem có Hân đi cùng mà đang nấp ở đâu đó không.
…
Vũ vuốt lại lớp tóc mái rủ xuống che mắt, tự ngắm mình qua gương với một cảm giác náo nức vui vui, nhưng cũng có cái gì đó trống trải trỗi dậy trong lòng.
Anh vẫn thế… U-know 2 năm trước và U-know của hiện tại đứng trước cô không hề thay đổi, dù anh có khoác lên mình bao nhiêu dáng vẻ bề ngoài khác nhau đi chăng nữa. Ngay cả ánh mắt anh nhìn Hero cũng không hề thay đổi. Cô vặn vòi, xả nước qua tay mát lạnh và áp nhẹ lên da mặt. Thật dễ chịu. Và khi làn nước chảy xuống dường như cuốn theo cả những băn khoăn rối ren…
Có những kí ức rồi sẽ bị thời gian xóa mờ. Nhưng có những cảm xúc không dễ dàng trôi đi theo năm tháng…
…
-Em vào nhà vệ sinh gì mà lâu thế?_Max ngáp dài cằn nhằn
-Cả chuyện đó mà anh cũng muốn biết à?
-Muốn chứ. Em mà, biết đâu đấy lại chả có chuyện gì hay ho thú vị ở trong đó ấy chứ.
Vũ chun mũi lườm Max, thở một tiếng dài sượt bất mãn. Hèn gì một Jung Yun Ho vĩ đại ghê gớm là thế mà cũng đấu không nổi với anh. Huống chi lại luôn có vị thần hộ mệnh Hero hết mực chiều chuộng, lúc nào cũng nâng đỡ che chở phía sau.
“Cá không ăn muối cá ươn cho mà xem. Hứ… Shim Chang Min hư hỏng!”
-Không được ăn!_Hero đét tay U-know đang thò ra mon men gắp kim chi_Thứ đó không tốt cho dạ dày của cậu. Bác sĩ đã dặn không được ăn đồ mặn và cay.
-Chỉ một chút thôi mà. Đi mà, Joongie ~…
-Không được là không được! Muốn ăn về nhà tớ làm cho.
-Một miếng thôi…
-Còn lằng nhằng nữa là ra kia úp mặt vào tường đấy.
Nghe Hero cau mày đổi giọng là U-know lập tức im re, ngậm ngùi gẩy đũa thèm thuồng. Thật tình, nếu là Vũ và không hay biết tình trạng sức khỏe của anh rõ thế thì đã dễ dàng mủi lòng rồi…
-Ăn đi này, Jinnie!_Max hí hửng gắp đồ cho cô.
-Cảm ơn…_Vũ nhìn xuống bát nhếch mép méo xệch_... Cục xương ống to quá.
-Chứ gì nữa, phần quan trọng nhất của nồi canh hầm này đấy. Anh chiều em lắm nhá!
Lại cau có bất mãn và thở dài.
“Cá ươn rồi đấy, Shim chang Min. Hừm...”
-EunJin này._HeeChul chen vào, gí mặt Max đẩy sang một bên_Ngày kia em không bận gì chứ?
-Không. Em rảnh cả đến hết cuối tuần. Sao ạ?
-Hôm đó SJ có buổi biểu diễn và họp fan ở Pusan. Em có thể đến không? Vé anh đã chuẩn bị sẵn đây rồi.
-Thật sao?! Tuyệt quá!!! Tất nhiên là em đến chứ!
Vẻ mặt Vũ sáng bừng háo hức, vui vẻ như cuối tháng vừa được nhận lương, tài khoản lại rủng rỉnh tiền shopping. Dù bận thật đi chăng nữa cũng chẳng phải lý do gì chính đáng để từ chối cơ hội tuyệt vời bỗng dưng từ trên trời rơi oạch xuống như thế. Ngay cả các phóng viên chuyên nghiệp còn khó kiếm được cửa vào show đó ấy chứ. Công việc luôn là mục tiêu và cũng là thứ duy nhất giúp Vũ lấp đầy khoảng trống chán nản vô vị trong cô.
“Oh… Just my luck!”
Vũ tự nhủ, không ngừng mỉm cười sung sướng. Bộ não bận rộn đã bắt đầu lên kế hoạch chi tiết những gì cần làm hôm ấy. Đất diễn của chuyên mục “Idol! Jump!” số tới nắm chắc phần thắng sẽ về tay cô rồi.
-Humh?! 2 vé sao?_Vũ ngạc nhiên trước sự hào phóng bất thường của HeeChul
-Nhất định phải đến nhé_HeeChul cẩn thận nhắc đi nhắc lại_Dãy giữa, hàng ghế trung tâm chính diện với sân khấu. Chắc chắn sẽ nhìn thấy.
“Ý anh là vị trí có tầm nhìn tốt ấy hả…?”
…
..
.
---------~Flash back~---------
Vũ vừa kéo ghế đi khỏi được một lúc, HeeChul bắt đầu để ý và táy máy nghịch ngợm chiếc di động nhũ hồng cô để lại trên bàn. Anh dễ bị thu hút bởi những thứ màu hồng. nhất là chiếc điện thoại sang trọng, kiểu dáng tao nhã rất hợp ý anh này. Đang mò mẫm lay hoay thử mấy chức năng cơ bản thì điện thoại kêu ầm ĩ làm anh giật bắn người lúng túng.
-Hyung! Cẩn thận… Cẩn thận rớt!
-Gì đây? Làm thế nào đây? Anh không quen lắm cách sử dụng kiểu điện thoại mới này!_HeeChul hốt hoảng
-Có người gọi à? EunJin vẫn chưa quay lại.
-Bỏ nó xuống tạm đi.
-Nhưng nhạc cứ réo mãi người ta nhìn!
May rủi thế nào mà trong lúc hỗn loạn lại luống cuống ấn trúng phím chuyển sang chế độ nghe hộp thư thoại. Lần thứ hai trong ngày, bất ngờ kinh ngạc ập đến.
[Đồ mất nết! Không thèm nghe điện thoại của người ta. Chuyến bay của tớ sẽ đến lúc 5h chiều nay. Ra sân bay đón nhé.]
Bíp.
Lời nhắn kết thúc. 6 cái đầu cùng ngẩng lên, 12 con mắt nhìn nhau.
-Đó có phải là..._Micky ngập ngừng dò xét
-Hannie.
HeeChul tự tin khẳng định chắc nịch.
-----------~End flash back~-----------
...
-Sao cậu cười tủm tỉm mãi thế?
Anh quản lý vừa lái xe vừa tò mò nhìn HeeChul say sưa bấm điện thoại qua gương chiếu hậu.
-Vì sắp có chuyện vui..._HeeChul lại càng cười bí hiểm_Hê, Han à? Chul đây. Bao giờ em từ Trung Quốc về?
[Tối mai. Hyung biết rồi mà?]
-Về sớm nhé. Có cái này hay lắm.
[Gì vậy? Làm em bồn chồn sốt ruột quá! DongHae cũng đang dỏng tai hóng hớt nghe trộm điện thoại đây này]
-Hehehe... Biết gì không, "siêu nhân" trở lại rồi...
...
* * *
~End II~
__________________
-Ha a a ~…
Hân mở tung cửa sổ phòng mình phóng tầm nhìn trải khắp khuôn viên cỏ xanh rờn dưới sân kí túc xá. Lác đác vài bóng người thong thả dạo bước trên những con đường nhỏ rải đá cuội trắng lại xạo vòng qua đài phun nước trong veo. Một không gian yên tĩnh thoáng đãng biệt lập hẳn với Seoul bên ngoài ồn ã và náo nhiệt.
“Hello Korea!”
Cô hít sâu luồng không khí mới trong lành và mỉm cười nhẹ nhõm.
Mãi lúc sau mới thấy Vũ lếch thếch bò đến được ngưỡng cửa, vật vã kéo lê đống hành lý khổng lồ, lỉnh kỉnh valy, túi xách, balô… hậm hực thả bịch xuống sàn la liệt.
-Cậu đóng gói cả Việt Nam vác tới đây đấy à?! Sao có thể nhiều tới mức đồ đè chết người như thế này cơ chứ!
-Tớ mà yêu nước đến thế thì cậu đã phải thuê hẳn xe công-ten-nơ để chở rồi chứ không nhẹ nhàng đứng thở hồng hộc như thế thôi đâu.
-Cái gì đây? Cả bông ngoáy tai với giấy vệ sinh mà cậu cũng cố sống cố chết mang theo bằng được hả??? Rõ ràng là cố tình hành hạ tớ mà!
-Cằn nhằn nhiều quá, bà già khó tính._Hân uể oải ngáp_Tớ đi tắm đây.
-Bạn cùng phòng của cậu nhìn núi đồ đạc này xong mà không sùi bọt mép ngất luôn ra đây mới hay đấy…
…
Giọng Vũ lầm bầm than thở ngoài phòng dần bị át đi bởi tiếng nước xả mạnh từ vòi hoa sen. Hân thả lỏng mọi giác quan để nước cứ thế cuốn trôi đi tất cả bụi bặm, căng thẳng mệt mỏi trong suốt thời gian qua. Một hành trình dài sau những nỗ lực, cố gắng không ngừng mới có thể đứng đây, thư thả tận hưởng cảm giác ngâm mình trong mát lạnh giữa ngày cuối hạ oi bức nóng nực.
Năm thứ hai đại học… cả lớp sửng sốt trước tin Hân xin bảo lưu kết quả, chuyển sang học hệ đào tạo liên kết với nước ngoài. Có nghĩa quá trình học là 2 năm học tại FTU ở VN và 2 năm cuối sẽ được chuyển thẳng sang học tiếp tại Đại học bên Hàn Quốc, tốt nghiệp với chứng nhận của đại học này. Cũng tức là Hân sẽ xuất phát lại từ đầu như sinh viên năm nhất, muộn mất 1 năm so với bạn bè cùng trang lứa. Đối với cô điều đó chẳng ảnh hưởng gì lớn lắm, miễn là đạt được mục đích của mình. Khi nhận đơn đăng kí, cô Thảo ngạc nhiên hỏi đã bỏ lỡ mất 1 năm, sao Hân không làm hồ sơ du học luôn. Cô chỉ cười một cách trầm tư, nói vẫn còn vài việc chưa giải quyết xong nên không đi ngay được.
Và Hân không tùy tiện quyết định việc gì đó mà không suy xét, tính toán kĩ mọi khả năng từ trước. Dĩ nhiên cô chưa bao giờ cho phép mình lọt ra ngoài top 5 của khóa học, để chắc chắn có phần học bổng trong tay cho chuyến xuất ngoại này. Đến thời điểm hiện tại mọi việc vẫn theo đúng kế hoạch mà cô đã dự tính, không có gì nằm ngoài vòng kiểm soát…
…
-Hân! Cậu chết ngập trong đó rồi đấy à? Còn tắm nữa là lụt cả phòng đấy!
-Tớ sẽ không chết mà chưa mặc đủ quần áo đâu. Ủa…? Cái gì kia?
Hân buông mình nằm phịch xuống giường êm ái, không buồn ngóc đầu dậy liếc qua tờ giấy để sẵn trên bàn.
-Quà chào mừng cậu đấy. Vé một buổi biểu diễn ở Pusan.
-Seoul ngay dưới chân mà còn chưa bước ra nổi, lôi nhau đến tận Pusan làm gì! Không đi đâu. Tớ ở nhà ngủ bù._Hấn vùng vằng ôm gối lăn qua lăn lại.
-Vé VIP đấy, có tiền cũng chưa chắc sờ vào được đâu.
-Kệ. Không đi.
-Buổi biểu diễn rất hoành tráng và tuyệt vời.
-Không thèm. Không đi.
-Có rất nhiều các anh đẹp trai, dễ thương, baby, manly,… Thích kiểu gì cũng có đủ hết.
-Không cần. Không đi.
-Là Super Junior đấy._Vũ ngán ngẩm hạ câu chót.
-Có! Có đi!
…
Thấy chưa, biết ngay vấn đề chính nó nằm ở đâu mà. Đời sao mà lắm nghịch lý. Thứ người khác giành giật tranh cướp nhau vỡ đầu mẻ trán không được thì lại có kẻ nằng nặc đẩy ra, phải mồi chài dụ dỗ mãi như mặc cả từng đồng mớ rau ngoài chợ thì mới chịu cơ. Vũ cũng vừa xếp đồ vừa thầm cười tủm tỉm, vui theo sự hoan hỉ mừng rỡ của Hân. Mà rõ ràng mới nãy con bé còn giãy nảy nhấm nhẳng, thế mà giờ háo hức mân mê, cẩn thận “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” cái vé quý giá.
…
Hân giơ chiếc vé trước mắt, nhìn kĩ đến thuộc lòng từng dòng chữ in trên đó mà vẫn không ngừng náo nức, hạnh phúc. Suốt 2 năm, cứ đều đặn khoảng một tuần một lần KiBum lại gọi điện nói chuyện với cô. Có khi là điện thoại từ DongHae, hay HeeChul, HanGeng, KyuHyun… và thỉnh thoảng cả những thành viên khác đứng gần đó chen vào trêu chọc, cười đùa. Cũng từ ấy Hân bỗng thích thú cảm giác lượn qua lượn lại check mail, ngóng chờ hòm thư trước cửa nhà vào các dịp lễ để mở ra và thấy trong đó tấm thiệp xinh xinh đóng dấu bưu điện quốc tế, mỗi ngày đều trở nên hồi hộp khác thường khi di động đổ chuông…
2 năm dài đằng đẵng trôi qua nhẹ nhàng hơn và giúp xua đi sự trống trải, nỗi cô đơn ám ảnh thường trực. Ngần ấy thời gian đủ cho Hân âm thầm chuẩn bị hoàn tất kế hoạch đến Hàn mà ngay cả Vũ tận khi được báo giờ của chuyến bay mới ngỡ ngàng vỡ lẽ ra mọi sự. (Đấy có gọi là báo thù thành công không?) Cô không muốn hứa hẹn trước bất cứ điều gì chỉ cho đến khi chính thức được trước mặt anh, mỉm cười rạng rỡ mà tự tin nói rằng…
“Oppa, I came here…”
* * *
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 600x400.
Thành phố cảng sầm uất dường như càng trở nên sôi động náo nhiệt hơn gấp bội bởi đêm diễn rực lửa của một trong những nhóm nhạc thần tượng hàng đầu Châu Á-Super Junior, để chào mừng sự kiện vừa được quyết định chọn đăng cai tổ chức thế vận hội mùa hè 2020 ở Pusan.
Sau khi mở màn ấn tượng bằng khúc dạo đầu “HaengBok” vui tươi trẻ trung, “Marry U” ngọt ngào sâu lắng, “You are the one” du dương êm dịu… SJ lui vào trong nhường lại sân khấu cho “Until you come back” của khách mời đặc biệt FT Island. Và tất bật chuẩn bị tiết mục “Twins-Knock out” tiếp theo sẽ bùng nổ cả hội trường trung tâm triển lãm Bexco…
...
Huỳnh huỵch… huỳnh huỵch…
KiBum hớt hải cắm đầu cắm cổ chạy vèo qua với vẻ mặt căng thẳng nghiêm trọng làm LeeTeuk không khỏi băn khoăn hỏi với theo
-Bummie à! Đi đâu mà vội thế?!
-WC.
Tiếng đáp lại cụt ngủn khiến LeeTeuk càng nhăn trán lo lắng.
-Chà… Tình trạng khẩn cấp nhỉ. Có cần chuẩn bị Becberin cho nó không?_KangIn cười khúc khích trêu chọc.
-ShinDong!_LeeTeuk gọi giật lại nghiêm nghị_Em lại cho Bummie ăn thứ gì bậy bạ rồi phải không?
-Không dám đâu! Để bị HeeChul hyung lẳng lên thớt băm nhỏ rồi xào lăn với ớt hả?!_ShinDong rùng mình lấm lét nhìn sang “nàng Cinderilla” vẫn đang dửng dưng thản nhiên chỉnh sửa tóc tai quần áo.
-Nó mà có mệnh hệ gì trong đấy thì em không có tội vẫn cứ bị xử như thường!_YeSung hăm dọa cười cười thâm hiểm.
…
..
.
Hộc tốc lao vào một buồng trống bất kỳ, KiBum lấy chân đá sập cửa rồi hấp tấp rút di động ra ngồi bấm với tốc độ chóng mặt
[Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau…]
Lòng anh trùng xuống, hỗn độn những suy nghĩ rối bời khó hiểu. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay có một sự thật bất ngờ đúng như anh nghĩ? Lần đầu tiên có thể là ảo giác nhất thời, nhưng lần tiếp theo thì nhất quyết không thể cùng tưởng tượng ra một thứ giống hệt nhau đến 2 lần được!
…
-Hyung à…_KiBum mon men lại gần chỗ HeeChul_Lúc nãy trên sân khấu ấy, hyung có nhìn thấy…
-Nhìn thấy gì cơ? Mà sao em còn chưa thay trang phục?! Nhanh lên, nhanh lên!_HeeChul vội vã vơ quần áo nhét vào tay anh đẩy đi giục dã.
Xin trang trọng thề rằng Kim Hee Chul xứng đáng là một trong những thiên tài đóng kịch có đẳng cấp nhất Đại Hàn Dân Quốc. Gương mặt hoàn mỹ đó muốn ngây thơ ngơ ngác, lừa tình thiên hạ bao nhiêu cũng được.
…
-HanGeng hyung.
-Ừ, gì thế Bummie?
-Khi đứng trên sân khấu hyung có nhìn thấy…
-À, có 2 chỗ em nhảy lạc nhịp đấy. Đoạn bước lên chính giữa sân khấu ấy. Lỗi nhỏ thôi, người ta chắc không để ý đâu. Nhưng mà phải cẩn thận hơn nhé!_HanKyung giúp chỉnh lại cổ áo ngay ngắn và xoa đầu anh cười hiền.
Xin trang trọng thề lại lần thứ hai rằng, cái khoản diễn xuất của người đàn ông Trung Hoa HanKyung không hề thua kém bậc tiền bối lão luyện Kim Hee Chul tẹo nào đâu. Nhất là lại với dung mạo khả ái hơn người và bộ dạng hiền khô, đôi khi trông ngố ngố đáng yêu ấy.
…
Có vẻ như cố gắng tìm hiểu điều bí ẩn kì lạ không thành, KiBum đành thở dài thất vọng và tự nhủ tại mình nghĩ ngợi lung tung nhiều quá thôi. Buổi biểu diễn vẫn được tiếp tục như bình thường…
* * *
Ngồi lọt thỏm giữa biển fan gào thét cuồng nhiệt ngập trong bóng sapphire phấp phới và đèn cổ vũ sáng rực lung linh, Hân chợt thấy tan biến hoàn toàn cảm giác lạ lõng khi mới đặt chân đến một đất nước xa lạ. Trong bóng tối không cả nhìn rõ mặt người bên cạnh, tất cả đều hướng tới trung tâm là những con người trên sân khấu, hòa mình vào không khí phấn khích chung lan tỏa khắp xung quanh… thì dường như chẳng ai còn để ý rào cản khác biệt về ngôn ngữ hay sắc tộc. Đơn giản là cùng yêu và cùng chia sẻ.
Đã gần kết thúc chương trình, và là phần bao giờ fan cũng mong đợi, hi vọng, hồi hộp nhất. “Giao lưu trực tiếp với fan.” Các anh sẽ bắt thăm một lá phiếu nào đó ghi số ghế bất kì. Rồi thì người vô cùng may mắn đáng ghen tị ấy sẽ có cơ hội lên sân khấu trò chuyện, nhận quà, chụp ảnh… với chính thần tượng mình yêu quý, ngưỡng mộ.
-Ồ, KiBum ssi!_MC hào hứng giới thiệu_Lần này SJ đã quyết định chọn KiBum là người sẽ chọn lá phiếu kì diệu. Hãy xem ai trong số hàng nghìn fan dưới kia được sao Bắc Đẩu chiếu mệnh đêm nay!
Cả khán đài khóc thét, gào rú ầm ầm. KiBum chầm chậm hé mở lá phiếu và định đọc dãy kí tự ghi trong đó thì đột nhiên HeeChul xô tới giật tờ giấy, cười nhe nhởn tranh micro.
-Đưa anh! Để anh đọc cho! Umh… H-3-15. Dãy H, hàng thứ 3, số ghế 15! Xin mời._HeeChul hét vang háo hức.
“Không đúng… Rõ ràng mình nhìn thấy F-14-6 cơ mà…?”
KiBum nhíu mày, thoáng chút bối rối mà không dám thắc mắc thái độ “phởn” kì cục của HeeChul…
...
“Hahaha… Thiệt tình! Chul già vô đối vẫn đanh đá, lanh chanh xí xớn như thế…”
Hân che miệng phụt cười thích thú. Ngoại trừ một địa điểm khác, khung cảnh khác, khán giả khác, trang phục khác, diện mạo khác… còn mọi người vẫn y như hồi cô gặp 2 năm về trước.
SungMin đã cắt tóc, trông nam tính và mạnh mẽ hơn hẳn. Nhưng riêng mấy thứ phụ kiện màu hồng xinh xinh đi kèm thì vẫn không thể nào đỡ được! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Anh có cố gắng ngụy trang thế nào chăng nữa cuối cùng cũng là “Sweet Pumpkin” mà thôi. KyuHyun sau một thời gian bôn ba vất vả lượn qua lượn lại biên giới Trung-Hàn như chong chóng, “vật vã trở về, vật vã ra đi”… thì tự dưng bị mọc thêm mấy cái mụn vô duyên trên mặt. Nhưng không sao, con trai… mới lớn mà. Sáng láng rạng ngời như thường, nhỉ? Anh cả LeeTeuk thì càng ngày càng xì-tin ra, nhìn vào chẳng ai biết Leader kute của SJ thực sự bao nhiêu tuổi. Lạy trời vì DongHae đã qua giai đoạn nổi loạn và hết hứng thú với mốt tóc Tarzan rừng rú hoang dại một thời (May mà nhờ sức uy hiếp rùng rợn từ SJ và cộng đồng E.L.F hết lời can ngăn, khóc lóc, nài nỉ… Y hệt cái hồi Chul nhà ta quyết chí… để râu!)
Và anh… anh gầy hơn, nhợt nhạt xanh xao hơn. Nhưng dường như phim trường khắc nghiệt với lịch làm việc dày đặc không ngưng nghỉ cũng khiến anh trưởng thành và dày dạn kinh nghiệm hơn. Anh không còn là Kim Ki Bum non nớt mỏng manh những ngày đầu cứ luôn e dè lặng lẽ đứng nấp trong góc khuất và cần các bậc đàn anh che chở bảo vệ nữa. Đằng sau vẻ trầm lặng vốn có, KiBum của bây giờ đang dần khẳng định mình để được công nhận và tự tin bước ra ngoài tỏa sáng rực rỡ rồi.. Riêng nụ cười của anh, vẫn luôn ấm áp như thế…
…
-Cười cái gì mà cười!_Vũ huých tay vào mạng sườn Hân đau điếng_Còn ngồi nhe răng ra cười tít mắt thế à?! Gọi cậu kìa!!!
-Hở…?
Hân giật mình tỉnh lại thì đã bị choáng ngợp bởi ánh đèn trên cao rọi thẳng xuống mặt chói lòa, cùng một rừng những đôi mắt mang hình viên đạn đang hướng toàn bộ sự chú ý vào cô. Chuyện gì thế? Bộ nghĩ trong đầu thôi mà cũng là có tội nữa sao…
-Đúng rồi, em đấy._Lại giọng HeeChul lanh lảnh thánh thót bên tai_Em gái lơ ngơ ngố tàu mặc váy trắng, có cái răng khểnh và đang ngậm kẹo mút ấy!
“Có cần miêu tả chi tiết thế không?! Mà chuyện quái gì đang diễn ra thế???”
Hân bối rối nhìn quanh, và trong khi vẫn chưa hết hoảng hốt, hoang mang… lại bị Vũ đẩy ra lối đi lớn dẫn lên sân khấu với sự “hộ tống” tận tình của hai nhân viên bảo vệ kè kè theo sát hai bên. (Sợ người ta bị ám sát giữa chừng chắc?!)
…
Chẳng biết vượt qua màn mưa bom lửa đạn dữ dội ấy bằng cách nào, nhưng giờ thì Hân đã (an toàn) lên đến được sân khấu. Ngay chính diện trước mắt là anh, đang đứng sững nhìn cô chằm chằm đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, ngỡ ngàng… và vô số những suy tư khó hiểu khác ẩn giấu dưới đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ của anh.
* * *
~End III~
__________________
IV
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 700x525.
Sherry-Trịnh Việt Hân
Rất nhẹ nhàng và lịch thiệp, KiBum hơi cúi người đưa tay về phía Hân. Fan bên dưới không ngừng trầm trồ la hét vang dội làm cô càng lúng túng khi ngượng ngập đặt tay mình vào đó để anh dẫn vào chính giữa sân khấu. Sức tỏa nhiệt từ dàn đèn chói lòa làm cả người Hân nóng ran, nhưng bàn tay thì toát mồ hôi lạnh cứng đờ. Và chính lúc đó cô càng cảm nhận rõ anh khẽ siết chặt tay mình thật ấm áp. Không có sự trấn an nào đem lại niềm tin và cảm giác được bảo vệ an toàn hơn thế. Hân liếc nhanh sang anh, kín đáo nở một nụ cười hạnh phúc…
…
-Nào, “công chúa” của Pusan đêm nay._LeeTeuk khoác vai cô kéo ra một góc riêng_Hãy nói tên oppa em thích nhất trong số các oppa ở đây. Và oppa đó ẽ tặng quà cho em. Em có thể chọn bất kỳ ai tùy ý. Mà anh bảo này, quà của anh hấp dẫn cực nhé. Kakaka…
-MC có được tính luôn không?_”Bác” MC xí xớn hỏi rõ đáng yêu cơ!
-Hyung không phải “oppa”! Hyung là “chú” đối với em ấy rồi!_ShinDong loi choi phản đối kịch liệt.
-Em ấy nhất định chọn anh đấy_KangIn cười giả lả với lũ đàn em bên cạnh_Nãy giờ em ấy nhìn anh suốt.
-Không phải nhìn anh đâu, là mải ngắm tấm poster của em treo sau lưng anh đấy.
KyuHyun rón rén tới nói chen vào micro một câu rồi te tởn chạy biến, để mặc KangIn chưng hửng, ngậm ngùi quê độ vì bị hố nặng không đỡ lại được.
-Tin oppa đi, oppa là ứng cử viên sáng giá nhất ở đây rồi.
EunHyuk biểu diễn vài động tác nhảy điêu luyện và kết thúc bằng điệu hất tóc đầy tự tin. (Chẳng may) YeSung đứng gần tiện tay giật luôn cái mic phán tỉnh rụi:
-Lưu ý xem kĩ chất lượng “sản phẩm” trước khi chọn. Hàng đã mua miễn trả lại. Xin cảm ơn.
Và chốt hạ xanh rờn niềm kiêu hãnh ngút trời của Khỉ nhà ta một cách đau đớn phẫn uất như thế…
Liên tiếp những tràng cười bùng nổ và hò reo rầm rộ vang khắp các khán đài như một hiệu ứng lan truyền tập thể. Không khí đang dần giãn ra, vui vẻ thoải mái hơn nhiều rồi đấy. Chiếc mic cũng chuẩn bị được chuyển tới tay Hân chờ thời khắc quyết định hồi hộp nhất.
Nhưng Hân vừa mới cầm vào, chưa kịp mở miệng thì (lại) HeeChul lanh chanh thò tay ra cướp mic.
-“HeeChul oppa”_HeeChul hớn hở cười sung sướng_Em ấy nói thích anh nhất nhé. Biết từ đầu rồi mà. Hô hô hô…
“Cái gì đấy???”
-Đâu có, hình như là “LeeTeuk oppa” mà?
-Không đúng! Rõ ràng em ấy nói tên SiWon đấy chứ!
-Bậy nào. Chắc chắn anh đã nghe em ấy bảo “JongWoon oppa”, gọi tên thật của anh hẳn hoi nhé.
-Không, không có. Em chưa hề nói gì hết mà?!
Hân ngơ ngác phản kháng yếu ớt. Nhưng rất tiếc là không có mic nên nói cũng như không. Mà lúc này có ai thèm nghe đâu! (Trừ ông MC gật gù ra vẻ cảm thông)
-Có khi nào mấy hyung đều nhầm không? “DongHae oppa” thì hợp lý hơn.
“DongHae à! Sao cả anh cũng hùa theo họ thế?!!”
-“KiBum oppa” mới là chính xác nhất.
“KIBUM!!!”
-Em nghe lộn rồi, Bummie. “SungMin oppa” đấy.
“Cháu thề danh dự là cháu sẽ chọn chú MC nếu chú thương tình giúp cháu lấy lại cái mic ngay bây giờ!”
-Thôi nào, không tranh cãi lộn xộn nữa. Toàn một lũ ham hố hư danh._HanKyung nghiêm khắc nạt nộ rồi quay sang Hân dịu dàng…_Em bảo “HanGeng oppa” đấy chứ, nhờ?
-DẸP ĐI!!!
Cả lũ đồng thanh, không cần mic.
“Suy cho cùng chỉ còn mỗi ReyoWook là ngoan hiền nhất. Oppa à, anh thật tốt…”
-Wookie, đi đâu thế?
-Lấy quà em chuẩn bị ạ. Em nghĩ thực ra em ấy nói thích em nhất đấy.
“…”
Rút lại câu vừa rồi nhé. Đám người này toàn “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười” thôi. Chỉ biết ngửa mặt nhìn trời khóc ròng nức nở mà chất vấn “Cớ tại làm sao Người còn xếp chung họ vào một chỗ nên mới tạo ra lắm oan nghiệt thế này đây!”
Một câu hỏi lớn không lời đáp…
…
-Hỏi lại là công bằng nhất!_LeeTeuk phẩy tay dứt khoát
-Không thành vấn đề. Em gái ngoan, em đã nói thích HeeChul oppa nhất đúng không?_HeeChul quay sang cười cười hỏi ngọt ngào, nhưng vấn đề là ở cái câu thì thầm gài ngay đằng sau ấy_... Có muốn Album mới bản gốc không?
Tất nhiên là Hân ngây thơ gật đầu lia lịa. Thôi xong, sập bẫy ngon lành. Cả bàn dân thiên hạ đều chứng kiến nhé, “Thấy chưa! Em ấy bảo thích anh nhất mà!”
Trò chơi của đêm diễn kết thúc với phần thắng oanh liệt đầy tự hào (không quang minh chính đại lắm) thuộc về HeeChul. Thôi thì HeeChul cũng tốt, nhưng mà quà đâu? Hình như đến lúc bị châm chọc nhắc khéo vấn đề đó HeeChul mới tạm hoãn cái sự sung sướng, niềm vui chiến thắng của mình lại mà ngớ người dáo dác nhìn quanh tìm kiếm.
-EunHyuk, ra lấy cái kia lại đây cho anh.
“Giấu cái gì ở góc sân khấu thế?”
EunHyuk ngoan ngoãn lon ton chạy đi và lát sau lại lon ton chạy về…
“Không phải chứ?!!”
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 800x600.
-Đây, tặng em. Bóng sapphire to nhất, đẹp nhất nhá_HeeChul xởi lởi chỉ tay quảng cáo.
Hân lưỡng lự lùi ra sau lẩn tránh khi thấy EunHyuk đang hồn nhiên ôm quả bóng to bự tiến lại gần hơn.
-Không. Em không cần bóng của anh đâu. Đưa mic cho em đi! Đưa đây!
-Ơ, con bé này hay nhỉ? Cái mic này là tài sản quốc gia, không tặng được đâu đấy!
-Ai muốn chứ! Anh có trả mic không hả? Em chường mặt ở đây đến nhũn cả người rồi mà thậm chí chưa được nói câu nào!
-Câu quan trọng người ta cần biết rằng, em nói em thích Kim Hee Chul nhất là được rồi.
-Ai nói thế bao giờ?! Cái mic… Em phải có cái mic đó!
…
Và cứ đôi co kì kèo qua lại như thế, cả khán đài được một phen mắt tròn mắt dẹt chứng kiến cảnh tượng hay ho kì cục. Hết fan đuổi vòng vòng chới với giằng cái mic trên tay thần tượng, lại đến thần tượng bê bóng lẵng nhẵng bám theo í ới gọi mà fan thì vội quay đầu, co giò cong đuôi chạy thẳng một mạch.
Thật là màn hài kịch hỗn loạn nhất trong lịch sử…
* * *
-------------~Flash back~-----------
-Anh phải đi ngay sao?
-Umh.
Hân ỉu xìu tiễn KiBum xuống gara để người quản lý tức tốc lái xe đưa ra sân bay cho kịp chuyến cuối cùng về Seoul. Ủ rũ bước đi bên anh mà lòng nặng trĩu, thất vọng tràn trề. Cô tưởng đêm tuyệt vời kì diệu này sẽ được trọn vẹn chứ. Dè đâu cái lịch làm việc kín đặc dồn dập của anh lại chen ngang giữa chừng, phá hỏng những dự định mà Hân nghĩ. Đã vậy từ lúc ở buổi biểu diễn về vẻ mặt anh cứ lạnh tanh, phớt lờ làm cô càng bối rối phiền não. Bình thường cũng đủ trầm lặng rồi, giờ thì chẳng khác nào tảng băng trôi vô cảm lạnh lẽo…
-Sao thế? Anh đang giận em đấy à?
Hân thu hết sức can đảm phá tan mối nghi hoặc căng thẳng giằng xé tâm can cô suốt nãy giờ.
-Không._Anh đáp hờ hững.
-Vì em sang mà không hề báo cho anh à?
-Đã bảo không mà._Giọng anh vẫn đều đều, không vui không buồn.
-Cuộc sống phải có những bất ngờ thì mới vui mà.
-Chẳng vui tẹo nào.
-Dù sao thì em cũng đã tới đây, bằng tất cả mọi cố gắng đấy. Ít ra là khó khăn hơn việc đáp máy bay cho một chuyến lưu diễn.
-Humh.
-Anh không thích như vậy thật sao?!
-…
Đấy, cứ dửng dưng lạnh nhạt như thế thì bảo sao cô thoải mái, vui vẻ cho nổi. Mặc dù đáng lý ra cô đang ở tâm trạng thăng hoa sung sướng tột độ ấy chứ. Thế là Hân dỗi, giận ngược trở lại và hậm hực bỏ lên trước một đoạn. Bình thường còn lâu cô mới chịu nhún nhường tử tế như thế, sẽ mắng cho một trận tơi bời khói lửa và “Just say goodbye” đi thẳng không nuối tiếc nhá. Đằng này, nhìn vào gương mặt lạnh như tiền ấy là lại á khẩu, chả nói gì được…
“Anh tưởng anh… đẹp là em không dám giận sao! Hứ…!”
Mới hùng hổ phăm phăm được mấy bước thì nghe tiếng anh gọi giật lại thất thanh. Bỗng Hân thấy tay mình bị kéo mạnh, theo đà ngã ra sau đập vào người anh êm ru. Trong lúc choáng váng vẫn kịp nhận ra chiếc xe vừa lao gấp từ góc quẹo, tạt đầu và phóng sượt qua mặt cô một cách thô bạo.
-Phải cẩn thận chứ!_KiBum gắt_Đi trong gara mà cũng để bị tai nạn sao?!
-Tại cái xe đó chạy ẩu chứ!
-Không bàn cãi nhiều. Chẳng lẽ em để anh không yên tâm, phải dắt tay em như đưa trẻ mẫu giáo qua đường sao?
-Không cần!
Hân ngúng nguẩy hất đầu, phình má tức tối lại càng… đúng kiểu trẻ con. Anh buồn cười lắm nhưng vẫn ngoan cố làm mặt lạnh, để cô không cãi lại được đành phải xuống nước, bí xị lầm bầm kêu anh chẳng hề dễ thương như cái vẻ bề ngoài thiên thần chút nào cả. Anh còn nghe rõ từ cuối cô thở hắt ra ấm ức nữa cơ, “Đáng ghét!”. Đùa đủ rồi, đến trước lúc vào xe anh mới chịu quay ra nghiêm mặt phán một câu lạnh lùng.
-Lần sau không được tắt điện thoại đấy.
-Tại hết pin chứ!
-Lại cãi nữa rồi!
-Thì thôi… Em biết rồi._Hân xầm xì dịu giọng, dù chả hiểu sao mình phải ngoan ngoãn nghe lời vô lý như thế.
Anh đã vào trong xe, quản lý Moon nổ máy chuẩn bị đi thì cửa kính phía sau từ từ hạ xuống. KiBum ngoái đầu lại nhìn Hân băn khoăn một cách lạ thường.
-Nếu lúc đó không bị quậy phá, em sẽ trả lời như thế nào?
-Gì cơ?_Hân ngu ngơ chưa hiểu lắm nội dung câu hỏi.
-Người em thích nhất ấy.
Anh nói bình thản. Rồi dường như không có ý định chờ câu trả lời của cô, tấm kính lại được kéo kín lên. Hân nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất hẳn và đứng lặng trong gara vắng vẻ hồi lâu với vài suy nghĩ lởn vởn quanh đầu.
-----------End Flash back~-------------
Giờ thì cô đang chán chường ngồi khoắng cái nồi lẩu lõng bõng nước chỉ còn nổi lèo tèo mấy cọng rau. Tất nhiên bao nhiêu tinh túy của nó đã theo các chàng trai phiêu du xuống tận dạ dày rồi cũng nên. Hân nhăn nhó tiếc hùi hụi 3 phút vàng ngọc HeeChul bắt mình đi lấy lọ mù tạt (Lấy về rồi thì lại đỏng đảnh không ăn!) Khổ, thức ăn thì có biết chờ đợi ai bao giờ đâu. Nhất là trước cả lũ con trai vừa dốc cạn sức lực làm việc mệt nhoài kia.
-Em vẫn còn bất mãn vụ quả bóng đấy à? Bóng to đẹp thế cơ mà!_HeeChul nằm ườn ra sàn với cái bụng căng tròn no nê.
-Chỉ tốn công sức em vác được nó về._Hân làu bàu_Thích thế sao anh không giữ lại mà chơi? Rõ ràng là lừa người ta vào tròng ngọt xớt.
-Hannie! Chào mừng em trở về!
“!!!”
LeeTeuk say xỉn tưng bừng bất ngờ lao bổ đên dang tay định ôm và loạng choạng suýt ngã đổ ập lên người Hân. May mà KangIn hộc tộc chạy theo sau tóm được cổ áo giữ lại kịp. Rồi ngán ngẩm xốc LeeTeuk lúc này đã mềm nhũn ngủ li bì lên, đưa về phòng nghỉ.
-Mai dậy thể nào cũng lăn đùng quằn quại kêu đau đầu cho mà xem. Uống không được còn cứ khoái a dua đua đòi cơ_HeeChul chép miệng cằn nhằn.
-Em mới đến chứ có đi đâu đầu mà “về” chứ.
-Đối với SJ thì đó là “sự trở lại”
-Hm… Dọn dẹp xong rồi đấy. Em về khách sạn đây. Anh cũng nghỉ sớm đi.
-Một mình à? Mà EunJin đâu? Sau buổi diễn anh không thấy cô ấy.
-Nó vội ra ga đi tàu cao tốc về Seoul luôn rồi. Nghe nói tổng biên tập gọi có công việc khẩn cấp gì đó. Còn em đang rảnh, mà dù sao cũng đã đến tận đây nên sẽ tranh thủ ở lại chơi vài ngày.
-Muộn rồi, không còn xe bus đâu. DongHae!
-Vâng?
DongHae đang mải giằng co điều khiển TV với SiWon liền buông tay quay ra làm SiWon bật ngã chỏng gọng văng ra sàn ê ẩm cả người.
-Em đưa Hannie về đi. Lấy xe của anh Moon ấy.
-Khỏi, em tự về được mà.
-Không được cãi. Không ai dạy em là con gái không được lang thang ngoài đường buổi tối một mình à?
-Lang thang cái gì chứ! Khách sạn chỉ cách chỗ này có chừng 5km thôi.
-5m cũng không được. Coi như quà tặng đền em đấy.
-DongHae á?!
-Thế bây giờ em muốn tự ì ạch vác quả bóng kia về hay có vệ sĩ hộ tống đi đến nơi về đến chốn hả?
-Nhưng…
-Được rồi. Đi thôi, đi thôi.
DongHae kết thúc cuộc tranh cãi vô bổ bằng cách chen ngang, lôi xềnh xệch Hân ra cửa, tiện thể vẫy vẫy tay chào tạm biệt HeeChul hộ cô luôn.
…
..
.
-Anh đừng răm rắp nghe lời HeeChul như vậy chứ. Sẽ làm hư anh ấy đấy!
-Không phải hyung ấy bảo thì anh cũng đưa em về.
DongHae mở cửa xe, ấn Hân ngồi yên vị với dây an toàn rồi anh vào sau tay lái và mở khóa khởi động máy. Chiếc xe lao ra đường chính, chạy dọc hai bên phố rực rỡ ánh đèn. Pusan vẫn nhộn nhịp bất kể đêm hay ngày. Vẻ tấp nập năng động nơi đây làm cô nhớ đến khu phố mua sắm Shibuya náo nhiệt ở Nhật. Luôn không ngừng thay đổi phát triển với tốc độ chóng mặt.
Hân nhấn nút mở cửa sổ. Một luồng không khí se lạnh ùa vào khiến cô rùng mình kéo cao cổ áo khoác che kín gáy. Bên cạnh, DongHae vẫn im lặng lái xe và ngắm khung cảnh phía trước trôi qua mờ ảo…
…
-DongHae này, anh có nhớ ba mình nhiều lắm không?
-Umh. Phải mất một khoảng thời gian khá dài để vượt qua nỗi ám ảnh của sự sợ hãi và đau khổ. Rồi học cách cân bằng cảm xúc, chấp nhận thực tế là ba không còn, anh sẽ tự bước quãng đường còn lại mà không có ba bên cạnh nữa. Và anh nghĩ ba tự hào vì anh đã làm được.
-Giá như em cũng có những kí ức lưu giữ mãi trong tim như thế. Ba em… Không biết giờ này ông ấy sống ra sao nữa.
-Em sẽ tìm cậu ấy chứ?
-Ai?
-Em trai em. Không phải em đã chuẩn bị cho chuyến đi này từ rất lâu rồi sao? Em học tiếng Hàn cũng vì điều đó.
Hân ngả đầu dựa vào khung cửa sổ trầm tư, gió tràn qua thổi tung những lọn tóc mềm mại rơi trên vai cô.
-Em không biết nếu gặp được rồi thì sẽ làm gì tiếp theo nữa. Đã quá lâu rồi, em không chắc nó còn chút khái niệm nào về em…
-Em cũng sợ nó vẫn còn giận em, đúng không?
-Nếu nó không nhớ gì có khi lại tốt. Em chỉ muốn xin lỗi… Thật lòng em đã từng cảm thấy hạnh phúc, khi oán hận cả thế giới quay lưng lại với mình thì nó là người duy nhất tỏ ra cần tới em. Vậy mà em… À, tới nơi rồi. Anh tạt xe vào góc kia đi. Dừng ở chỗ đông người sẽ bị chú ý đấy.
-Không sao đâu. Để anh đưa em lên phòng.
-Không được!_Hân dứt khoát_Anh mau về và nghỉ ngơi nhanh lên. Anh còn mệt hơn em nhiều ấy. Miễn ý kiến, anh về ngay đi.
-Được rồi, em tuyệt tình quá đi. Vậy em vào nhé.
Hân gật đầu và sập cửa, cúi nhìn qua cửa sổ mỉm cười ra hiệu chào anh. Cô định đi thì DongHae thò đầu ra gọi với theo.
-À mà này! Em học trường nào thế?
-Đại học Gyung Gi.
-Sao?_Nét mặt DongHae sững lại ngạc nhiên
-Đại học Gyung Gi._Hân nhắc lại_Nhưng sao thế?
-Trường đó…
DongHae nhíu mày ngập ngừng, thoáng chút băn khoăn nhưng rồi lại thôi. Hân nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu, lo lắng hỏi xem có chuyện gì không ổn với anh không. Nhưng anh chỉ trấn an cô bằng cách đơn giản là lắc đầu và giục cô về phòng vì đã khuya lắm rồi.
-Nếu có gì khó khăn, hay gặp rắc rối, nhớ phải gọi ngay cho anh nhé.
-Vâng…_Hân vẫn hơi ngỡ ngàng
“Đi học thôi mà, có đến mức căng thẳng như nhập ngũ vậy không…?”
-Ngủ ngon nhé. Anh về đây.
-Ok. Anh cũng thế. Lái xe cẩn thận đấy.
Lần thứ hai trong ngày, Hân nhìn theo cùng một chiếc xe đi xa mãi cho đến khi biến mất hẳn khỏi tầm mắt của mình.
* * *
~End IV~
__________________
PHẦN HAI: KOREA WELCOMES YOU!
~~~oOo~~~
DON'T TAKE THIS OUT WITHOUT PERMISSION
I
-Hân?
-…
-Hân à?!
-…
-HÂN!!!
-Vâng!_Hân trượt cằm khỏi lòng bàn tay giật bắn người ngơ ngác_Dạ…?
Hình như đã lâu lắm rồi cô mới nghe người ta gọi lại tên mình một cách thuần Việt như thế, nên dù đã nhận thức được nhưng vẫn chưa hết bần thần. Nét mặt ái ngại, anh chủ tiệm bánh nơi Hân làm thêm đang cau mày nhăn trán nhìn cô đầy băn khoăn.
-Hết giờ làm lâu rồi, sao em chưa về?
-À… Hôm nay đến phiên em phải ở lại quét dọn.
-Thế à? Xong chưa?
-Cũng sắp xong rồi. Em lau nốt mấy cái tách cafe và xếp lại đống menu mới của ngày mai thôi.
-Cứ để đó lát nữa anh tự làm cũng được. Em ăn tối chưa?
-Umh, rồi ạ. Mà… hình như chưa… Ờ… em cũng chẳng nhớ rõ nữa.
-Chịu em._Anh chủ lắc đầu chán ngán_Gần nửa đêm rồi còn gì… Hay là em ngồi đây luôn đi, muốn ăn thử loại bánh mới không? Anh đang thử nghiệm nhưng vẫn chưa hài lòng lắm.
-Ơ, nhưng mà…
Hân quay lại ngập ngừng nói với theo thì đã thấy bóng anh mất hút trong bếp. Cô đành thừ người nằm bò ra bàn, vờn nghịch trò Domino và nghĩ ngợi vẩn vơ tiếp. Leavin’-tiệm bánh ngọt kiểu Pháp lãng mạn trầm mặc nằm lọt thỏm phía cuối một góc đường im lìm, tĩnh lặng. Hân vô tình tìm tới đây trong một lần lang thang thơ thẩn dạo phố, cứ nhắm mắt đưa chân không chủ đích mặc cho đến đâu thì đến. Khi mệt mỏi rã rời, không thể nhấc nổi người dịch chuyển thêm một phân nào nữa thì cô đẩy cửa bước vào hoàn toàn vô thức. Anh Đức-chính người chủ cửa hàng đã bước lại gần với tờ thực đơn nhã nhặn hỏi cô muốn dùng gì. Hân chỉ bừa vài loại bánh đầu tiên trên danh sách, kèm theo thứ thức uống đơn giản… và chợt liếc thấy thông báo tuyển nhân viên…
…
-Nếu em muốn làm việc ở đây…_Hân rụt rè dò hỏi_... thì có được không?
Anh đang ghi chép, hơi nhướng mày ngước lên xem xét khắp một lượt bộ dạng cô lúc đó. Sau cùng mới lên tiếng nghiêm nghị
-Tại sao em muốn công việc này?
-Em cần tiền.
Cô ngẩng cao đầu nhìn thẳng ánh mắt ngờ vực của anh trả lời không chút do dự. Khó mà tin nổi cái ý muốn “cần tiền” tầm thường của con người lan tỏa mãnh liệt trong cô lại dễ dàng thuyết phục được anh đến thế. Anh nhận cô, sau khi đã xem qua đủ các loại giấy tờ cần thiết, đặc biệt kĩ lưỡng là giấy khám sức khỏe. Năm ấy, Hân mới chỉ là cô nhóc 16 tuổi chập chững học cách vào đời tự lập…
…
-Nhóc!_Đức lay nhẹ vai cô_Ăn đi này.
Hân dụi mắt uể oải nhổm dậy, nhấp nháp rồi gật gù trước vị vani sữa thơm ngây ngất ngọt ngào…
-Đừng trông chờ gì ở em, em không có năng khiếu ẩm thực nên chuyện thẩm định sản phẩm mới này không giúp được gì cho anh đâu._Cô nhún vai đáp lại cái nhìn chăm chú của anh.
-Anh biết. Chỉ cần là có thể ăn được thì em ăn cái gì cũng như nhau thôi.
-Nếu đánh giá qua giá tiền thì nó cũng khác đấy.
-Hân này… Khi xin vào đây làm, em nói vì em cần tiền. Để sống và trả nợ. Bây giờ có vẻ như em sống cũng khá ổn rồi, còn… món nợ đó trả xong chưa?
-Vẫn chưa đủ…_Hân hạ giọng ỉu xìu_Nhưng kha khá rồi. Ra trường có công việc ổn định chắc chắn sẽ giải quyết nhanh thôi.
-Nợ gì vậy?
-Cuộc sống của em. Mọi chi phí cho 4 năm, trước khi em làm ở đây và có thể tự trang trải sinh hoạt. Em muốn trả lại hết, không còn gì vướng mắc, ràng buộc cả. Sau đó em sẽ được tự giải thoát, sống tự do theo cách của mình, làm bất cứ thứ gì mình muốn theo ý thích…
Cô mỉm cười, nghĩ về một tương lai tươi sáng không xa… Di động trên mặt bàn bỗng rung bần bật và đổ chuông giai điệu “Ikenai tayou” quen thuộc. Hân dừng chiếc nĩa, ngậm lại trong mồm và liếc nhìn hờ hững. Bản nhạc chuông vang mãi, kiên trì và dai dẳng cho đến khi tự ngắt kết nối vì “No answer”.
-Sao em không nghe?
-Vì em biết đó là ai gọi và nhấc máy thì chẳng để làm gì.
Cô lạnh lùng trả lời vẻ bất mãn và lảng tránh bằng cách cắm cúi ăn tiếp. Chẳng có mùi vị gì cả. Vòm miệng trở nên khô rát, đắng ngắt và mất hết mọi cảm giác… Điện thoại im hẳn. “Người đó” không cố gắng gọi lại lần thứ hai thêm nữa. Chỉ lát sau, có "New message" đến.
[Tớ sắp lên máy bay rồi. Vậy là cậu không đến thật à? Hân… Tớ xin lỗi… Tớ biết giờ giải thích gì cũng chỉ là ngụy biện và khiến cậu mệt mỏi, bực bội hơn. Nhưng cậu biết không… Tất cả chỉ vì đối với tớ, cậu là người khó khăn nhất khi đối diện để nói ra chuyện đó… Sang tới nơi tớ sẽ thử liên lạc lại với cậu. Ngoan nhé. Tớ đi đây.]
Hân cúi gục đầu, lặng lẽ gập điện thoại để lại một góc trên mặt bàn. Bên dưới lớp tóc dài lòa xòa, đôi mắt đen tối sầm và nặng trĩu…
-----------~ Flash back ~-------------
-Dầu ăn, nước xả vải, bột giặt,… Có cần thêm mỳ ăn liền không nhỉ?
Hân cắm cúi bước, lẩm nhẩm kiểm kê list đồ cần mua dài dằng dặc của mình. Vũ lóc cóc đẩy xe hàng theo sau, thỉnh thoảng lại ngó ngang ngó dọc tiện tay nhón thêm vài thứ linh tinh làm Hân cứ quay lại là nhăn mặt, không hiểu sao đống đồ của mình càng lúc càng đầy lên một cách bất thường.
-Chảo chống dính… Humh… hm… Cài này hơi to quá thì phải…
-Ah! Hân, Vũ!
-Er?! Chào cô ạ!
Hân tíu tít chạy đến khi thấy đụng cô Thảo ở góc quẹo phía trước. Ngay từ lần đầu mới gặp Hân đã thích cô lắm. Trên lớp hay ở bên ngoài cô đều trẻ trung, dễ thương và thân thiết với tụi học trò nhắng nhít của mình như thế. Vũ khá kín đáo cẩn trọng trước người lạ, vậy mà cũng tỏ ra quý mến cô nữa.
-Cô mua thức ăn ạ? Toàn đồ đông lạnh.
-Ừ. Tiện thì mua luôn mà.
-À… Quên mất nhà cô gần “Big C” ha!
-Thế hai đứa đi mua sắm cho chuyến đi sắp tới đấy à? Chuẩn bị chu đáo ghê nhỉ.
-Sao cơ ạ?_Hân nghệt mặt ngẩn ngơ_Ai đi? Đi đâu ạ?
-Sao giăng gì nữa! Con bé này cứ như từ trên trời rơi xuống ấy_Cô Thảo gí trán Hân trêu đùa_Vũ, mọi thủ tục xong hết chưa? Nghe nói trường bên đó đòi thêm chứng nhận bảng điểm và kết quả đánh giá rèn luyện.
Hân vẫn ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm như thể hi vọng cô đang nói chuyện với một Vũ nào đó khác đứng gần đó. Nhưng lạ thay, chính cái đứa Vũ duy nhất mà cô không ngờ tới ấy lại điềm nhiên trả lời một cách bình thản.
-Vâng, ổn cả rồi mà cô. Em đã gửi kèm hồ sơ cùng đủ các giấy tờ họ yêu cầu.
-Vậy sao? Tốt qua rồi. Em định bao giờ đi?
-Gia đình em đã đặt vé, tuần sau sẽ bay.
…
Hần đứng sững với một nỗi tủi hờn chát chúa, bỗng chốc cảm thấy mình trở thành người thừa vô duyên giữa câu chuyện của 2 người mà nội dung cô không hề biết tới…
…
..
.
* * *
-Vậy là sao?
Hân hạ giọng kiềm chế khối bực tức cáu kỉnh dồn nén khắp người.
-Hân…
-Cậu sẽ sang Hàn Quốc, tuần sau? Không phải du lịch mà là chuyển nhà luôn? Và chuyện đó đã được lên kế hoạch trước cả mâý tháng rồi?
-Ông bà nội tớ đề nghị, thúc giục từ lâu lắm rồi. Mấy năm nay cứ nấn ná trì hoãn mãi. Gần đây mẹ tớ cũng đã suy nghĩ kĩ và quyết định rời đi.
-Tuyệt! Không có gì không tốt cả ngoại trừ việc đến giờ này tớ vẫn không hề hay biết gì hết. Và cậu biết điều gì tồi tệ hơn không? Không phải chính cậu nói mà tớ lại phải vô tình nghe từ một người khác.
-Không phải là tớ không muốn nói. Tớ định…
-Thôi đi! Cậu còn muốn quanh co giấu diếm sao?! Cậu biến tớ thành con ngốc ngớ ngẩn khi vẫn vô tư nhởn nhơ, không có một chút khái niệm gì về đứa bạn thân sắp rời đi một nơi rất xa. Không phải là chuyển nhà từ đầu này đến đầu kia của thành phố. Cậu định trước khi bay sẽ nhẹ nhàng vỗ vai tớ “Này, tớ đi nhé.” Như thể câu chào tạm biệt mỗi lúc tan học về nhà đấy à?
-Chỉ là tớ cần thời gian suy nghĩ và tìm một thời điểm thích hợp để tiếp nhận chuyện này tốt đẹp nhất.
-TỚ PHÁT NGÁN THỜI GIAN CỦA CẬU RỒI!_Hân bùng phát hét to phẫn uất ngay giữa lối đi của siêu thị_Cậu lúc nào cũng giữ chặt mọi thứ trong thế giới riêng của mình, xua đuổi tất cả những ai có ý muốn chạm tới nó. Khi cậu nói hãy hiểu cho cậu, tớ đã cố gắng ép mình chấp nhận. Có những lúc tớ thực sự hoang mang mình là gì, mình đứng ở đâu trong cái thế giới xa xăm ấy. Đến đây thì chấm dứt đi, tớ hết chịu nổi rồi.
-Tớ xin lỗi…
-Trước đây khi có vấn đề gì, cậu luôn không cần tớ ở bên và chỉ nói “Tớ sẽ ổn. Hãy để tớ một mình” Okay! Giờ thì cậu toại nguyện rồi đấy.
Hân nhìn Vũ chua xót mỉa mai và lạnh lùng bỏ đi…
-----------~ End Flash back ~------------
Hụt hẫng và nén đầy phẫn nộ, tự ái. Hân ghét mình thật ngốc để bị che giấu lâu như thế và sự tồn tại của mình thật ra chẳng có tí miligam trọng lượng nào với Vũ. Bạn thân cũng chỉ là vô nghĩa. Vũ luôn có cách suy nghĩ độc lập và chỉ thông báo với cô khi mọi thứ đã được quyết định rõ ràng. Đơn giản là cho cô biết chứ không thể làm gì hơn.
-Hân này…_Đức phá vỡ khoảng yên tĩnh nặng nề_Em có bạn trai chưa?
-Bạn trai?! Chưa. Mà chính xác là em chưa từng có.
-Vậy em có đang thích ai đó không?
Hân sững lại, một khoảnh khắc vụt lướt qua trong đầu.
“…
-3 năm… 5 năm… rất lâu lâu nữa, em vẫn sẽ nhớ chúng ta đã từng gặp nhau chứ?
-Xưa nay chỉ có thần tượng không biết tới fan chứ chưa bao giờ fan lãng quên thần tượng.
-Anh không coi em là fan.
-3 năm… 5 năm… rất lâu lâu nữa… Nếu em nói em sẽ tới Hàn Quốc một ngày nào đó, anh sẽ chờ em chứ?
…”
...
-Hân?
-Ừm… Em không chắc đó có phải tình cảm thật sự sâu sắc, nhưng… hiện tại em đang hướng tới một người. Dù nó khá xa vời và có phần hão huyền nữa.
Di động lại đổ chuông cắt ngang một lần nữa. Trên màn hình hiện dòng số lạ hoắc.
-Alo?
[Hân.]
-Vâng, Hân đây. Ai thế ạ?
[…]
-Alo? Ai thế?
[Xin lỗi nhé, anh không hiểu em hỏi gì. Vì… anh mới chỉ học được cách gọi tên em thôi.]
Đến lượt Hân sững sờ im lặng…
-Ki…Bum?
[Ừ.]
Giọng bên kia đáp nhẹ thật trầm.
-Super Junior-Kim Ki Bum?
[Sao thế? Em vừa sực nhớ ra tên anh đấy à?]
Chỉ là cô đang không tin nổi vào chính mình…
-Nhưng… nhưng anh đang ở…
[Ừ. Anh đang ở nhà một mình. SJ-M sang Trung Quốc rồi, SJ-H thì Mỹ tiến cùng DBSG. Mà… anh không đánh thức em đấy chứ?]
-K… Không. Bên này vẫn còn sớm mà_Hân đưa tay bịt chặt miệng ngăn âm vực run run trong cổ họng.
[Cũng khá muộn rồi. Nhưng anh mới chỉ vừa quay phim xong. Mai lại phải làm việc từ sáng sớm nữa.]
-…
[Anh đã phải lục tìm số của em trong điện thoại của HeeChul hyung đấy. Thật may là em chưa đổi số]
-…
[Giờ phòng anh thành vườn thú mất rồi. Nhìn đâu cũng thấy nhung nhúc thú nuôi của các hyung ấy để lại nhờ trông giúp. Cả giường ngủ cũng chật ních, không còn chỗ mà bon chen. HeeBum và Shampagne của HeeChul, Rongrong của HanGeng, Bada của DongHae, Ari của SungMin,…]
-…
[Hannie? Em có còn ở đó không thế?]
-Umh… Em đây…
Tiếng Hân đáp lại khàn khàn, vỡ vụn… Nước mắt đã trào ra liên tiếp rơi mãi không ngừng, ướt đẫm lòng bàn tay và xóa nhòa không gian mọi thứ xung quanh.
[Em sao vậy? Nãy giờ em để anh độc thoại thôi đấy]
-…
[Hannie à… Em không định để anh gọi điện mà chỉ nghe tiếng em khóc hoài bối rối như vậy chứ? Cước điện thoại quốc tế… đắt lắm đấy.]
-H… Hức… Phì… Ha…ha…
Hân sụt sịt bật cười đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn với nước mắt tèm nhem khắp mặt.
[Chỉ khóc một lúc thôi nhé. Anh muốn nghe giọng em.]
-KiBum, em… ở đây cũng chỉ có một mình…
…
Đức lặng đi nhìn Hân gục xuống bàn, bờ vai gầy rung lên òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Khoảng không gian chật hẹp ấy không có chỗ trống cho anh xen vào. Đã gần 3 năm kể từ một buổi chiều tối anh tới cửa hàng muộn hơn thường lệ, bắt gặp và bị thu hút sự chú ý bởi người khách mới bước vào. Cô gái nhỏ trưởng thành trước tuổi mang đôi mắt buồn nặng trĩu u ám dường như luôn sắp khóc mà nước mắt lại không thể ứa ra nổi.
3 năm trời anh âm thầm dõi theo, kiên trì chờ đợi để cố gắng đến gần hơn bên cô. Và giờ phút cuối cùng anh bàng hoàng nhận ra… Người có thể lấy đi nỗi buồn ám ảnh trong cô mãi mãi không phải là anh…
…
* * *
Cùng lúc đó, ở một nơi khác cũng xa xôi…
BeiJing, China.
Tút… Tút… Tút_______
Tút đều chán nản.
DongHae trùng xuống thở dài thất vọng. Vậy mà anh đã lo lắng hồi hộp hết sức để bấm được cả một dãy số dài sau mấy lần luống cuống nhầm lẫn loạn xạ. Tâm trí chẳng ra đâu vào với đâu…
-DongHae! Thay trang phục xong chưa? Đến giờ ghi hình rồi đấy.
-Vâng. Em ra ngay đây.
-Có gọi được cho Hannie không?_HanKyung vỗ vai anh hớn hở.
-Máy bận._DongHae ỉu xìu_Mai em gọi lại vậy.
-Nhớ bảo anh cho anh nói chuyện với nó chút nhé!
…
* * *
~End I~
__________________
II
Thành phố Seoul-Hàn Quốc, 2 năm sau…
…
[HOÀNG NGỌC VŨ!!!]
Cái tiếng hét chói lọi nhức óc xuyên thủng 3 lớp màng nhĩ từ báo thức của điện thoại làm Vũ ngay lập tức mở mắt choàng tỉnh. Tiếp theo là điệp khúc càu nhàu mà Vũ đã thu âm lại mỗi lần Hân thân chinh tới đánh thức cô (theo thánh chỉ của mẹ)
[Cô muốn dậy ngay và bước xuống giường tử tế hay để tôi phải tung chăn đá bay ra ngoài ban công hả? Cô muốn tự ăn sáng đàng hoàng hay để tôi giúp xử lý hết và việc còn lại cho cô chỉ là dọn dẹp hả? Cô…]
Vũ uể oải quờ tay tắt điện thoại. Mấy năm qua cô quen thức dậy mỗi buổi sáng với giọng Hân gào tên mình quen thuộc thân thương như thế. Lâu lắm rồi, quá khứ Việt Nam của cô bị thời gian và dòng chảy hối hả nơi đây chôn vùi, lãng quên. Mẹ cũng chuyển hẳn sang cách gọi EunJin với lý do không thể hợp lý hơn: Cả cuộc sống của cô sau này cũng sẽ là Kim Eun Jin mà thôi.
“Quần Jean, váy xòe, hay quần ống ngắn với legging nhỉ…?”
Ngón tay cô lướt qua tủ quần áo và dừng lại chỗ chiếc váy hồng xếp khuất ở dãy trong cùng.
“…
-Cái này… Tặng cô. Hi vọng là cô sẽ thích. Tôi nghĩ là nó rất hợp.
-Tôi không biết chính xác size của cô. Nhưng Minnie nhìn qua và bảo sẽ vừa.
-Rất đẹp… Nhưng tôi nghĩ mình không có lý do gì để nhận món quà đẹp như thế này. “Vô vông bất hưởng lộc” mà. Cảm ơn anh nhiều.
-Những ngày qua cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Và cả hôm nay nữa. Nếu nói đền đáp thì một chiếc váy chưa hẳn là sự trả công xứng đáng.
-Haha… Anh quá tử tế rồi. Đó chỉ là một phần nằm trong công việc của tôi thôi, cũng giống như lịch trình đi tour của các anh vậy. Tôi đã nhận được thù lao hợp lý cho điều đó, nên anh không cần bận tâm.
-Cô không thể nhận món quà bình thường từ một người bạn sao?
…”
Vũ bỗng nhoẻn cười và chọn chiếc váy, nhún nhảy bước vào phòng tắm xả nước ào ào…
Một profile hoàn hảo, một kết quả học tập ấn tượng, một ngoại hình không đến nỗi tồi… Vũ đang nhởn nhơ thực tập cho năm cuối của đại học tại tạp chí Venus và công việc được bảo đảm chắc chắn có một vị trí vững chắc sau khi tốt nghiệp. Vừa đảm nhận dự án stylist cho mẫu quảng cáo mới của một hãng thời trang danh tiếng nên hôm nay cô định ghé qua chỗ chụp ảnh, rồi tới một bữa tiệc từ thiện ngoài trời để viết bài.
Và quan trọng là khi đọc lướt qua thông tin, cô đã bỏ sót dòng cuối cùng in nghiêng trong bản kế hoạch đó.
“Người mẫu: DBSG”
…
..
.
Xong phần việc của mình, U-know được phép giải lao trong lúc chờ những thành viên còn lại hoàn thành nốt buổi chụp ảnh. Anh che miệng ngáp khan và lờ đờ dụi mắt. Bỗng có cái gì đó quen quen đập vào tầm nhìn. Bóng cô gái vừa đẩy cửa bước vào và đứng ở một góc khuất sau đống đạo cụ bàn bạc với nhà thiết kế của hãng thời trang… Rất nhanh chóng cô gái lại tươi cười gật đầu, cúi chào rời đi. Thêm một khắc để anh nhận ra cái váy và tin chắc điều sửng sốt mà mình nghĩ. Không kịp đắn đo, U-know hộc tốc lao bổ đi chạy đuổi theo…
…
Thoắt cái, bóng dáng mơ hồ ấy đã mất hút giữa những ngã rẽ tỏa khắp các hướng suốt dọc lối đi. Anh dừng lại thở dốc, đứng tần ngần bắt đầu băn khoăn liệu có phải triệu chứng do làm việc quá sức hoặc hiệu ứng phụ của thiếu ngủ trầm trọng mấy ngày nay. Điện thoại trong túi quần anh rung lên từng hồi tha thiết. Chắc Hero lo lắng vì thấy anh đột ngột bỏ ra ngoài vội vã…
-Yeboseo?
[Quả nhiên là số điện thoại nhỉ? Dãy số kì cục đó…]
Bất giác anh xoay người lại. Hình ảnh Vũ được đẩy dần lên rõ hơn từ chiếc thang cuốn đang chuyển động từ từ phía sau. Như một đoạn phim quay chậm chạy lướt ngang qua nhận thức của anh…
-Đúng là em… EunJin.
-Bất ngờ không?_Cô đã đứng trước mặt anh mỉm cười_Thực ra trước lúc tới đây em cũng không biết người mẫu là DBSG đâu. Thật trùng hợp.
-Nhưng sao em…
-Chúng ta lại làm việc với nhau rồi, trưởng nhóm Jung Yun Ho. Xin được giúp đỡ.
Trong lúc anh vẫn ngây ra chưa định thần nổi thì cô đã chủ động bắt tay anh lắc lắc vui vẻ. Một EunJin của bây giờ hoàn toàn năng động, cởi mở hơn…
…
* * *
-2 năm rồi mà anh vẫn không đổi số điện thoại nhỉ?
Vũ đón cốc cafe từ tay anh, ngồi đung đưa chân trên dãy ghế chờ hướng ra khung kính cuối dãy hành lang vắng lặng. Thực ra lúc bất chợt bắt gặp anh, cô kinh ngạc và bối rối lắm chứ. Ngay cả lúc này cũng vẫn vậy. Nhưng chỉ cần bình tâm lấy lại thăng bằng cảm xúc và luôn nhớ rằng mình đã đi qua anh, quyết định từ bỏ và đang bước trên một con đường mới… thì mọi thứ được kìm nén có vẻ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
-Vậy ra em đã ở Hàn Quốc suốt 2 năm qua rồi?
-Umh. Em sang sau khi anh trở về khoảng 3 tuần.
-Thế mà em ỉm đi luôn. Không thông báo, cũng chẳng thèm liên lạc._Anh lừ mắt trách móc_Vẫn vô tình, lạnh lùng thế. Tưởng em quên luôn rồi chứ.
“Nhưng em chưa từng bỏ sót bất kì hoạt động nào của DBSG. Em vẫn biết về anh nhiều hơn anh tưởng đấy”
-Thôi nào. Người nổi tiếng và bận rộn tới mức thời gian ngủ cũng không có như các anh… (Anh tưởng trang điểm vào rồi nhe răng cười vài cái là không nhận ra vẻ xơ xác mệt mỏi đó sao?)… đâu có thể lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón em được chứ?
-Em đừng có ngụy biện và chối bỏ trách nhiệm cho hành động sai trái của mình!
-Em chẳng thèm. Em lớn rồi, xì… Nếu không em giữ số điện thoại đó trong máy lâu như thế làm gì chứ? Vứt luôn vào thùng rác và lờ anh đi cho rảnh nợ.
-Anh thì cãi không lại em rồi._U-know trề môi giận dỗi.
-Đừng có trẻ con với em. Em không dễ động lòng như JaeJoong đâu. À mà… Hự…!
Vũ đang mải mê nói dở chừng thì bị một sức nặng ập tới đè cô suýt cắm bổ mặt vào cốc cafe sóng sánh nước.
-Em đây rồi!
Max nhào tới ôm ghì Vũ từ phía sau, nhe nhởn rối rít.
-Anh đã cá với JunSu hyung đó là em mà! Lại còn mặc đúng cái váy này nữa. Em tới Hàn Quốc khi nào vậy? Tới chơi với anh à? Có mang đồ gì ăn được không?
“Rõ là… câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì cả!”
-Chang… ChangMin…_Vũ quơ cào lắp bắp khó khăn_Tay… Bỏ tay ra… NGẠT THỞ!!!
Max ngớ người chợt nhận ra mình vẫn kẹp chặt cổ Vũ đến mức mặt cô biến sắc đỏ lựng.
-Khặc… khặc… phù…_Cô vuốt ngực hít thở đều đều nhẹ nhõm_Tí thì chết nhảm. Anh cố tình phải không?
-Đâu có._Max nhún vai ngó trần nhà cười trừ_Người ta phấn khích nên tai nạn nghề nghiệp mà.
-Cảm ơn. Ai cũng được chào đón nồng nhiệt thế này thì dân số Hàn Quốc giảm nhanh phải biết ấy.
-Ô hô hô hô…
“Điệu cười khả ố. Hừ…”
-À!_U-know búng ngón tay hớn hở_HeeChul hyung cũng đang quay CF ở đây đấy. Cùng đi ăn trưa nhé?
-Okay!_Max chỉ chờ có thế nắm cổ tay Vũ giơ phắt lên đồng tình hào hứng.
-Này, hỏi em chứ?
-Anh hay em thì câu trả lời cũng vậy thôi mà.
-Đương nhiên khác. Trong mắt anh chỉ thấy mỗi đồ ăn là sáng bừng như đèn cao áp thôi.
-Thế ý em muốn trả lời sao, cô nương?
-Được thôi._Vũ nhún vai.
-“Okay” với “Được” mà khác nhau à?! Não em bị virus xâm nhập phần mềm về lập trình ngôn ngữ rồi à???
-Thôi, thôi…_U-know thở dài can_Đừng tranh cãi vớ vẩn nữa. Đi tìm JaeJoong, YooChun và JunSu nào. ChangMin, em gọi cho HeeChul hỏi xem lúc nào hyung ấy xong.
-Yes sir_Vũ cướp lời trả đũa.
-Này, bảo anh chứ?
-Em hay anh thì câu trả lời cũng thế thôi mà.
-Đương nhiên khác. Em…
-ĐÃ BẢO THÔI CƠ MÀ! CÓ MUỐN BỊ ĐÁNH ĐÒN CẢ 2 ĐỨA KHÔNG?!!
…
* * *
Có thể nói Vũ đã hòa nhập với cuộc sống ở Seoul cũng khá lâu rồi. Vậy mà gặp lại mấy người này thoáng chốc khiến cô trở về thời kỳ mông muội như lần đầu tiên được hiện diện trên thế giới, biết đến sự tồn tại của chính mình vậy. Cô định âm thầm xuất hiện kiểu đột kích để hù dọa Hero, Micky, Xiah một phen. Nhưng vừa trông thấy cô lù lù đi tới, 3 người đó trợn mắt há hốc mồm và kéo nhau rầm rập lao đến vồ vập. Vũ chớp mắt 2 cái, chột dạ quay đầu bỏ chạy. Mình Max đã đủ chết rồi. Không tẩu thoát nhanh, để bị cả đống kia đè ập vào e rằng tấm thân mỏng manh èo uột của Vũ sớm đi về nơi xa mất…
HeeChul cũng tỏ ra khá ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn cô chằm chằm mãi rồi còn cẩn trọng ngó quanh tìm xem có Hân đi cùng mà đang nấp ở đâu đó không.
…
Vũ vuốt lại lớp tóc mái rủ xuống che mắt, tự ngắm mình qua gương với một cảm giác náo nức vui vui, nhưng cũng có cái gì đó trống trải trỗi dậy trong lòng.
Anh vẫn thế… U-know 2 năm trước và U-know của hiện tại đứng trước cô không hề thay đổi, dù anh có khoác lên mình bao nhiêu dáng vẻ bề ngoài khác nhau đi chăng nữa. Ngay cả ánh mắt anh nhìn Hero cũng không hề thay đổi. Cô vặn vòi, xả nước qua tay mát lạnh và áp nhẹ lên da mặt. Thật dễ chịu. Và khi làn nước chảy xuống dường như cuốn theo cả những băn khoăn rối ren…
Có những kí ức rồi sẽ bị thời gian xóa mờ. Nhưng có những cảm xúc không dễ dàng trôi đi theo năm tháng…
…
-Em vào nhà vệ sinh gì mà lâu thế?_Max ngáp dài cằn nhằn
-Cả chuyện đó mà anh cũng muốn biết à?
-Muốn chứ. Em mà, biết đâu đấy lại chả có chuyện gì hay ho thú vị ở trong đó ấy chứ.
Vũ chun mũi lườm Max, thở một tiếng dài sượt bất mãn. Hèn gì một Jung Yun Ho vĩ đại ghê gớm là thế mà cũng đấu không nổi với anh. Huống chi lại luôn có vị thần hộ mệnh Hero hết mực chiều chuộng, lúc nào cũng nâng đỡ che chở phía sau.
“Cá không ăn muối cá ươn cho mà xem. Hứ… Shim Chang Min hư hỏng!”
-Không được ăn!_Hero đét tay U-know đang thò ra mon men gắp kim chi_Thứ đó không tốt cho dạ dày của cậu. Bác sĩ đã dặn không được ăn đồ mặn và cay.
-Chỉ một chút thôi mà. Đi mà, Joongie ~…
-Không được là không được! Muốn ăn về nhà tớ làm cho.
-Một miếng thôi…
-Còn lằng nhằng nữa là ra kia úp mặt vào tường đấy.
Nghe Hero cau mày đổi giọng là U-know lập tức im re, ngậm ngùi gẩy đũa thèm thuồng. Thật tình, nếu là Vũ và không hay biết tình trạng sức khỏe của anh rõ thế thì đã dễ dàng mủi lòng rồi…
-Ăn đi này, Jinnie!_Max hí hửng gắp đồ cho cô.
-Cảm ơn…_Vũ nhìn xuống bát nhếch mép méo xệch_... Cục xương ống to quá.
-Chứ gì nữa, phần quan trọng nhất của nồi canh hầm này đấy. Anh chiều em lắm nhá!
Lại cau có bất mãn và thở dài.
“Cá ươn rồi đấy, Shim chang Min. Hừm...”
-EunJin này._HeeChul chen vào, gí mặt Max đẩy sang một bên_Ngày kia em không bận gì chứ?
-Không. Em rảnh cả đến hết cuối tuần. Sao ạ?
-Hôm đó SJ có buổi biểu diễn và họp fan ở Pusan. Em có thể đến không? Vé anh đã chuẩn bị sẵn đây rồi.
-Thật sao?! Tuyệt quá!!! Tất nhiên là em đến chứ!
Vẻ mặt Vũ sáng bừng háo hức, vui vẻ như cuối tháng vừa được nhận lương, tài khoản lại rủng rỉnh tiền shopping. Dù bận thật đi chăng nữa cũng chẳng phải lý do gì chính đáng để từ chối cơ hội tuyệt vời bỗng dưng từ trên trời rơi oạch xuống như thế. Ngay cả các phóng viên chuyên nghiệp còn khó kiếm được cửa vào show đó ấy chứ. Công việc luôn là mục tiêu và cũng là thứ duy nhất giúp Vũ lấp đầy khoảng trống chán nản vô vị trong cô.
“Oh… Just my luck!”
Vũ tự nhủ, không ngừng mỉm cười sung sướng. Bộ não bận rộn đã bắt đầu lên kế hoạch chi tiết những gì cần làm hôm ấy. Đất diễn của chuyên mục “Idol! Jump!” số tới nắm chắc phần thắng sẽ về tay cô rồi.
-Humh?! 2 vé sao?_Vũ ngạc nhiên trước sự hào phóng bất thường của HeeChul
-Nhất định phải đến nhé_HeeChul cẩn thận nhắc đi nhắc lại_Dãy giữa, hàng ghế trung tâm chính diện với sân khấu. Chắc chắn sẽ nhìn thấy.
“Ý anh là vị trí có tầm nhìn tốt ấy hả…?”
…
..
.
---------~Flash back~---------
Vũ vừa kéo ghế đi khỏi được một lúc, HeeChul bắt đầu để ý và táy máy nghịch ngợm chiếc di động nhũ hồng cô để lại trên bàn. Anh dễ bị thu hút bởi những thứ màu hồng. nhất là chiếc điện thoại sang trọng, kiểu dáng tao nhã rất hợp ý anh này. Đang mò mẫm lay hoay thử mấy chức năng cơ bản thì điện thoại kêu ầm ĩ làm anh giật bắn người lúng túng.
-Hyung! Cẩn thận… Cẩn thận rớt!
-Gì đây? Làm thế nào đây? Anh không quen lắm cách sử dụng kiểu điện thoại mới này!_HeeChul hốt hoảng
-Có người gọi à? EunJin vẫn chưa quay lại.
-Bỏ nó xuống tạm đi.
-Nhưng nhạc cứ réo mãi người ta nhìn!
May rủi thế nào mà trong lúc hỗn loạn lại luống cuống ấn trúng phím chuyển sang chế độ nghe hộp thư thoại. Lần thứ hai trong ngày, bất ngờ kinh ngạc ập đến.
[Đồ mất nết! Không thèm nghe điện thoại của người ta. Chuyến bay của tớ sẽ đến lúc 5h chiều nay. Ra sân bay đón nhé.]
Bíp.
Lời nhắn kết thúc. 6 cái đầu cùng ngẩng lên, 12 con mắt nhìn nhau.
-Đó có phải là..._Micky ngập ngừng dò xét
-Hannie.
HeeChul tự tin khẳng định chắc nịch.
-----------~End flash back~-----------
...
-Sao cậu cười tủm tỉm mãi thế?
Anh quản lý vừa lái xe vừa tò mò nhìn HeeChul say sưa bấm điện thoại qua gương chiếu hậu.
-Vì sắp có chuyện vui..._HeeChul lại càng cười bí hiểm_Hê, Han à? Chul đây. Bao giờ em từ Trung Quốc về?
[Tối mai. Hyung biết rồi mà?]
-Về sớm nhé. Có cái này hay lắm.
[Gì vậy? Làm em bồn chồn sốt ruột quá! DongHae cũng đang dỏng tai hóng hớt nghe trộm điện thoại đây này]
-Hehehe... Biết gì không, "siêu nhân" trở lại rồi...
...
* * *
~End II~
__________________
-Ha a a ~…
Hân mở tung cửa sổ phòng mình phóng tầm nhìn trải khắp khuôn viên cỏ xanh rờn dưới sân kí túc xá. Lác đác vài bóng người thong thả dạo bước trên những con đường nhỏ rải đá cuội trắng lại xạo vòng qua đài phun nước trong veo. Một không gian yên tĩnh thoáng đãng biệt lập hẳn với Seoul bên ngoài ồn ã và náo nhiệt.
“Hello Korea!”
Cô hít sâu luồng không khí mới trong lành và mỉm cười nhẹ nhõm.
Mãi lúc sau mới thấy Vũ lếch thếch bò đến được ngưỡng cửa, vật vã kéo lê đống hành lý khổng lồ, lỉnh kỉnh valy, túi xách, balô… hậm hực thả bịch xuống sàn la liệt.
-Cậu đóng gói cả Việt Nam vác tới đây đấy à?! Sao có thể nhiều tới mức đồ đè chết người như thế này cơ chứ!
-Tớ mà yêu nước đến thế thì cậu đã phải thuê hẳn xe công-ten-nơ để chở rồi chứ không nhẹ nhàng đứng thở hồng hộc như thế thôi đâu.
-Cái gì đây? Cả bông ngoáy tai với giấy vệ sinh mà cậu cũng cố sống cố chết mang theo bằng được hả??? Rõ ràng là cố tình hành hạ tớ mà!
-Cằn nhằn nhiều quá, bà già khó tính._Hân uể oải ngáp_Tớ đi tắm đây.
-Bạn cùng phòng của cậu nhìn núi đồ đạc này xong mà không sùi bọt mép ngất luôn ra đây mới hay đấy…
…
Giọng Vũ lầm bầm than thở ngoài phòng dần bị át đi bởi tiếng nước xả mạnh từ vòi hoa sen. Hân thả lỏng mọi giác quan để nước cứ thế cuốn trôi đi tất cả bụi bặm, căng thẳng mệt mỏi trong suốt thời gian qua. Một hành trình dài sau những nỗ lực, cố gắng không ngừng mới có thể đứng đây, thư thả tận hưởng cảm giác ngâm mình trong mát lạnh giữa ngày cuối hạ oi bức nóng nực.
Năm thứ hai đại học… cả lớp sửng sốt trước tin Hân xin bảo lưu kết quả, chuyển sang học hệ đào tạo liên kết với nước ngoài. Có nghĩa quá trình học là 2 năm học tại FTU ở VN và 2 năm cuối sẽ được chuyển thẳng sang học tiếp tại Đại học bên Hàn Quốc, tốt nghiệp với chứng nhận của đại học này. Cũng tức là Hân sẽ xuất phát lại từ đầu như sinh viên năm nhất, muộn mất 1 năm so với bạn bè cùng trang lứa. Đối với cô điều đó chẳng ảnh hưởng gì lớn lắm, miễn là đạt được mục đích của mình. Khi nhận đơn đăng kí, cô Thảo ngạc nhiên hỏi đã bỏ lỡ mất 1 năm, sao Hân không làm hồ sơ du học luôn. Cô chỉ cười một cách trầm tư, nói vẫn còn vài việc chưa giải quyết xong nên không đi ngay được.
Và Hân không tùy tiện quyết định việc gì đó mà không suy xét, tính toán kĩ mọi khả năng từ trước. Dĩ nhiên cô chưa bao giờ cho phép mình lọt ra ngoài top 5 của khóa học, để chắc chắn có phần học bổng trong tay cho chuyến xuất ngoại này. Đến thời điểm hiện tại mọi việc vẫn theo đúng kế hoạch mà cô đã dự tính, không có gì nằm ngoài vòng kiểm soát…
…
-Hân! Cậu chết ngập trong đó rồi đấy à? Còn tắm nữa là lụt cả phòng đấy!
-Tớ sẽ không chết mà chưa mặc đủ quần áo đâu. Ủa…? Cái gì kia?
Hân buông mình nằm phịch xuống giường êm ái, không buồn ngóc đầu dậy liếc qua tờ giấy để sẵn trên bàn.
-Quà chào mừng cậu đấy. Vé một buổi biểu diễn ở Pusan.
-Seoul ngay dưới chân mà còn chưa bước ra nổi, lôi nhau đến tận Pusan làm gì! Không đi đâu. Tớ ở nhà ngủ bù._Hấn vùng vằng ôm gối lăn qua lăn lại.
-Vé VIP đấy, có tiền cũng chưa chắc sờ vào được đâu.
-Kệ. Không đi.
-Buổi biểu diễn rất hoành tráng và tuyệt vời.
-Không thèm. Không đi.
-Có rất nhiều các anh đẹp trai, dễ thương, baby, manly,… Thích kiểu gì cũng có đủ hết.
-Không cần. Không đi.
-Là Super Junior đấy._Vũ ngán ngẩm hạ câu chót.
-Có! Có đi!
…
Thấy chưa, biết ngay vấn đề chính nó nằm ở đâu mà. Đời sao mà lắm nghịch lý. Thứ người khác giành giật tranh cướp nhau vỡ đầu mẻ trán không được thì lại có kẻ nằng nặc đẩy ra, phải mồi chài dụ dỗ mãi như mặc cả từng đồng mớ rau ngoài chợ thì mới chịu cơ. Vũ cũng vừa xếp đồ vừa thầm cười tủm tỉm, vui theo sự hoan hỉ mừng rỡ của Hân. Mà rõ ràng mới nãy con bé còn giãy nảy nhấm nhẳng, thế mà giờ háo hức mân mê, cẩn thận “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” cái vé quý giá.
…
Hân giơ chiếc vé trước mắt, nhìn kĩ đến thuộc lòng từng dòng chữ in trên đó mà vẫn không ngừng náo nức, hạnh phúc. Suốt 2 năm, cứ đều đặn khoảng một tuần một lần KiBum lại gọi điện nói chuyện với cô. Có khi là điện thoại từ DongHae, hay HeeChul, HanGeng, KyuHyun… và thỉnh thoảng cả những thành viên khác đứng gần đó chen vào trêu chọc, cười đùa. Cũng từ ấy Hân bỗng thích thú cảm giác lượn qua lượn lại check mail, ngóng chờ hòm thư trước cửa nhà vào các dịp lễ để mở ra và thấy trong đó tấm thiệp xinh xinh đóng dấu bưu điện quốc tế, mỗi ngày đều trở nên hồi hộp khác thường khi di động đổ chuông…
2 năm dài đằng đẵng trôi qua nhẹ nhàng hơn và giúp xua đi sự trống trải, nỗi cô đơn ám ảnh thường trực. Ngần ấy thời gian đủ cho Hân âm thầm chuẩn bị hoàn tất kế hoạch đến Hàn mà ngay cả Vũ tận khi được báo giờ của chuyến bay mới ngỡ ngàng vỡ lẽ ra mọi sự. (Đấy có gọi là báo thù thành công không?) Cô không muốn hứa hẹn trước bất cứ điều gì chỉ cho đến khi chính thức được trước mặt anh, mỉm cười rạng rỡ mà tự tin nói rằng…
“Oppa, I came here…”
* * *
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 600x400.
Thành phố cảng sầm uất dường như càng trở nên sôi động náo nhiệt hơn gấp bội bởi đêm diễn rực lửa của một trong những nhóm nhạc thần tượng hàng đầu Châu Á-Super Junior, để chào mừng sự kiện vừa được quyết định chọn đăng cai tổ chức thế vận hội mùa hè 2020 ở Pusan.
Sau khi mở màn ấn tượng bằng khúc dạo đầu “HaengBok” vui tươi trẻ trung, “Marry U” ngọt ngào sâu lắng, “You are the one” du dương êm dịu… SJ lui vào trong nhường lại sân khấu cho “Until you come back” của khách mời đặc biệt FT Island. Và tất bật chuẩn bị tiết mục “Twins-Knock out” tiếp theo sẽ bùng nổ cả hội trường trung tâm triển lãm Bexco…
...
Huỳnh huỵch… huỳnh huỵch…
KiBum hớt hải cắm đầu cắm cổ chạy vèo qua với vẻ mặt căng thẳng nghiêm trọng làm LeeTeuk không khỏi băn khoăn hỏi với theo
-Bummie à! Đi đâu mà vội thế?!
-WC.
Tiếng đáp lại cụt ngủn khiến LeeTeuk càng nhăn trán lo lắng.
-Chà… Tình trạng khẩn cấp nhỉ. Có cần chuẩn bị Becberin cho nó không?_KangIn cười khúc khích trêu chọc.
-ShinDong!_LeeTeuk gọi giật lại nghiêm nghị_Em lại cho Bummie ăn thứ gì bậy bạ rồi phải không?
-Không dám đâu! Để bị HeeChul hyung lẳng lên thớt băm nhỏ rồi xào lăn với ớt hả?!_ShinDong rùng mình lấm lét nhìn sang “nàng Cinderilla” vẫn đang dửng dưng thản nhiên chỉnh sửa tóc tai quần áo.
-Nó mà có mệnh hệ gì trong đấy thì em không có tội vẫn cứ bị xử như thường!_YeSung hăm dọa cười cười thâm hiểm.
…
..
.
Hộc tốc lao vào một buồng trống bất kỳ, KiBum lấy chân đá sập cửa rồi hấp tấp rút di động ra ngồi bấm với tốc độ chóng mặt
[Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau…]
Lòng anh trùng xuống, hỗn độn những suy nghĩ rối bời khó hiểu. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay có một sự thật bất ngờ đúng như anh nghĩ? Lần đầu tiên có thể là ảo giác nhất thời, nhưng lần tiếp theo thì nhất quyết không thể cùng tưởng tượng ra một thứ giống hệt nhau đến 2 lần được!
…
-Hyung à…_KiBum mon men lại gần chỗ HeeChul_Lúc nãy trên sân khấu ấy, hyung có nhìn thấy…
-Nhìn thấy gì cơ? Mà sao em còn chưa thay trang phục?! Nhanh lên, nhanh lên!_HeeChul vội vã vơ quần áo nhét vào tay anh đẩy đi giục dã.
Xin trang trọng thề rằng Kim Hee Chul xứng đáng là một trong những thiên tài đóng kịch có đẳng cấp nhất Đại Hàn Dân Quốc. Gương mặt hoàn mỹ đó muốn ngây thơ ngơ ngác, lừa tình thiên hạ bao nhiêu cũng được.
…
-HanGeng hyung.
-Ừ, gì thế Bummie?
-Khi đứng trên sân khấu hyung có nhìn thấy…
-À, có 2 chỗ em nhảy lạc nhịp đấy. Đoạn bước lên chính giữa sân khấu ấy. Lỗi nhỏ thôi, người ta chắc không để ý đâu. Nhưng mà phải cẩn thận hơn nhé!_HanKyung giúp chỉnh lại cổ áo ngay ngắn và xoa đầu anh cười hiền.
Xin trang trọng thề lại lần thứ hai rằng, cái khoản diễn xuất của người đàn ông Trung Hoa HanKyung không hề thua kém bậc tiền bối lão luyện Kim Hee Chul tẹo nào đâu. Nhất là lại với dung mạo khả ái hơn người và bộ dạng hiền khô, đôi khi trông ngố ngố đáng yêu ấy.
…
Có vẻ như cố gắng tìm hiểu điều bí ẩn kì lạ không thành, KiBum đành thở dài thất vọng và tự nhủ tại mình nghĩ ngợi lung tung nhiều quá thôi. Buổi biểu diễn vẫn được tiếp tục như bình thường…
* * *
Ngồi lọt thỏm giữa biển fan gào thét cuồng nhiệt ngập trong bóng sapphire phấp phới và đèn cổ vũ sáng rực lung linh, Hân chợt thấy tan biến hoàn toàn cảm giác lạ lõng khi mới đặt chân đến một đất nước xa lạ. Trong bóng tối không cả nhìn rõ mặt người bên cạnh, tất cả đều hướng tới trung tâm là những con người trên sân khấu, hòa mình vào không khí phấn khích chung lan tỏa khắp xung quanh… thì dường như chẳng ai còn để ý rào cản khác biệt về ngôn ngữ hay sắc tộc. Đơn giản là cùng yêu và cùng chia sẻ.
Đã gần kết thúc chương trình, và là phần bao giờ fan cũng mong đợi, hi vọng, hồi hộp nhất. “Giao lưu trực tiếp với fan.” Các anh sẽ bắt thăm một lá phiếu nào đó ghi số ghế bất kì. Rồi thì người vô cùng may mắn đáng ghen tị ấy sẽ có cơ hội lên sân khấu trò chuyện, nhận quà, chụp ảnh… với chính thần tượng mình yêu quý, ngưỡng mộ.
-Ồ, KiBum ssi!_MC hào hứng giới thiệu_Lần này SJ đã quyết định chọn KiBum là người sẽ chọn lá phiếu kì diệu. Hãy xem ai trong số hàng nghìn fan dưới kia được sao Bắc Đẩu chiếu mệnh đêm nay!
Cả khán đài khóc thét, gào rú ầm ầm. KiBum chầm chậm hé mở lá phiếu và định đọc dãy kí tự ghi trong đó thì đột nhiên HeeChul xô tới giật tờ giấy, cười nhe nhởn tranh micro.
-Đưa anh! Để anh đọc cho! Umh… H-3-15. Dãy H, hàng thứ 3, số ghế 15! Xin mời._HeeChul hét vang háo hức.
“Không đúng… Rõ ràng mình nhìn thấy F-14-6 cơ mà…?”
KiBum nhíu mày, thoáng chút bối rối mà không dám thắc mắc thái độ “phởn” kì cục của HeeChul…
...
“Hahaha… Thiệt tình! Chul già vô đối vẫn đanh đá, lanh chanh xí xớn như thế…”
Hân che miệng phụt cười thích thú. Ngoại trừ một địa điểm khác, khung cảnh khác, khán giả khác, trang phục khác, diện mạo khác… còn mọi người vẫn y như hồi cô gặp 2 năm về trước.
SungMin đã cắt tóc, trông nam tính và mạnh mẽ hơn hẳn. Nhưng riêng mấy thứ phụ kiện màu hồng xinh xinh đi kèm thì vẫn không thể nào đỡ được! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Anh có cố gắng ngụy trang thế nào chăng nữa cuối cùng cũng là “Sweet Pumpkin” mà thôi. KyuHyun sau một thời gian bôn ba vất vả lượn qua lượn lại biên giới Trung-Hàn như chong chóng, “vật vã trở về, vật vã ra đi”… thì tự dưng bị mọc thêm mấy cái mụn vô duyên trên mặt. Nhưng không sao, con trai… mới lớn mà. Sáng láng rạng ngời như thường, nhỉ? Anh cả LeeTeuk thì càng ngày càng xì-tin ra, nhìn vào chẳng ai biết Leader kute của SJ thực sự bao nhiêu tuổi. Lạy trời vì DongHae đã qua giai đoạn nổi loạn và hết hứng thú với mốt tóc Tarzan rừng rú hoang dại một thời (May mà nhờ sức uy hiếp rùng rợn từ SJ và cộng đồng E.L.F hết lời can ngăn, khóc lóc, nài nỉ… Y hệt cái hồi Chul nhà ta quyết chí… để râu!)
Và anh… anh gầy hơn, nhợt nhạt xanh xao hơn. Nhưng dường như phim trường khắc nghiệt với lịch làm việc dày đặc không ngưng nghỉ cũng khiến anh trưởng thành và dày dạn kinh nghiệm hơn. Anh không còn là Kim Ki Bum non nớt mỏng manh những ngày đầu cứ luôn e dè lặng lẽ đứng nấp trong góc khuất và cần các bậc đàn anh che chở bảo vệ nữa. Đằng sau vẻ trầm lặng vốn có, KiBum của bây giờ đang dần khẳng định mình để được công nhận và tự tin bước ra ngoài tỏa sáng rực rỡ rồi.. Riêng nụ cười của anh, vẫn luôn ấm áp như thế…
…
-Cười cái gì mà cười!_Vũ huých tay vào mạng sườn Hân đau điếng_Còn ngồi nhe răng ra cười tít mắt thế à?! Gọi cậu kìa!!!
-Hở…?
Hân giật mình tỉnh lại thì đã bị choáng ngợp bởi ánh đèn trên cao rọi thẳng xuống mặt chói lòa, cùng một rừng những đôi mắt mang hình viên đạn đang hướng toàn bộ sự chú ý vào cô. Chuyện gì thế? Bộ nghĩ trong đầu thôi mà cũng là có tội nữa sao…
-Đúng rồi, em đấy._Lại giọng HeeChul lanh lảnh thánh thót bên tai_Em gái lơ ngơ ngố tàu mặc váy trắng, có cái răng khểnh và đang ngậm kẹo mút ấy!
“Có cần miêu tả chi tiết thế không?! Mà chuyện quái gì đang diễn ra thế???”
Hân bối rối nhìn quanh, và trong khi vẫn chưa hết hoảng hốt, hoang mang… lại bị Vũ đẩy ra lối đi lớn dẫn lên sân khấu với sự “hộ tống” tận tình của hai nhân viên bảo vệ kè kè theo sát hai bên. (Sợ người ta bị ám sát giữa chừng chắc?!)
…
Chẳng biết vượt qua màn mưa bom lửa đạn dữ dội ấy bằng cách nào, nhưng giờ thì Hân đã (an toàn) lên đến được sân khấu. Ngay chính diện trước mắt là anh, đang đứng sững nhìn cô chằm chằm đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, ngỡ ngàng… và vô số những suy tư khó hiểu khác ẩn giấu dưới đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ của anh.
* * *
~End III~
__________________
IV
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 700x525.
Sherry-Trịnh Việt Hân
Rất nhẹ nhàng và lịch thiệp, KiBum hơi cúi người đưa tay về phía Hân. Fan bên dưới không ngừng trầm trồ la hét vang dội làm cô càng lúng túng khi ngượng ngập đặt tay mình vào đó để anh dẫn vào chính giữa sân khấu. Sức tỏa nhiệt từ dàn đèn chói lòa làm cả người Hân nóng ran, nhưng bàn tay thì toát mồ hôi lạnh cứng đờ. Và chính lúc đó cô càng cảm nhận rõ anh khẽ siết chặt tay mình thật ấm áp. Không có sự trấn an nào đem lại niềm tin và cảm giác được bảo vệ an toàn hơn thế. Hân liếc nhanh sang anh, kín đáo nở một nụ cười hạnh phúc…
…
-Nào, “công chúa” của Pusan đêm nay._LeeTeuk khoác vai cô kéo ra một góc riêng_Hãy nói tên oppa em thích nhất trong số các oppa ở đây. Và oppa đó ẽ tặng quà cho em. Em có thể chọn bất kỳ ai tùy ý. Mà anh bảo này, quà của anh hấp dẫn cực nhé. Kakaka…
-MC có được tính luôn không?_”Bác” MC xí xớn hỏi rõ đáng yêu cơ!
-Hyung không phải “oppa”! Hyung là “chú” đối với em ấy rồi!_ShinDong loi choi phản đối kịch liệt.
-Em ấy nhất định chọn anh đấy_KangIn cười giả lả với lũ đàn em bên cạnh_Nãy giờ em ấy nhìn anh suốt.
-Không phải nhìn anh đâu, là mải ngắm tấm poster của em treo sau lưng anh đấy.
KyuHyun rón rén tới nói chen vào micro một câu rồi te tởn chạy biến, để mặc KangIn chưng hửng, ngậm ngùi quê độ vì bị hố nặng không đỡ lại được.
-Tin oppa đi, oppa là ứng cử viên sáng giá nhất ở đây rồi.
EunHyuk biểu diễn vài động tác nhảy điêu luyện và kết thúc bằng điệu hất tóc đầy tự tin. (Chẳng may) YeSung đứng gần tiện tay giật luôn cái mic phán tỉnh rụi:
-Lưu ý xem kĩ chất lượng “sản phẩm” trước khi chọn. Hàng đã mua miễn trả lại. Xin cảm ơn.
Và chốt hạ xanh rờn niềm kiêu hãnh ngút trời của Khỉ nhà ta một cách đau đớn phẫn uất như thế…
Liên tiếp những tràng cười bùng nổ và hò reo rầm rộ vang khắp các khán đài như một hiệu ứng lan truyền tập thể. Không khí đang dần giãn ra, vui vẻ thoải mái hơn nhiều rồi đấy. Chiếc mic cũng chuẩn bị được chuyển tới tay Hân chờ thời khắc quyết định hồi hộp nhất.
Nhưng Hân vừa mới cầm vào, chưa kịp mở miệng thì (lại) HeeChul lanh chanh thò tay ra cướp mic.
-“HeeChul oppa”_HeeChul hớn hở cười sung sướng_Em ấy nói thích anh nhất nhé. Biết từ đầu rồi mà. Hô hô hô…
“Cái gì đấy???”
-Đâu có, hình như là “LeeTeuk oppa” mà?
-Không đúng! Rõ ràng em ấy nói tên SiWon đấy chứ!
-Bậy nào. Chắc chắn anh đã nghe em ấy bảo “JongWoon oppa”, gọi tên thật của anh hẳn hoi nhé.
-Không, không có. Em chưa hề nói gì hết mà?!
Hân ngơ ngác phản kháng yếu ớt. Nhưng rất tiếc là không có mic nên nói cũng như không. Mà lúc này có ai thèm nghe đâu! (Trừ ông MC gật gù ra vẻ cảm thông)
-Có khi nào mấy hyung đều nhầm không? “DongHae oppa” thì hợp lý hơn.
“DongHae à! Sao cả anh cũng hùa theo họ thế?!!”
-“KiBum oppa” mới là chính xác nhất.
“KIBUM!!!”
-Em nghe lộn rồi, Bummie. “SungMin oppa” đấy.
“Cháu thề danh dự là cháu sẽ chọn chú MC nếu chú thương tình giúp cháu lấy lại cái mic ngay bây giờ!”
-Thôi nào, không tranh cãi lộn xộn nữa. Toàn một lũ ham hố hư danh._HanKyung nghiêm khắc nạt nộ rồi quay sang Hân dịu dàng…_Em bảo “HanGeng oppa” đấy chứ, nhờ?
-DẸP ĐI!!!
Cả lũ đồng thanh, không cần mic.
“Suy cho cùng chỉ còn mỗi ReyoWook là ngoan hiền nhất. Oppa à, anh thật tốt…”
-Wookie, đi đâu thế?
-Lấy quà em chuẩn bị ạ. Em nghĩ thực ra em ấy nói thích em nhất đấy.
“…”
Rút lại câu vừa rồi nhé. Đám người này toàn “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười” thôi. Chỉ biết ngửa mặt nhìn trời khóc ròng nức nở mà chất vấn “Cớ tại làm sao Người còn xếp chung họ vào một chỗ nên mới tạo ra lắm oan nghiệt thế này đây!”
Một câu hỏi lớn không lời đáp…
…
-Hỏi lại là công bằng nhất!_LeeTeuk phẩy tay dứt khoát
-Không thành vấn đề. Em gái ngoan, em đã nói thích HeeChul oppa nhất đúng không?_HeeChul quay sang cười cười hỏi ngọt ngào, nhưng vấn đề là ở cái câu thì thầm gài ngay đằng sau ấy_... Có muốn Album mới bản gốc không?
Tất nhiên là Hân ngây thơ gật đầu lia lịa. Thôi xong, sập bẫy ngon lành. Cả bàn dân thiên hạ đều chứng kiến nhé, “Thấy chưa! Em ấy bảo thích anh nhất mà!”
Trò chơi của đêm diễn kết thúc với phần thắng oanh liệt đầy tự hào (không quang minh chính đại lắm) thuộc về HeeChul. Thôi thì HeeChul cũng tốt, nhưng mà quà đâu? Hình như đến lúc bị châm chọc nhắc khéo vấn đề đó HeeChul mới tạm hoãn cái sự sung sướng, niềm vui chiến thắng của mình lại mà ngớ người dáo dác nhìn quanh tìm kiếm.
-EunHyuk, ra lấy cái kia lại đây cho anh.
“Giấu cái gì ở góc sân khấu thế?”
EunHyuk ngoan ngoãn lon ton chạy đi và lát sau lại lon ton chạy về…
“Không phải chứ?!!”
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 800x600.
-Đây, tặng em. Bóng sapphire to nhất, đẹp nhất nhá_HeeChul xởi lởi chỉ tay quảng cáo.
Hân lưỡng lự lùi ra sau lẩn tránh khi thấy EunHyuk đang hồn nhiên ôm quả bóng to bự tiến lại gần hơn.
-Không. Em không cần bóng của anh đâu. Đưa mic cho em đi! Đưa đây!
-Ơ, con bé này hay nhỉ? Cái mic này là tài sản quốc gia, không tặng được đâu đấy!
-Ai muốn chứ! Anh có trả mic không hả? Em chường mặt ở đây đến nhũn cả người rồi mà thậm chí chưa được nói câu nào!
-Câu quan trọng người ta cần biết rằng, em nói em thích Kim Hee Chul nhất là được rồi.
-Ai nói thế bao giờ?! Cái mic… Em phải có cái mic đó!
…
Và cứ đôi co kì kèo qua lại như thế, cả khán đài được một phen mắt tròn mắt dẹt chứng kiến cảnh tượng hay ho kì cục. Hết fan đuổi vòng vòng chới với giằng cái mic trên tay thần tượng, lại đến thần tượng bê bóng lẵng nhẵng bám theo í ới gọi mà fan thì vội quay đầu, co giò cong đuôi chạy thẳng một mạch.
Thật là màn hài kịch hỗn loạn nhất trong lịch sử…
* * *
-------------~Flash back~-----------
-Anh phải đi ngay sao?
-Umh.
Hân ỉu xìu tiễn KiBum xuống gara để người quản lý tức tốc lái xe đưa ra sân bay cho kịp chuyến cuối cùng về Seoul. Ủ rũ bước đi bên anh mà lòng nặng trĩu, thất vọng tràn trề. Cô tưởng đêm tuyệt vời kì diệu này sẽ được trọn vẹn chứ. Dè đâu cái lịch làm việc kín đặc dồn dập của anh lại chen ngang giữa chừng, phá hỏng những dự định mà Hân nghĩ. Đã vậy từ lúc ở buổi biểu diễn về vẻ mặt anh cứ lạnh tanh, phớt lờ làm cô càng bối rối phiền não. Bình thường cũng đủ trầm lặng rồi, giờ thì chẳng khác nào tảng băng trôi vô cảm lạnh lẽo…
-Sao thế? Anh đang giận em đấy à?
Hân thu hết sức can đảm phá tan mối nghi hoặc căng thẳng giằng xé tâm can cô suốt nãy giờ.
-Không._Anh đáp hờ hững.
-Vì em sang mà không hề báo cho anh à?
-Đã bảo không mà._Giọng anh vẫn đều đều, không vui không buồn.
-Cuộc sống phải có những bất ngờ thì mới vui mà.
-Chẳng vui tẹo nào.
-Dù sao thì em cũng đã tới đây, bằng tất cả mọi cố gắng đấy. Ít ra là khó khăn hơn việc đáp máy bay cho một chuyến lưu diễn.
-Humh.
-Anh không thích như vậy thật sao?!
-…
Đấy, cứ dửng dưng lạnh nhạt như thế thì bảo sao cô thoải mái, vui vẻ cho nổi. Mặc dù đáng lý ra cô đang ở tâm trạng thăng hoa sung sướng tột độ ấy chứ. Thế là Hân dỗi, giận ngược trở lại và hậm hực bỏ lên trước một đoạn. Bình thường còn lâu cô mới chịu nhún nhường tử tế như thế, sẽ mắng cho một trận tơi bời khói lửa và “Just say goodbye” đi thẳng không nuối tiếc nhá. Đằng này, nhìn vào gương mặt lạnh như tiền ấy là lại á khẩu, chả nói gì được…
“Anh tưởng anh… đẹp là em không dám giận sao! Hứ…!”
Mới hùng hổ phăm phăm được mấy bước thì nghe tiếng anh gọi giật lại thất thanh. Bỗng Hân thấy tay mình bị kéo mạnh, theo đà ngã ra sau đập vào người anh êm ru. Trong lúc choáng váng vẫn kịp nhận ra chiếc xe vừa lao gấp từ góc quẹo, tạt đầu và phóng sượt qua mặt cô một cách thô bạo.
-Phải cẩn thận chứ!_KiBum gắt_Đi trong gara mà cũng để bị tai nạn sao?!
-Tại cái xe đó chạy ẩu chứ!
-Không bàn cãi nhiều. Chẳng lẽ em để anh không yên tâm, phải dắt tay em như đưa trẻ mẫu giáo qua đường sao?
-Không cần!
Hân ngúng nguẩy hất đầu, phình má tức tối lại càng… đúng kiểu trẻ con. Anh buồn cười lắm nhưng vẫn ngoan cố làm mặt lạnh, để cô không cãi lại được đành phải xuống nước, bí xị lầm bầm kêu anh chẳng hề dễ thương như cái vẻ bề ngoài thiên thần chút nào cả. Anh còn nghe rõ từ cuối cô thở hắt ra ấm ức nữa cơ, “Đáng ghét!”. Đùa đủ rồi, đến trước lúc vào xe anh mới chịu quay ra nghiêm mặt phán một câu lạnh lùng.
-Lần sau không được tắt điện thoại đấy.
-Tại hết pin chứ!
-Lại cãi nữa rồi!
-Thì thôi… Em biết rồi._Hân xầm xì dịu giọng, dù chả hiểu sao mình phải ngoan ngoãn nghe lời vô lý như thế.
Anh đã vào trong xe, quản lý Moon nổ máy chuẩn bị đi thì cửa kính phía sau từ từ hạ xuống. KiBum ngoái đầu lại nhìn Hân băn khoăn một cách lạ thường.
-Nếu lúc đó không bị quậy phá, em sẽ trả lời như thế nào?
-Gì cơ?_Hân ngu ngơ chưa hiểu lắm nội dung câu hỏi.
-Người em thích nhất ấy.
Anh nói bình thản. Rồi dường như không có ý định chờ câu trả lời của cô, tấm kính lại được kéo kín lên. Hân nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất hẳn và đứng lặng trong gara vắng vẻ hồi lâu với vài suy nghĩ lởn vởn quanh đầu.
-----------End Flash back~-------------
Giờ thì cô đang chán chường ngồi khoắng cái nồi lẩu lõng bõng nước chỉ còn nổi lèo tèo mấy cọng rau. Tất nhiên bao nhiêu tinh túy của nó đã theo các chàng trai phiêu du xuống tận dạ dày rồi cũng nên. Hân nhăn nhó tiếc hùi hụi 3 phút vàng ngọc HeeChul bắt mình đi lấy lọ mù tạt (Lấy về rồi thì lại đỏng đảnh không ăn!) Khổ, thức ăn thì có biết chờ đợi ai bao giờ đâu. Nhất là trước cả lũ con trai vừa dốc cạn sức lực làm việc mệt nhoài kia.
-Em vẫn còn bất mãn vụ quả bóng đấy à? Bóng to đẹp thế cơ mà!_HeeChul nằm ườn ra sàn với cái bụng căng tròn no nê.
-Chỉ tốn công sức em vác được nó về._Hân làu bàu_Thích thế sao anh không giữ lại mà chơi? Rõ ràng là lừa người ta vào tròng ngọt xớt.
-Hannie! Chào mừng em trở về!
“!!!”
LeeTeuk say xỉn tưng bừng bất ngờ lao bổ đên dang tay định ôm và loạng choạng suýt ngã đổ ập lên người Hân. May mà KangIn hộc tộc chạy theo sau tóm được cổ áo giữ lại kịp. Rồi ngán ngẩm xốc LeeTeuk lúc này đã mềm nhũn ngủ li bì lên, đưa về phòng nghỉ.
-Mai dậy thể nào cũng lăn đùng quằn quại kêu đau đầu cho mà xem. Uống không được còn cứ khoái a dua đua đòi cơ_HeeChul chép miệng cằn nhằn.
-Em mới đến chứ có đi đâu đầu mà “về” chứ.
-Đối với SJ thì đó là “sự trở lại”
-Hm… Dọn dẹp xong rồi đấy. Em về khách sạn đây. Anh cũng nghỉ sớm đi.
-Một mình à? Mà EunJin đâu? Sau buổi diễn anh không thấy cô ấy.
-Nó vội ra ga đi tàu cao tốc về Seoul luôn rồi. Nghe nói tổng biên tập gọi có công việc khẩn cấp gì đó. Còn em đang rảnh, mà dù sao cũng đã đến tận đây nên sẽ tranh thủ ở lại chơi vài ngày.
-Muộn rồi, không còn xe bus đâu. DongHae!
-Vâng?
DongHae đang mải giằng co điều khiển TV với SiWon liền buông tay quay ra làm SiWon bật ngã chỏng gọng văng ra sàn ê ẩm cả người.
-Em đưa Hannie về đi. Lấy xe của anh Moon ấy.
-Khỏi, em tự về được mà.
-Không được cãi. Không ai dạy em là con gái không được lang thang ngoài đường buổi tối một mình à?
-Lang thang cái gì chứ! Khách sạn chỉ cách chỗ này có chừng 5km thôi.
-5m cũng không được. Coi như quà tặng đền em đấy.
-DongHae á?!
-Thế bây giờ em muốn tự ì ạch vác quả bóng kia về hay có vệ sĩ hộ tống đi đến nơi về đến chốn hả?
-Nhưng…
-Được rồi. Đi thôi, đi thôi.
DongHae kết thúc cuộc tranh cãi vô bổ bằng cách chen ngang, lôi xềnh xệch Hân ra cửa, tiện thể vẫy vẫy tay chào tạm biệt HeeChul hộ cô luôn.
…
..
.
-Anh đừng răm rắp nghe lời HeeChul như vậy chứ. Sẽ làm hư anh ấy đấy!
-Không phải hyung ấy bảo thì anh cũng đưa em về.
DongHae mở cửa xe, ấn Hân ngồi yên vị với dây an toàn rồi anh vào sau tay lái và mở khóa khởi động máy. Chiếc xe lao ra đường chính, chạy dọc hai bên phố rực rỡ ánh đèn. Pusan vẫn nhộn nhịp bất kể đêm hay ngày. Vẻ tấp nập năng động nơi đây làm cô nhớ đến khu phố mua sắm Shibuya náo nhiệt ở Nhật. Luôn không ngừng thay đổi phát triển với tốc độ chóng mặt.
Hân nhấn nút mở cửa sổ. Một luồng không khí se lạnh ùa vào khiến cô rùng mình kéo cao cổ áo khoác che kín gáy. Bên cạnh, DongHae vẫn im lặng lái xe và ngắm khung cảnh phía trước trôi qua mờ ảo…
…
-DongHae này, anh có nhớ ba mình nhiều lắm không?
-Umh. Phải mất một khoảng thời gian khá dài để vượt qua nỗi ám ảnh của sự sợ hãi và đau khổ. Rồi học cách cân bằng cảm xúc, chấp nhận thực tế là ba không còn, anh sẽ tự bước quãng đường còn lại mà không có ba bên cạnh nữa. Và anh nghĩ ba tự hào vì anh đã làm được.
-Giá như em cũng có những kí ức lưu giữ mãi trong tim như thế. Ba em… Không biết giờ này ông ấy sống ra sao nữa.
-Em sẽ tìm cậu ấy chứ?
-Ai?
-Em trai em. Không phải em đã chuẩn bị cho chuyến đi này từ rất lâu rồi sao? Em học tiếng Hàn cũng vì điều đó.
Hân ngả đầu dựa vào khung cửa sổ trầm tư, gió tràn qua thổi tung những lọn tóc mềm mại rơi trên vai cô.
-Em không biết nếu gặp được rồi thì sẽ làm gì tiếp theo nữa. Đã quá lâu rồi, em không chắc nó còn chút khái niệm nào về em…
-Em cũng sợ nó vẫn còn giận em, đúng không?
-Nếu nó không nhớ gì có khi lại tốt. Em chỉ muốn xin lỗi… Thật lòng em đã từng cảm thấy hạnh phúc, khi oán hận cả thế giới quay lưng lại với mình thì nó là người duy nhất tỏ ra cần tới em. Vậy mà em… À, tới nơi rồi. Anh tạt xe vào góc kia đi. Dừng ở chỗ đông người sẽ bị chú ý đấy.
-Không sao đâu. Để anh đưa em lên phòng.
-Không được!_Hân dứt khoát_Anh mau về và nghỉ ngơi nhanh lên. Anh còn mệt hơn em nhiều ấy. Miễn ý kiến, anh về ngay đi.
-Được rồi, em tuyệt tình quá đi. Vậy em vào nhé.
Hân gật đầu và sập cửa, cúi nhìn qua cửa sổ mỉm cười ra hiệu chào anh. Cô định đi thì DongHae thò đầu ra gọi với theo.
-À mà này! Em học trường nào thế?
-Đại học Gyung Gi.
-Sao?_Nét mặt DongHae sững lại ngạc nhiên
-Đại học Gyung Gi._Hân nhắc lại_Nhưng sao thế?
-Trường đó…
DongHae nhíu mày ngập ngừng, thoáng chút băn khoăn nhưng rồi lại thôi. Hân nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu, lo lắng hỏi xem có chuyện gì không ổn với anh không. Nhưng anh chỉ trấn an cô bằng cách đơn giản là lắc đầu và giục cô về phòng vì đã khuya lắm rồi.
-Nếu có gì khó khăn, hay gặp rắc rối, nhớ phải gọi ngay cho anh nhé.
-Vâng…_Hân vẫn hơi ngỡ ngàng
“Đi học thôi mà, có đến mức căng thẳng như nhập ngũ vậy không…?”
-Ngủ ngon nhé. Anh về đây.
-Ok. Anh cũng thế. Lái xe cẩn thận đấy.
Lần thứ hai trong ngày, Hân nhìn theo cùng một chiếc xe đi xa mãi cho đến khi biến mất hẳn khỏi tầm mắt của mình.
* * *
~End IV~
__________________