TIÊN HUYẾT - Định mệnh [Supernature]

Mr LNA

Administrator
1 Tháng mười một 2010
49,064
12
38
*Tên tác phẩm: TIÊN HUYẾT - Định mệnh

* Author : Uyên Phương

* Category :Supernature, romance, action,...

* Rating : 16+

* Status : on-going

Chương một: Duy Quân.
Tối.
Gió đông buốt từng thớ thịt. Quân chầm chầm rảo bước, kéo chặt cái áo gió sờn mòn. Cậu bé ngước nhìn bầu trời đen đặc. Không một ngôi sao. Thứ ánh sáng duy nhất có được là từ mấy ngọn đèn đường, đã hư hết phân nửa và cái nào còn sáng nổi thì cũng lập lòe yếu ớt. Quân không quan tâm. Bao giờ cũng vậy. Bao giờ cũng là cậu một mình trên con đường tối tăm, vắng vẻ. Đã từng sợ hãi, nhưng cũng đã quen.
- Ưm...
Tiếng rên khẽ. Quân giật mình. Có bóng người ngồi bên vệ đường.
Là một cô gái. Một cô gái rất trẻ. Và đẹp. Cơ thể bé nhỏ tựa vào cây cột đèn. Làn da trắng như cánh hoa ngọc lan, đôi mắt màu nâu nhạt trong tựa pha lê, mái tóc chấm vai đen mịn như màn đêm. Cô gái ngồi co ro, đôi tay vòng qua ôm chặt hai đầu gối. Hình như cô ta không được khỏe. Đôi môi nhợt nhạt cứ run lên khe khẽ.
- Chị không sao chứ? _ Quân vội vã tiến lại gần.
Có vẻ cô gái thật sự không ổn, ngày càng run rẩy nhiều hơn khi cậu đến gần.
- Đi đi... _ Cô gái mím chặt môi.
- Chị bị bệnh phải không? Em đưa chị đến trạm xá nhé? Gần đây thôi..._ Quân kiên quyết nắm tay cô gái, dùng hết sức giúp cô đứng lên.
Đúng là bệnh thật rồi. Cánh tay lạnh như nước đá. Mềm mại nhưng rất lạnh.
- Tôi bảo cậu đi đi! Đi ngay đi! Tránh xa tôi ra! _ Cô gái hất tay Quân, ánh mắt lóe lên một tia sáng. Như giận dữ, nhưng không hẳn. Ánh đèn nhá nhem phản chiếu một gương mặt đẹp như thiên thần.
- K- không được... Người chị lạnh lắm. Chị phải đến trạm xá..._ Quân hơi sợ nhưng vẫn không chịu thua. Cái tính thích lo chuyện bao đồng.
Đột nhiên, gương mặt cô gái thay đổi một cách kì lạ. Cô ngẩn người nhìn Quân. Không khí đông lại, căng như dây đàn. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Quân. Bất giác cậu lùi lại nhưng cô gái đã tóm lấy tay cậu.
- Cậu là người tốt. _ Cô gái mỉm cười.
Cô choàng tay qua người cậu, hôn nhẹ lên cổ cậu. Đôi môi lạnh buốt. Quân rùng mình, cố vùng ra nhưng không được. Cô gái không yếu ớt như vẻ bề ngoài.
Phập.
Âm thanh ghê rợn. Giống như cái gì đó bị xuyên thủng. Nhanh, gọn, sắc lẻm. Toàn thân Quân rệu rã. Cậu biết, cái gì đó ấy, chính là cổ họng cậu. Đầu óc quay cuồng, tay chân không chút sức lực. Quân hoàn toàn không có khả năng chống cự. Cơn đau ập đến từ chỗ đôi môi đang gắn chặt trên cổ cậu, lan dần ra toàn cơ thể đang tê dại. Đau đến phát cuồng nhưng cổ họng lại khản đặc đến nỗi không phát ra nổi một âm thanh nhỏ. Bóng tối tràn vào đôi mắt cậu. Quân lịm dần đi trong vòng tay cô gái ấy...
- Cậu tên gì?
- Duy... Quân...
Quân thều thào, hơi thở yếu dần.
- Được. Duy Quân. Tôi sẽ nhớ cái tên này.
Cô gái lại mỉm cười. Đôi môi đỏ thẫm. Một giọt chất lỏng ấm nóng lăn dài từ khóe miệng xinh đẹp. Năm ấy Quân mười một tuổi.
...
...
...
Lại là giấc mơ đó. Cơn ác mộng từ thời thơ ấu. Bảy năm rồi. Quân lặng lẽ mặc đồng phục chuẩn bị đến trường. Cơn ác mộng. Phải, Quân luôn ước đó chỉ là một cơn ác mộng, và khi tỉnh lại cậu sẽ bật cười vì sự nhát gan và óc tưởng tượng của mình. Quân ép bản thân tin rằng đó là ác mộng. Nhưng cậu hiểu rõ... trên cổ cậu, dấu vết ấy, không phải do ác mộng mà có được. Hai chấm nhỏ nhạt màu. Vừa khít vị trí hai chiếc răng nanh.
...
...
...
Nắng ấm áp làm Quân dễ chịu. Cậu thích cảm giác khoan khoái của một buổi sớm đầu giờ học. Nhìn mọi người cười nói, cậu thấy thanh thản lạ thường. Có lẽ, chỉ ở trường, cậu mới có cảm giác an toàn.
- Hey! _ Bảo cười tươi rói, đập mạnh vào vai Quân, đúng cái kiểu của Bảo.
Quân cũng cười. Bảo là bạn thân của Quân từ cấp hai. Một cậu bạn khá là dễ mến. Cao ráo, bảnh trai, học ổn, chơi thể thao hay. Nhìn chung là đúng chuẩn hotboy.
- Làm gì mà đờ đẫn thế “huynh”? _ Bảo ngồi phịch xuống ghế, giật cặp kính cận trên sống mũi Quân xuống.
- Có gì đâu. Trả tớ nào. _ Quân lắc đầu, lấy lại cặp kính từ tay Bảo rồi thận trọng đeo vào lại.
- Ừ. Có tin này hay cực! _ Bảo nháy mắt liên hồi_ Sắp có học sinh mới chuyển đến. Là nữ sinh đấy nhé!
- Chuyển trường à? Lạ nhỉ, sang học kì hai rồi còn gì._ Quân chậm chạm lật đi lật lại mấy trang báo, cố tỏ ra hứng thú để khỏi làm Bảo cụt hứng.
- Thế mới hay! À...
Bảo còn định nói gì đó nữa nhưng tiếng chuông vào học ngắt ngang lời cậu. Học sinh lục đục kéo vào lớp. Mấy đứa con gái túm vội tà áo dài chen nhau ngồi vào chỗ. Cô Chủ nhiệm hối hả đi vào, tác phong của cô là vậy, lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Theo sau cô là một bóng áo dài.
Nữ sinh mới đến có gương mặt khả ái. Nổi bật trên nước da trắng như hoa ngọc lan là đôi mắt trong veo màu nâu nhạt và mái tóc chấm vai đen mịn như bóng đêm. Quân tái người. Mồ hôi tuôn như suối. Chính là cô ta. Không thể nào nhầm lẫn được. Chính gương mặt này đã ám ảnh Quân suốt bảy năm trời. Toàn thân Quân đờ ra. Chính đôi mắt này... Đôi môi này... Không thể nào...
- Em ấy tên là Nguyên Anh, từ hôm nay Nguyên Anh sẽ học ở lớp chúng ta. Bên cạnh Nhi còn chỗ trống phải không? Nguyên Anh, em ngồi ở đó được chứ ?
Tiếng cô chủ nhiệm lôi Quân về thực tại. Cậu nắm chặt tay nhìn Nguyên Anh đi ngang qua. Có lẽ nào cô ta đến tìm mình? Quân căng thẳng nhìn cô gái không chớp mắt. Nhưng Nguyên Anh thản nhiên đi về chỗ ngồi vừa được chỉ định, cũng không thèm nhìn cậu cái nào.
- Tớ ngồi đây nhé? _ Nguyên Anh mỉm cười với Nhi, nhẹ nhàng đặt tập sách xuống bàn.
- Ơ... ờ ờ! Cậu ngồi đi!
Nhi ngây ra mất năm giây rồi mới hớt hải vơ vội tập vở của mình vung vãi trên bàn. Nữ sinh mới không chỉ đẹp như búp bê mà còn rất dễ gần! Cái tin này lan nhanh còn hơn tốc độ ánh sáng. Cứ đến ra chơi là đám học sinh lũ lượt kéo nhau đi xem học sinh mới đến. Lớp 12A1 tự nhiên náo nhiệt. Đám con trai trong lớp mượn cớ “bảo vệ trật tự trị an” cho lớp để nán lại mỗi giờ ra chơi. Sân trường vắng hẳn.
Nguyên Anh chuyển đến đã gần một tháng. Cũng có nghĩa gần một tháng nay Quân không yên được một giây nào. Nỗi lo lắng cứ lớn dần trong cậu. Thế nhưng, Nguyên Anh lại rất bình thường. Cô vẫn mỉm cười với mọi người, thân thiện, dễ mến. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Ừ, Quân tự nhủ, chỉ là trùng hợp. Nguyên Anh không thể là cô ta được. Nguyên Anh quá dễ thương. Thông minh, dịu dàng, xinh đẹp. Và nếu cô không có gương mặt đó, Quân cũng sẽ thích Nguyên Anh.
- Này!
- A...
Quân giật bắn. Nguyên Anh đang đứng sát sau lưng Quân từ lúc nào.
- Cậu sao thế? Tớ gọi cậu nãy giờ rồi đấy._ Nguyên Anh hơi cau mày nhìn Quân dò xét.
- A... Xin lỗi, tớ đang suy nghĩ, à, cậu gọi tớ, à, có việc gì không? _ Quân lắp bắp, xua vội mớ ý nghĩ rối rắm trong đầu.
- Ừ, cậu làm xong báo cáo chưa? Bảo nhờ tớ thu báo cáo môn Sinh hộ cậu ấy. Cậu làm xong chưa vậy?_ Nguyên Anh mỉm cười chỉ vào xấp giấy A4 dày cộm trên tay.
- Đây, tớ làm xong từ hôm trước rồi. Để tớ giúp cậu. _ Quân đỡ xấp giấy trên tay Nguyên Anh. Dù vẫn sợ Nguyên Anh nhưng cậu lại vẫn cứ galăng, Quân vẫn ngốc
- Cám ơn cậu nhiều nha._ Nguyên Anh cười tươi_ Nhân tiện cậu thu hộ tớ luôn nhé. Tớ ra kia với Bảo một chút.
- À, ừ... Cậu đi đi._ Quân cười nhăn nhó.
Thì ra Nguyên Anh cũng lém lỉnh ra phết. Mà khoan, sao lại là “ ra với Bảo” ? Sao lại là Bảo? Quân đang định hỏi lại thì Nguyên Anh dúi vào tay cậu một que kẹo mút.
- Cho cậu đấy! Quà cảm ơn.
Nguyên Anh nháy mắt rồi chạy vội ra phía sân bóng rổ. Quân chợt mỉm cười. Nguyên Anh dễ thương thật.
...
...
...
Sân bóng rổ chói chang nắng. Mấy cậu trai mồ hôi nhễ nhại. Nổi bật một dáng người dong dỏng cao. Đôi mắt tinh anh, những đường bóng điêu luyện.
- Tớ ở đây này! _ Bảo vẫy Nguyên Anh rối rít, tay kia kéo áo lau vội mồ hôi ròng ròng trên mặt. Nụ cười ấm như nắng tháng ba.
- Thấy rồi. Gọi tớ có gì không? _ Nguyên Anh cũng cười.
- À, thì...
Đáp lại nhau là những nụ cười. Lũ con trai chép miệng. Thằng Bảo nhanh tay thật. Chưa đầy một tháng đã cưa được hotgirl mới. Nói là nói vậy chứ chả ai dám có “ý kiến” gì. Đẹp đôi quá mà.
Quân hơi bất ngờ. Bảo là hotboy thật, nhưng cậu chưa từng quen bạn gái. Đến nỗi con gái trường này thất tình quá đâm ra đồn đại nào là Bảo không thích con gái, rồi thì Bảo và Quân là một cặp, vân vân và vân vân. Dĩ nhiên là Quân biết Bảo chả có vấn đề gì. Và Quân cũng rất mừng vì như thế có nghĩa là Quân đã lầm, Nguyên Anh chẳng liên quan gì đến cô gái năm đó. Nhưng mà, dù cho hai người ấy luôn mỉm cười với nhau, thì giữa họ vẫn có một khoảng cách. Một khoảng cách nói đúng hơn là một kẽ hở, rất mảnh, vô hình. Quân chỉ lờ mờ cảm nhận, không có gì rõ ràng. Nhưng, thật có chút bất ổn.
- Cậu và Nguyên Anh... là thật hả? _Quân ngồi bệt dưới sàn. Phòng Bảo như một bãi chiến trường. Khó khăn lắm Quân mới tìm được một chỗ trống hiếm hoi.
- Chả lẽ lại đùa à? _Bảo cười hì hì vơ vội mớ quần áo cả tuần chưa giặt.
- Tớ... chỉ..._ Quân không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Tiếc à? Nói cho mà biết. Tớ đến trước. Cho dù là cậu tớ cũng không nhường đâu nhé!_ Bảo nhăn răng thúc cùi chỏ vào hông Quân, cố tình ra vẻ giận dữ nhưng cái nét nghịch ngợm vẫn còn nguyên đó.
- Không phải, tớ chỉ muốn hỏi... _Quân vội vã thanh minh ngay.
- Tớ hiểu mà. Đừng hỏi những gì cậu không muốn biết câu trả lời.
Bảo cười. Chiều chủ nhật của hai chàng trai mười bảy. Vẳng tiếng ghita, giọng hát nghêu ngao. Nắng rọi qua khung kính cửa sổ hắt lên bàn cờ vua còn bày dang dở những vệt sáng kì dị.



Nguồn: sinhviennganhang.com
 

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
61,129
Bài viết
63,349
Thành viên
86,047
Thành viên mới nhất
gnn

VỀ CHÚNG TÔI

  • Sinhvienthamdinh.Com là diễn đàn đầu tiên và lớn nhất dành riêng cho cộng đồng nhân lực ngành thẩm định giá. Cổng thông tin được tạo ra nhằm tạo kênh kết nối tri thức cho tất cả các bạn đã và đang quan tâm đến ngành thẩm định giá. Các thông tin được tổng hợp với đầy đủ các mảng thuộc lĩnh vực thẩm định giá như: Thẩm định giá Bất động sản, thẩm định giá động sản, thẩm định giá máy móc thiết bị, thẩm định giá doanh nghiệp, thẩm định giá dự án đầu tư, thẩm định giá thương hiệu...
  • Với phương châm "Connet For Sharing" chúng tôi chia sẻ hoàn toàn miễn phí và không giới hạn những kiến thức từ cộng đồng diễn đàn.

DANH MỤC CHÍNH

CÁ NHÂN