Thư gửi cậu bạn thân nhất của tớ…

Mr LNA

Administrator
1 Tháng mười một 2010
49,065
12
38



Cậu nói đúng, sau này hãy để thời gian trả lời, còn bây giờ, chúng mình hãy cứ là BFF của nhau nhé !
Gửi BFF của tớ,
Tớ và cậu quen nhau được 7 năm rồi nhỉ? Học với nhau đuợc 5 năm và 2 năm còn lại là qua chiếc phone cậu nhỉ? Nhưng hình như hôm nay tớ mới nhận ra rằng tất cả những kỉ niệm của một thời học trò của tớ đều có cậu ở đó đấy. Cậu là người hiểu tớ nhất, quan tâm tớ nhiều nhất. Cậu là chủ đề đầu tiên mà tớ nghĩ đến trong mỗi lần viết văn tự do hay chủ đề trường lớp bạn bè. Cậu là lý do chính để tớ phải dọn hộp tin nhắn 3 ngày 1 lần! Cậu là dấu hỏi chấm to đùng trong đầu bọn bạn tớ vì bất cứ khi nào tớ cũng có thể thao thao bất tuyệt về cậu mà vẫn cứ khăng khăng chúng ta chỉ là bạn bè.
Tất cả những gì chúng ta đang làm bây giờ đều đang chứng tỏ một điều rằng tình bạn của chúng ta không phai theo thời gian đúng không? Chúng mình vẫn nhắn tin để nói về cuộc sống của chúng mình trong từng phút từng giờ, cứ như chúng ta vẫn cùng một trường một lớp vậy. Cậu và tớ có thể nói chuyện với nhau 2 tiếng đồng hồ trên điện thoại mà không biết chán. Những tin nhắn đôi khi chỉ bắt đầu bằng câu “What are you doing?” và rồi bình luận về thứ đó trong vòng 45’ tiếp theo. Cậu có thể làm tớ chạy loạn lên để kiếm chìa khoá vào lớp chỉ vì tớ hẹn gọi điện với cậu và để điện thoại trong lớp, hay chỉ đơn giản là nhìn chăm chú vào cái phone và chờ nó rung lên. Tớ có thể nhận ra cậu cho dù đó là một số máy lạ hoắc. Tâm trạng của tớ có thể thay đổi chỉ sau một tin nhắn của cậu luôn.
Cậu có biết rằng lúc cậu giận tớ, tớ đã ngồi lo lắng ôm cái phone mà cầu nguyện để rồi bọn lớp tớ mắng tớ đến thế nào không? Cậu có biết hôm đi xem phim theo giờ ngoại khoá của lớp, tớ đã đi qua những đâu, nhìn thấy những gì và nói với con bạn tớ những gì không? Tất cả đều liên quan đến cậu đấy. Để xem lại nhé: ngày 15/9/2004, tớ vào lớp 4 tại trường mình. Cậu là người đã giúp tớ rất nhiều để có thể hoà đồng với các bạn và thích nghi với những điều mới lạ mà một con bè học ở trường làng như tớ không biết. Và cậu cho dù vẫn trêu tớ nhưng tớ biết cậu và bọn nó khác nhau. Lớp 5, cậu và tớ thân nhau hơn, cố gắng ăn chậm hơn mọi người để ngồi ngoài cửa lớp nói chuyện. Cậu là người duy nhất không chọc tớ trong cái “vụ việc điên khùng” hồi cuối năm. Cậu là lý do duy nhất làm tớ buồn khi phải chia tay thời tiểu học đấy!
Ngày nhập học lớp 6, hôm ấy tớ đến hơi muộn, nhìn vào lớp có cậu ngồi đó đã làm tớ quên hết việc đang bị cô mắng vì tội ngày đầu mà đã đi muộn. Từ đấy cậu thực sự trở thành BFF của tớ, ngồi gần tớ, chơi bingo, cờ ca rô với tớ. Cách nói chuyện của tớ và cậu đối với lớp mình là một sự kì lạ vì chỉ có tớ với cậu mới hiểu. Cậu biết gần như tất cả về tớ, cậu luôn luôn ở cạnh tớ. Tớ có thể thấy sự giận dữ của cậu khi tớ đi cùng những thằng con trai khác hay kể cả một đứa con gái. Lớp 7, tớ với cậu bắt đầu ganh đua nhiều hơn trong học hành. Hai đứa giỏi Anh văn và không cho phép mình kém người còn lại. Vẫn những lần giận hờn vu vơ và vẫn đi về cùng nhau trên một con đường dài quen thuộc. Vẫn là 2 người bạn chung một sở thích ăn uống, truyện tranh. Và cậu vẫn như thế, vẫn hiền hoà, vẫn ganh đua với tớ trong những giờ học và vẫn quan tâm đến tớ. Lớp 8, chúng mình dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Những sáng thứ 6 đi nhà sách, những cái bánh mì chia đôi, và những lần cậu dẫn tớ về để rồi phải đi một đoạn đường xa hơn để về nhà, đi bộ cả cây số để mua truyện mà không hề thấy mệt. Bộ sưu tập Conan của tớ với cậu cũng có nhiều kỉ niệm đấy chứ. Năm lớp 8 đối với tớ và cậu đầy ý nghĩa. Tớ thi đỗ vào truờng quốc tế, cậu ở lại. Những ngày cuối năm học ấy, cái cảm giác sắp không còn cùng chung bước trên một con đường nữa, sắp không còn được cùng nhau đi nhà sách, đi chơi nữa, không còn được nói chuyện với nhau nữa làm cả tớ và cậu đều buồn hơn và cố gắng dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Những ngày ấy tớ đã ước cậu chuyển cùng tớ biết bao. Tớ hạnh phúc và vui sướng biết bao khi bây giờ mọi người nhìn tớ bằng một ánh mắt khác hẳn, nhưng cũng buồn vì sắp mất đi một nguời bạn tốt. Lúc ấy tớ chỉ ước rằng một ngày có thể dài hơn, những con đường kia có thể xa hơn một chút, để cậu ở bên cạnh tớ lâu hơn một chút mà thôi…



Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến. 25/5/2009 bế giảng, tớ đã khóc cậu biết không? Tớ đã nghĩ sau này tớ sẽ không còn được gặp cậu nữa. Suốt cả 2 tháng sau đó tớ vẫn thường hay đi trên những con đường mang kỉ niệm của 2 đứa mình. Tớ nhớ cậu. Tớ làm mất tờ danh sách lớp nên tớ không thể gọi cho cậu được, đành chờ hôm nào đó đi gặp cậu. Tớ tiếc lắm, buồn lắm. Thế rồi một hôm cậu gọi cho tớ giọng nói cậu vang lên ở đầu dây bên kia làm tớ muốn hét lên vì sung sướng. Thế rồi từ đó mọi thứ tiếp diễn trên điện thoại. Cậu là người luôn ở bên tớ những lúc tớ buồn, tớ khóc, cậu an ủi tớ rất nhiều. 22/8/2009, tớ nhập học tại ngôi trường mới không quen thuộc cho lắm nên cả buổi trưa hôm đó tớ buôn với cậu và kể về những gì tớ đang phải trải qua. Cảm giác cậu vẫn đang ở đó, bên cạnh tớ lớp 9, cả năm học diễn ra như thế. Tớ chỉ chờ tới buổi trưa và gọi điện cho cậu, kể cho cậu nghe về tớ tại nơi xa lạ này. Cậu kể cho tớ nghe câu chuyện của cậu và những con đường kỉ niệm kia.
Bảy tuần sau đó là những cuộc gặp gỡ chớp nhoáng trước cửa nhà. Không sao, tớ vẫn rất vui vì điều đó. Lớp 10, 11 thoáng buồn vì cậu không chuyển vào học cùng tớ, dù cậu đã hứa. Nhưng không sao, tớ biết cậu đang ở một nơi tốt hơn dành cho cậu nhưng cậu vẫn là thằng bạn chí cốt của tớ mà. Những tin nhắn ngày một nhiều hơn cả những cuộc gọi điện nữa. Còn nhớ hôm sinh nhất tớ tròn 16 tuổi cậu đã gọi chúc mừng tớ 16 lần và nhắn 16 cái tin “Happy birthday to my best friend!”. Cậu đã làm tớ rất vui. Tớ có thể thao thao bất tuyệt về cậu với bọn bạn tớ. Chúng nó không tin tớ với cậu chỉ là BFF đâu cậu ạ. Nhưng mà tớ không quan tâm. Lần đầu tiên bọn mình đi chơi với nhau ở Vincom thật là vui và đáng nhớ phải không?
Cậu có biết rằng cậu quan trọng đối với tớ thế nào không? Lần đầu tiên tớ và cậu giận nhau, tớ đã ngồi trong lớp, mặt buồn xo, cậu có biết không? Lúc tớ và cậu giảng hòa, tớ đã nhảy cẫng lên vì sung sướng đấy. Cậu có hiểu được cái cảm giác tức cười khi tớ đang nói chuyện với cậu mà lại trả lời câu hỏi của một ai khác, có biết cái giọng giận giận dỗi dỗi lúc đấy của cậu nghe thế nào không? Những cuộc phone dài cả tiếng đồng hồ dường như là không đủ cậu nhỉ? Cậu ạ, tớ biết tớ có lỗi khi thường xuyên phá bỏ những kế hoạch chủa bọn mình. Cậu có trách tớ không? Tớ thấy cậu thật đáng yêu khi nhắn những tin nhắn “G9 my best friend” cho tớ, và cũng thật đáng ghét vì những lời hờn giận vu vơ khi tớ đang đi cùng một ai khác, mặc dù cậu thừa biết tớ không có tình cảm gì với họ mà…
Còn nhiều điều tớ muốn nói về cậu lắm, cậu bạn ngốc của tớ ạ.
Cậu nói đúng, sau này hãy để thời gian trả lời, còn bây giờ, chúng mình hãy cứ là BFF của nhau nhé !
P/S: Cảm ơn về tất cả những gì cậu đã làm cho tớ nhé.


Nguồn: kénhinhvien.net
 
Bài tương tự bạn quan tâm

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
61,113
Bài viết
63,332
Thành viên
86,294
Thành viên mới nhất
noithatdiemnhan1

VỀ CHÚNG TÔI

  • Sinhvienthamdinh.Com là diễn đàn đầu tiên và lớn nhất dành riêng cho cộng đồng nhân lực ngành thẩm định giá. Cổng thông tin được tạo ra nhằm tạo kênh kết nối tri thức cho tất cả các bạn đã và đang quan tâm đến ngành thẩm định giá. Các thông tin được tổng hợp với đầy đủ các mảng thuộc lĩnh vực thẩm định giá như: Thẩm định giá Bất động sản, thẩm định giá động sản, thẩm định giá máy móc thiết bị, thẩm định giá doanh nghiệp, thẩm định giá dự án đầu tư, thẩm định giá thương hiệu...
  • Với phương châm "Connet For Sharing" chúng tôi chia sẻ hoàn toàn miễn phí và không giới hạn những kiến thức từ cộng đồng diễn đàn.

DANH MỤC CHÍNH

CÁ NHÂN