Lên xe nhanh em,mưa rồi...
lại là mưa.....
Ngày gặp anh cũng mưa anh nhỉ,cái hôm em gặp anh ấy,nhớ không anh..
Anh không nhớ thì ai nhớ nhỉ,cái cô bé đi mưa mà không mang ô,ướt như chuột,may mà anh cho trú nhờ nhé....
Tại hôm đó em đi quên mang áo mưa thôi,với cả như thế thì anh mới có cô người yêu như em chứ,sướng thế còn j...
Này này em hơi bị dưa bở đó anh không thèm nhé...ANH ĐI ĐÂY...
Thiệt không,em cũng không thèm nha..nhớ đấy..
......jang chợt bừng tỉnh sau 1 cơn mơ,ngày nào Jang cũng mơ đến giấc mơ đó,giấc mơ của jang và anh.
....anh và cô quen nhau như thế ,và họ yêu nhau,anh hơn jang 1 tuổi, còn jang đang học lớp 11.Họ yêu nhau trong sự đồng í của cha mẹ anh.cha anh là 1 thương gia lớn,má cũng vậy,họ sinh ra anh ở Mĩ,nhưng mang anh về Việt Nam sinh sống.Dạo mới yêu nhau,cha mẹ ngăn cản,nhưng càng về sau,khi anh yêu jang,anh trở nên đứng đắn và người lớn hơn,cha mẹ cũng không có j ngăn cản tình yêu của 2 người.
Tình yêu của jang tưởng chừng không j ngăn cản,không j là trở ngại,nhưng rồi 1 ngày anh bỗng lạ lùng hơn,gần 1 tháng anh không đón jang đi chơi,đến nhà thì ba mẹ nói anh vừa đi, không gặp được anh trong gần 1 tháng,chỉ thỉnh thoảng nhận được tn của anh vào lúc 10h tối...jang chợt thấy lạ lùng hơn,gọi điện về nhà thì không ai nhận máy,cha mẹ anh đều suất khẩu hết rồi,jang bắt đầu lo sợ đến không ngủ nổi,mất ăn,và bồn chồn.
...Rồi 1 hôm jang được ba mẹ anh gọi đến nhà,jang bắt đầu thấy sự ngờ vực của mình là sự thật,nhưng không hề,mọi việc vẫn như bình thường,anh đnag ngồi trên gế sopha,bố mẹ đnag chuẩn bị đồ ăn tối,mọi chuyện vẫn bình thường,chỉ có một chuyện không hề bình thường chút nào,đó là mọi người đều im im không vui vẻ như mọi khi.jang đến bên anh ngồi và nhìn anh tỏ vẻ không hiểu,anh chỉ cười và nói:
-Anh dạo này bận quá,đang làm nốt hồ sơ đi du học jang à!
Như sét đánh ngang tai.jang bật khỏi gế,thét lên
-1 tháng rồi,1tháng anh không gặp em,không nói cho em biết,và giờ anh đột xuất bảo đi là đi sao...anh nói đùa em phải không ANH ?
-Không phải đâu jang à! Hùng chỉ đi 1 vài tháng thôi,lấy nốt bằng tiếng sing bên đó mà,con cũng biết Hùng đnag học dở mà con,yên tâm đi,Hùng về ngay thôi..đừng khóc nữa con.
Nước mắt jang càng ngày càng chảy nhiều hơn,nhìn Hùng như trách móc..và rồi jang lại bất ngờ hơn khi chiều mai Hùng sẽ bay rồi,không có thời gian cho jang và anh bên nhau,như người mất hồn không đứng vững trên tấm thảm dải nhà..
11h đêm hôm đó jang mới ra về trong tâm trạng như mất hồn mất vía,trong đầu jang là vô vàn câu hỏi,1tháng qua anh đi đâu,1tháng qua anh làm những j,trong khi hồ sơ của ah đi sing chuẩn bị xong lâu rồi,sao cha mẹ và anh lại nói thế,hay 1tháng qua anh đã có bạn gái mới,anh đang trốn chạy mình hay anh đang rời xa mình vô điều kiện...quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi,lại còn nhìn anh hôm nay khác quá,tóc anh như khác đi nhiều,không hiểu trong thời gian qua anh đã làm những j,anh đã đi những đâu,mà sao anh phải bay nhanh thế,ngay chiều mai rồi,trong tâm trạng cô quên mất không hỏi anh bay chuyến nào chiều mai...
Giật chiếc điện thoại trên bàn,cô bấm số...0988....
-alô,jang à
--Hùng à,cho em hỏi anh nhé,được không anh?
-Em nói đi,anh nge đây mà
--Trong tiếng nấc jang bật hỏi:hay anh có ai khác rồi,muốn rời xa em không điều kiện hả anh,anh chán em rồi phải không anh?.....
Một ngàn câu hỏi dồn dập trong tiếng nấc dành cho Hùng
-jang à!không phải vậy mà,anh yêu em nhiều lắm,em biết mà,em biết còn j,anh không bao giờ như vậy,em phải tin anh chứ,em phải tin anh mà
Tiếng hùng lạc đi vì ngẹn ngào,chiếc điện thoại tự dưng rơi xuống sàn đất và rồi tút tút...tút...tút...tiếng tứt tút kéo dài làm jang hoảng loạn hơn lúc nào hết,thả lỏng người xuống sàn không cử động
Một lúc sau,tiếng chuông điện thoại jang reo vang,vội vàng nhấc máy jang kêu lên:
-Hùng à,em tin em tin mà,em tin anh rồi mà,anh đừng khóc nhé..
--jang à.bác đây,còn đừng khóc nữa.
-Ơ bác,anh Hùng đâu bác,chuyện j vừa xảy ra thế?
--Không có j đâu con,nge tiếng con khóc,Hùng không ngăn được nước mắt,bật khóc thôi con à!thôi nghỉ đi,Hùng đi vài tháng hùng lại về thôi con ạ!
-Thiệt hả bác,con tin rồi bác ạ! vì bác yêu con nhất,bác không nói dối con bác nhỉ
--Bên đầu giây như có tiếng nấc và một câu ùh vang lên,ngủ di con nhé!chào con/
jang quá mệt mỏi cho một tối khóc quá nhiều,giờ thì yên tâm hơn rồi,vì chính bác nói ra,jang không có j phải suy nghĩ nữa,tuy vậy trong jang vẫn có 1 sự bất an không yên,nhưng quá mệt sau 1 ngày học hành,thiếp đi lúc nào không biết...
......10h sáng hôm sau,tiếng chuông tin nhắn từ đt jang vang lên,quơ tay đọc tin rồi bật dậy:jang À!ANH PHẢI ĐI LUÔN CHUYẾN BAY SÁNG NAY,CHÚC EM Ở LẠI MẠNH KHỎE NHÉ,ANH SẼ CỐ GẮNG VỀ SỚM BÊN EM VÀ GIA ĐÌNH,ANH Ở BÊN NÀY CÙNG ÔNG BÀ NỘI NÊN SẼ THUẬN TIỆN HƠN,EM YÊN TÂM NHÉ,.....ANH ĐI ĐÂY.....BY EM.
.....Từ đêm qua bao lần jang cứ như bị đưa vào ốc xoáy vậy,quay lên như chong chóng,cầm điện thoại nháy vô số máy của anh nhưng không tín hiệu,cô biết nếu chạy ra sân bay bây giờ cũng không kịp nữa rồi,điện thoại đã tắt,anh cũng đã lên máy bay,lấy hết sức mình jang vẫn vùng dậy lao nhanh ra đường đón xe ra sân bay,chỉ còn lại mẹ và bà ngoại anh bễn này,ba đưa anh đi rồi,jang ôm mẹ anh khóc nức nở:sao bác không báo cho con,không cho con gặp anh lần cuối hả bác,anh đi rồi,bao giờ anh mới về...
-THôi về đi con,ba đưa hùng đi rồi,Hùng sẽ về ngay thôi mà,sao con khóc hoài vậy,lạ quá con à!về thôi con,không khóc nữa mà
jang cùng bà ngoại và mẹ hùng ra về,về đến nhà jang quay lại chào mẹ và bà rồi bước vào nhà trong tâm trạng thất thần...ngồi thẩn thơ 1 lúc jang nhận ra rằng,anh không thể xa mình được,,anh còn hứa sn này của jang anh sẽ cho jang một bất ngờ mà,4 tháng nữa thôi,anh phải về chứ,anh đã thất hẹn với jang lần nào đâu,nghĩ đến đó jang yên tâm hơn....
jang vẫn đi học,ngày ngày vẫn nói chuyện với anh qua yahoo,jang yên tâm phần nào...càng ngày càng yêu anh nhiều hơn trước,nhưng sạo dạo này anh online thưa hơn hẳn,jang lo nhiều hơn rồi,và rồi anh lại online như bình thường,nhưng cách nc của anh khác quá,nhưng không phải,nhắc đến dự định ngày sinh nhật của jang anh vẫn nhớ mà,vẫn bàn tán xôn xao,vẫn hứa hẹn về bên jang mà...
....Ngày sinh nhật sắp đến rồi anh về bên nầy chứ anh?
--ùh để anh xem đã nhé jang,anh sợ vào hôm đó,anh phải thi hết trương trình học phần rồi về bên em luôn nè,hay anh cứ về không thi nữa rồi lại sang học lại 4 tháng nữa nhé
--Không ..Không không được,anh phải thi hết đi rồi về bên này anh nhé,em nhó anh lắm,4 tháng rồi không nhìn thấy anh đấy,chỉ nhìn anh qua ảnh thôi,nhớ anh lắm mà,anh cứ thi đi nhé,hum đó không có anh em vẫn sẽ vui mà
--hêy ,em hứa nhé,anh không về được em phải vui nha,em mà khóc thì làm sao nào...
--Em khóc cho anh đánh đòn đấy,đánh chán thì thôi,em hứa đấy,thế nhé,anh phải về sớm nha anh...
--ùh được rồi,yêu em nhiều lắm,anh sẽ cho em bất ngờ tại nhà hàng anh em mình đến lần đầu nhé...tạm biệt em..
--Ơ anh nói thế hết bất ngờ rồi,mà sao lại tạm biệt hả anh?
--À À không có chi,anh hơi mệt,tạm biệt em sớm,anh còn đi nghỉ mà,bền này bên đó lệch múi giờ nhau,bên này cũng 2h sáng rồi đấy jang ạ,thôi em nghỉ đi,anh nghỉ đây,
--ùh,hẹn mai gặp lại anh nhé,hôn anh này,...
...1 ngày,2 ngày,3 ngày,rồi 7 ngày,anh không online,mail của em anh cũng không trả lời,anh bận học thế sao anh,jang bồn chồn hơn vì cũng chuẩn bị đến sinh nhật jang rồi này,anh không nói chuyện với jang à!không biết anh có về không
...Ngày thứ 9 mail trả lời của anh này,jang vui kinh khủng,vui hơn cả khi nhìn thấy những j thích nhất trong tủ quần áo...JANG À,HÔM SINH NHẬT EM ANH PHẢI Ở LẠI RỒI,ANH XIN LỖI NHÉ,ANH CŨNG MUỐN VỀ BÊN EM LẮM,NHƯNG MÀ KHÔNG ĐƯỢC RỒI jang À.....EM BẢO KHÔNG ĐƯỢC BUỒN ĐẤY NHÉ..HỨA RÙI NHA..
Tâm trạng hụt hẫng khi anh không về,nhưng hứa với anh rồi mà,jang không buồn đâu...
-Anh ơi mai sinh nhật em rồi!
--ùh anh biết rồi mà,thế này nhé,mai anh không về được,em còn nhớ anh Hải không,anh họ anh ấy
-Dạ nhớ,nhưng sao anh
--Anh Hải sẽ đón em qua nhà nhé,bà ngoại và mẹ sẽ làm sinh nhật cho em bên nhà,anh không về để chuẩn bị ở nhà hàng cho em như đã hứa,được không em..
-dạ được anh,cho em số đt anh Hải nhé
--Ù số đt nè 0912....anh Hải sẽ liên lạc với em nhé,chào em...
-Bi anh nha,yêu anh nhiều....
.................jang à,anh Hải,anh của Hùng em còn nhớ không..
-Em chào anh,anh Hùng bảo em rồi anh ạ,anh qua đón em luôn nha anh..
--ù em ở nhà nhé,anh qua đón sang bên nhà Hùng luôn,mẹ và bà ngoại đang chờ em rồi..
-Dạ vâng,chào anh nhé...
......Tất cả đều bình thường như mọi ngày,jang mặc bộ đồ mà Hùng tặng Lần trước khi đi,trông rạng rỡ xinh xắn hơn mọi ngày,jang bước chân vào nhà Hùng với 1 không khí hơi lạnh lùng so với 1 sinh nhật bình thường...
...Đến rồi hả jang,lên đây con,bác cho con xem 1 đoạn băng Hùng gửi cho con..
Nhìn mặt buồn thiu của mẹ Hùng,jang chưa kịp mừng vì vui sướng thì đã hoảng sợ rồi..
đi cùng bác lên phòng tầng thượng,hàng trăm ngọn nến sáng rực cả lên,như 1 vầng hào quang đnag tỏa sáng
jang à,Hùng gửi cho con hình ảnh Hùng bên Sing,con bấm máy chiếu lên đi,cả màn hình này,cả bữa tiệc này hùng dành cho con hết...
Hào hứng chạy đến máy chiếu,jang cười không ngừng...niềm vui bữa tiệc sinh nhật nhân len gấp bội...
...jang YÊU,ĐÂY LÀ NHỮNG HÌNH ẢNH GẦN ĐÂY NHẤT CỦA ANH, ĐÂY LÀ MÓN QUÀ DÀNH CHO EM NÈ,NHIỀU LẮM,ANH MUA HẾT NHỮNG J ANH THẤY MÀ EM THÍCH ĐÓ,EM NHÌN NÀY,TẤT CẢ ĐÂY,TẤT CẢ DÀNH CHO EM HẾT,CHẮC ANH PHẢI THUÊ 1 CHUYẾN MÁY BAY MỚI MANG HẾT VỀ CHO EM MẤT NHỈ,EM NHÌN NÈ ĐÂY LÀ PHÒNG NGỈ CỦA ANH BÊN NÀY,EM CÓ NHÌN THẤY TẤM ẢNH CỦA EM KHÔNG,ĐÂY,ĐÂY NỮA,CẢ ĐÂY NỮA,CẢ PHÒNG ANH LÀ ẢNH EM NÀY,EM THẤY KHÔNG,CÒN ĐÂY LÀ CHIẾC ÁO ĐÔI ANH MUA ĐỂ CHÚNG TA MẶC CHO LẦN VỀ SAU CỦA ANH DẤYĐIỀU GIẢN DỊ NHẤT BÂY GIỜ CẢU ANH LÀ ANH CHỈ MONG BỆNH ANH NHANH KHỎI THÔI,ANH KHÔNG MUỐN XA EM CHÚT NÀO.... ANH CHỈ MONG KHỎI THẬT NHANH THÔI jang À,ANH MUỐN VỀ BÊN EM LẮM,KHÔNG BIẾT ĐIỀU ƯỚC ĐÓ CÓ THẬT SỰ QUÁ TO LỚN KHÔNG,NHƯNG ANH BIẾT ANH KHÔNG THỂ QUA ĐƯỢC,KHÔNG THỂ BÊN EM MÃI ĐƯỢC,ANH MONG EM TỰ CHĂM LO CHO MÌNH NHÉ,ANH VỪA TRẢI QUA CA PHẪU THUẬT CUỐI CÙNG,ANH KHÔNG THỂ CỐ GƯỢNG ĐƯỢC,4 THÁNG LÀ THỜI GIAN QUÁ DÀI ĐỂ ANH TRỐNG CHỌI BỆNH TẬT,4 THÁNG ĐỂ ANH NGHĨ VỀ EM MÀ CỐ GƯỢNG SỐNG,EM BIẾT KHÔnG MỖI NGÀY LÀ MỘT NGÀY DÀI DẰNG DẶC ANH CHỊU ĐỰNG ĐAU ĐỚN DÀY VÒ,NHƯNG NHÌN THẤY ẢNH EM,ANH ĐÃ CỐ CỐ GƯỢNG CHỜ ĐẾN SINH NHẬT EM,NHƯNG ANH VẪN THUA CUỘC,ANH THUA RỒI,CA PHẪU THUẬT QUYẾT ĐỊNH CỦA ANH ĐÃ KHÔNG MANG ANH VỀ BÊN EM,ANH ĐAU LẮM,EM BIẾT KHÔNG,ANH ĐAU THỂ XÁC,ĐAU TRONG TIM,ANH KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC HƠN,KHI EM XEM ĐOẠN BĂNG NÀY CŨNG LÀ LÚC ANH ĐANG Ở THẾ GIỚI BÊN KIA RỒI,NHƯNG EM SẼ KHÔNG TRÔNG THẤY ANH ĐÂU,VÌ ANH SẼ ẨN MÌNH ĐỂ CHE CHỞ CHO EM MÃI MÃI,THẾ NHÉ,TẤT CẢ NHỮNG MÓN QUÀ NÀY DÀNH TẶNG EM ĐÓ,TẠM BIỆT TÌNH YÊU CỦA ANH,TẠM BIỆT EM,ANH XIN LỖI ĐÃ NÓI DỐI EM ĐI DU HỌC CŨNG CHỈ VÌ ANH KHÔNG MUỐN EM PHẢI BẬN LÒNG THỜI KÌ CUỐI CẤP NÀY THÔI,THA LỖI CHO ANH NHÉ,ANH YÊU JANG NHIỀU LẮM,TẠM BIỆT EM,TRÊN BẦU TRỜI KIA,EM NGẨNG LÊN ĐI,CÓ 1 VÌ SAO SÁNG NHẤT,LÀ ANH ĐÓ JANG À,ANH LUÔN BÊN EM,CHE CHỞ CHO EM ĐÓ,EM KHÔNG ĐƯỢC KHÓC ĐÂU,EM HỨA VỚI ANH RỒI MÀ,EM HỨA SẼ VẪN VUI KHI SINH NHẬT KHÔNG CÓ ANH MÀ...YÊU EM HƠN NHƯNG J ANH NÓI..CHÚC EM LUÔN XINH TƯƠI JANG NHÉ...ANH ĐI ĐÂY.
Trong tâm trạng hững hờ,không hiểu chuyện j xảy ra,chả lẽ JANG đã mất anh mãi mãi
JANG con!bác xin lỗi,đây là sự thật,điều bất ngờ Hùng muốn dành cho con là ca phẫu thuật thành công con à,nhưng 4tháng chống trọi bệnh,hùng không còn sức nữa,Hùng ra đi nhẹ nhàng và bình yên rồi con,bác xin lỗi đã giấu con,bác xin lỗi.....Hùng muốn chờ đến sinh nhật con,nhưng trong sự đau đớn Hùng phải thua cuộc với tử thần....
...Đây là mơ phải không bác,bác không được khóc,con không tin,bà ngoại,bà khóc ư,con không tin,con không tin đâu bà ngoại à,con đnag mơ,bà đánh thức con dậy đi,hàng ngày con vẫn nói chuyện với anh mà bà ..bà ngoại bà gọi con dậy đi......bà gọi con dậy đi àm .....con xin bà ,con xin bác,con xin mọi người,con đang mơ,hãy đanh thức con dậy đi,đánh thức con dậy được không,anh anh ơi,em biết em đang mơ,em gét anh,tại sao tại sao,đây là bất ngờ anh dành cho em ư,bất ngờ là thế này đây,anh anh ơi....em không bao giờ tin anh ạ,em biết mai mốt anh sẽ về,anh sắp về rồi,đây là món quà kinh khủng nhất của em ,em không tin,em không tin anh ơi,anh không về bên em ư...em không hứa với anh nữa,em không hứa sẽ vẫn cười khi không có anh anh nói dối,em gét anh em gét anh lắm........Không phải ...không phải bất ngờ anh dành cho em đây chứ,không phỉa đúng rồi không phải,anh làm cho em phải khóc rồi anh mới xuất hiện đúng không,anh đang trốn phải không đúng rồi anh dang trốn,anh trốn chỗ nào anh lên tiếng đi anh,anh ....anh..anh..
Jang em tỉnh lại đi,em biết không,tất cả mail và tin nhắn online gần đây là do anh viết và nói chuyện với em,ANH LÀ ANH LÀ ANH ,ANH HẢI MÀ,Hùng không còn sức để gượng dậy lâu rồi em hiểu không,em phải tỉnh táo lại,em phải biết sự thật này,em hiểu không,em phải chấp nhận nó thôi,anh xin lỗi,nhưng không còn cách nào khác,HÙNG muốn em như vậy,hãy sống và luôn nhìn lên trời,tại nơi đó luôn có người che chở cho em từ xa...
Trong đêm tối không có sao như đêm nay,anh bảo em phải nhìn anh ở đâu đây,món quà anh dành cho em bất ngờ thế này sao anh,em biết sống ra sao khi không có anh,mưa phùn làm em lạnh quá,lạnh quá anh ơi,không có anh che mưa không có anh ủ ấm,món quà sinh nhật này có quá bất công với em không anh...gặp anh trời cũng mưa,và rồi xa anh trởi cũng mưa thế này ư...em yêu anh nhiều.....em vẫn phải sống vẫn phải sống phải không anh,trong những áng mây đen kia,có anh đang hé mắt nhìn em ,em biết mà...mỗi giấc mơ của em thật đẹp,em đã hiểu câu nói ANH ĐI ĐÂY của anh trong mỗi giấc mơ của em rôi.....anh tàn nhẫn quá,bỏ em lại vậy sao anh....
--------------------------------
Bọn đàn ông nói tôi là 1 con đàn bà lạh lùg . Tôi là kẻ ko có tìh cảm trong người . Như 1 tảng băng cứ lừ lừ trôi . Hay dễ hiểu hơn , bọn họ gọi tôi là " Tàu điện "
Và tôi hiểu rõ nhất lí do gì mà tôi bị coi là như thế . Việc tôi quá thờ ơ với kẻ đc đặt tên là " người yêu " khiến bỗng dưng tôi trở thành " mùa đông " trong mắt họ . Với tôi " người yêu " chỉ là cái để trang trí , đã là đồ trang trí .. thì cần gì phải bận tâm đến .. và cũng khỏi cần thiết phải động vào . Tôi , ko phải loại đàn bà cần đến đàn ông để thoả mãn . Vì tôi biết : Con người , khác động vật ở chỗ kiềm chế đc dục vọng của mìh .
Dục vọng ko thể đè lên sự tự trọng. Ai đó cứ nói đó là sự Giả Tạo . Sự thèm khát của đàn bà đôi khi mạnh bạo hơn cả đàn ông . Nhưng tôi cho họ ngồi nghĩ lại về những gì họ nói ra .. bởi Đàn Bà thì khác Điếm xong Điếm lại vẫn là Đàn Bà , đừng đánh đống tất cả vào 1 khuôn .
Có những người đàn bà ngông cuồng , họ thíc việc lên giường vs đàn ông bởi họ xem đàn ông là 1 thứ công cụ để thoả mãn . Còn sướng còn yêu hết sướng thoải mái đá nhau đi ko có gì phải lải nhải bên tai nhau . Họ thuộc tuýp người phóng khoáng 1 cách quá đà về cảm xúc và việc chăn chiếu . Tôi công nhận , họ có tâm hồn khá tự do , điều đó làm họ sống thoải mái chẳng động long bởi điều gì . Vậy mà những lúc 1 mìh , họ vẫn phải khóc đấy thôi . Đơn giản , họ cũng chỉ là đàn bà . Họ - ko phải là 1 cỗ máy tìh dục vô chi .
Tôi cũng ngông cuồng .
Nhưng sự ngông cuồng của tôi là ngông cuồng ko thả trôi mình . Phóng khoáng và buông thả đôi khi lại chỉ cách nhau nửa cái đầu móng tay , đôi lúc đạp lên tự trọng của chíh mìh là mất đi kiểm soát . Tôi sẽ lên giường . Như bao con đàn bà khác . Nhưng khác ở chỗ .. Đó là người tôi yêu hơn cả trọng bản thân và trih tiết của mìh . Chứ ko phải cứ yêu là đè lên nhau mọi chỗ . Việc quan hệ vs nhiều người khác nhau . Điều đó có khiến họ thấy kinh tởm về mìh ? Chắc là ko , nếu có .. họ chẳng làm thế .
Tôi chẳng đánh bong cái sự tự trọng mà nhiều ng vẫn coi rẻ nó bởi tôi biết đôi lúc đàn bà sống , cần đéo gì biết thiên hạ sẽ nói gì . Cứ vui vẻ đi .. Vì đời chẳng tử tế gì thì việc đếch mìh phải tử tế với đéo ai . Chỉ có gia đình mới là nơi an toàn nhất .
Nhưng cái cách thờ ơ lạnh nhạt với người yêu của mìh đôi lúc khiến anh ta thấy ngứa ngáy khó chịu , nên tôi cũng chỉ cười khi biết mình đc mệnh danh là " người yêu chíh " của hắn . Mọi người gọi tôi thế , nhưng hắn ta lại ko gọi như thế , hắn sợ tôi biết mìh liếm láp ở bên ngoài . Tôi , thíc giả vờ ngố .. Tôi vẫn cười . Vẫn gọi hắn là " anh yêu " . Đơn giản thôi , tôi không " cho " thì hắn phải đi " xin " con khác , hắn chẳng bỏ quách tôi đi nhưng buồn cười hắn lại thuộc tuýp đàn ông tham lam khục khặc nên mới phải nhục nhặc như chó lừa dối ăn bẩn với tôi .
Xin lỗi , tôi ko yêu hắn . Nói chung tôi cũng chỉ là con đàn bà lừa dối 1 thằng đàn ông cho - đỡ - buồn . Một đứa không xấu , cũng có chút nhan sắc , có chút tài năng , gia đìh cũng k ngèo khó j chẳng nhẽ lại phải cô đơn vì 1 lần dang dở à ? Tôi nghĩ mìh k phải chôn chân mìh cùng đơn độc . Tôi chọn cách bỡn cợt vs tình yêu .
Điều thú vị nhất trong tình yêu tan vỡ là việc lấy niềm đau kẻ khác ra làm vui
Nhưng cuối cùng thằng đàn ông nào thì cũng rất là có " cái " cứ " giống giống " nhau . Đều thíc ăn tạp . Nên việc làm chúng tức điên thì dễ chứ làm chúng đau khổ thì chả có . Cái giống ấy , chỉ giỏi phát điên trên giường và phát điên khi bị đá ra đường :-j
Tôi nhận được cuộc điện thoại của nhỏ bạn . Cứ gọi ẻm là " mắt cú " , soi zai thì khỏi bàn nên việc hắn cứ ngời ngời ra như thế đập vào mắt nó là chuyện bình thường . Đúng là đàn ông nhìn càng " thơm tho " thì " cái bên trong " lại càng thối . Việc tôi cứ phớt lờ việc " liếm láp " của anh ta khiến anh ta có vẻ tự nhiên 1 cách dửng dưng đưa con hang đi chu du vi vu khắp nơi trong thành phố 1 cách rất đường hoàng thậm chí là như muốn công bố cho cả thiên hạ biết về món hang béo bở của mìh . Anh ta , đúng là thằng loạn thần kinh .
" Mắt cú " giọng chẳng khác gì 1 cái máy theo dỗi đã được lập trình .
" Mày đến ngay khách sạn XXX mà bắt nó đi , may ra kịp còn bằng chứng "
Haha . Bằng chứng . Bằng chứng là " kim vẫn đang sỏ chỉ " ư ? Thật buồn cười . Tôi , ko chọn cách phát điên . Trong cuộc chơi yêu đương này , tôi ko cần phải phát điên để làm gì .. kẻ xấu mặt đâu phải là hắn . Tôi đếch yêu hắn điên dại thế nhưng k có nghĩa tôi cho phép hắn cái quyền qua mặt tôi .
Tôi đến đó . Ngồi ở dưới sảnh chờ . Tôi không lung túng , tôi ko hồi hộp chờ bắt quả tang . Tất cả những gì tôi phải làm chỉ CHO HẮN THẤY MÌNH thế thôi . Và hắn rất thoả mãn bước xuống . Tay trong tay con ranh tí tuổi mà đã biết ngứa tìh , thèm tiền đến mức phải làm phò khi mới chỉ nứt mắt . Hắn có vẻ hơi giật mình khi trông thấy tôi . Con nhỏ thì có vẻ ngây thơ lố bịch ra mặt . Cái thành phố nhỏ bé này ai chẳng biết hắn là người yêu của tôi cơ chứ . Vậy mà nó chẳng biết đến nỗi ngạc nhiên cơ đấy . Đơn giản thôi .. Nó là đĩ . Nó cần tiền , cần đếch gì thứ tình yêu thối tha cơ chứ .
Rồi hắn lắp bắp từ ánh mắt đến cuống họng .
" Em làm gì ở đây thế "
Có lẽ hắn nghĩ với cái tíh của tôi . Vs cá tíh mạnh . Tôi sẽ đập cái túi vào mặt hắn và lôi con ranh kia ra xẻo thịt . Nhưng thật ngạc nhiên cho hắn là tôi thật " vị tha " .
" Em đợi anh về , anh xong chưa ? "
Hắn tá hoá . Thay đổi ánh mắt sợ hãi sang ÂN HẬN . Tôi đéo cần biết nó có giả tạo hay không . Bây giờ tôi sẽ cùng hắn diễn kịch cho con ranh kia ức lồi pha . Cho nó co cái dây thần kinh sung sướng vừa thoả mãn lại mà nhàu nhĩ tâm can cho đến lúc phọt máu .
Hắn gạt tay con nhỏ tiến về phía tôi .
" Anh xin lỗi , chúng mìh về thôi "
Và tôi khóc . Dễ như là nhổ cái bã kẹo . Hắn càng ÂN HẬN ra mặt . Rút điện thoại gọi taxi để tống cổ con ranh kia ra về . Ừ , dù gì tôi vẫn là NGƯỜI YÊU CHÍNH THỨC MÀ . Con ranh có vẻ tức phát khóc vì vừa mới "động phòng " xong đã phải kí vào đơn " li dị " thật là đáng thương nhỉ . Nó chạy theo chúng tôi ra ngoài . Đường muộn khá vắng , còn cái giọng nó thì như xé tan không gian.
" Sao anh đối xử thế với em , chị ta đâu có coi anh ra cái gì , anh đã nói thế mà "
Con bé đau đớn lắm . Tôi nhìn nó với ánh mắt thương hại đầy mỉa mai . Đứng khuất tầm mắt của anh tôi ném nụ cười về phía nó . Nó quá đỗi ngạc nhiên bởi cái cách tôi cười ấy . Nước mắt nó trầy trụa trên khuôn mặt lem nhem 1 mớ phấn rẻ tiền .
" Ai lừa dối người yêu mà không lừa dối cả nhân tìh hả em "
Tôi nói . Anh nghĩ đó là 1 lời an ủi . Nhưng với nó , đó là 1 sự đả kích . Nó hừng hực lửa từ đôi mắt lên taxi đóng cửa cái rầm . Còn tôi , sẽ để hắn an ủi và đưa về như bao cái kết thúc củ chuối . Xong mọi chuyện chưa dừng lại ở đó .
" Mai anh đến đón em nhé "
Hắn nói khi đưa tôi đến cửa như vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra . Vậy là màn kịch cũng mĩ mãn nhỉ .
" Anh sẽ không lừa dối em nữa chứ "
" Anh xin lỗi , anh chỉ cần có em " – anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay tôi
Haha .. tôi cười phá lên , gạt tay anh ta ra . Tôi cười muốn chảy cả nước mắt . Không biết là bi kịch hay hài kịch nữa đây .
" Em sao thế "
" Không sao "
Thái độ tôi quay ngoắt khiến anh ta tím mặt . Mặt anh ta ngắn lại 1 mẩu trông thật đáng buồn cười .
" Vậy mai anh đến đón em nhé "
" Khỏi cần đến "
" Em … "
" Ngày mai không cần đến và tất cả những ngày sau này .. thông báo .. anh biến mẹ đi "
Tôi nói láo . Tôi muốn cho anh ta rơi thật đau . Thật uất . Cái kiểu cười đểu giả của tôi như cái tát ngang mặt , như thau nước lạnh hắt vào anh ta giữa trời đông lạnh tê xương sống . Tôi thấy anh ta ngạc nhiên đến rụng rời .
" Sao ? Tốt nhất anh nên đi xin lỗi con ranh kia hơn là đứng đây mà đần độn ra đấy "
Cánh cửa đóng sầm lại . Tôi biết anh ta vẫn đứng chôn chân ngoài đó . Còn tôi chẳng cười đc nữa . Cái gì đã làm những người như tôi và anh ta trở thành đáng sợ đến thế này . Tất cả đều là do sự giả dối . Tất cả đều là do thíc dối lừa nhau . Tôi dối lừa khi đến vs anh ta .. anh ta dối lừa sau khi nói yêu tôi . Chúng tôi đều dối lừa nhau nhưng anh ta lại lừa dối phải 1 cái " tàu điện " mà tàu điện thì ko dừng nếu đang trên tuyến .. nó sẽ đâm chết anh ta nếu anh ta ngu đến mức nhaỷ múa trên đường ray và anh ta nát tươm 1 cách ngu xuẩn . Tốt nhất , anh ta nên bỏ tôi để lên giường vs con nhỏ đó hơn là ở bên cạnh tôi rồi thò thụt vs cô ta . Tôi , ngàn lần ko cho phép kể cả thứ đó tôi ko hề yêu thíc nhưng mọi ng phải biết NÓ là CỦA TÔI .
>
Con ranh hẹn tôi gặp để nói chuyện .
Chuyện gì ? Đánh nhau à ? Haha .. Tôi cho không nó luôn chứ cần gì phải bàn bạc . Loại người như hắn chẳng đáng để đặt lên bàn đấu giá chứ đừng nói đến chuyện phải đánh nhau .
Nó đến gặp tôi . Cái khuôn mặt ngây thơ hôm trước chết mẹ đâu mất giờ nhìn cái mặt nó chỉ còn thấy dâm đãng đến không ngờ . Cũng là đã đĩ động trời thì nó đĩ từ khuôn mặt đĩ vào trong . Giờ tôi mới nhìn kĩ cái "đĩ " của nó .
Nó cười với tôi như thế là có 1 sự thân thiết . Zời ạ , hoá ra đĩ là phải đi với dày mặt . Đúng r . mặt ko giày thì tih trung làm mòn da mặt đi mất =))
" Chị cũng chẳng yêu gì anh ấy thì việc gì phải tranh giành với em "
Cái giọng thớ lợ phát tởm . Cái giọng nói đau đớn hqa đâu r em ơi . Hoá ra em còn cao thủ hơn chị nhỉ .
" Thôi k cần phải nói nhiều . Em đến vs nó vì tiền , nó đến với em vì cái lỗ dưới rốn thôi em "
Nó tái mặt . Ôi , đĩ mà cũng tái mặt ư ?
" Tao ko giống mày , tao yêu anh ấy "
" Chị cũng k giống em , vì nó yêu chị lại chẳng cần đến " chuyện ấy " em ạ "
Tôi sách túi đứng dậy nói nhỏ vào tai nó .
Tôi k cần thong báo vs nó là tôi đã vất anh yêu của nó ra đường r đi mà nhặt về đâu nhỉ , rồi chúng nó lại vồ vập lấy nhau trên đường đời tấp nập thôi .
Thật sự tôi ko biết cách để giữ 1 ai đó .. chân thành mà nói sự giành giật đôi lúc phải thật trơ trẽn thì phải .. cô ta sẵn sàng trơ trẽn để có anh ta . Và hôm đó tôi cố tỏ ra yêu anh 1 cách trơ trẽn để diễn 1 màn kịch chỉ với mục đích chiếm lại rồi đá đi .
Vậy nhìn lại quá khứ.. Tại sao tôi lại ko có đủ sự trơ trẽn để nắm chặt tìh yêu của chíh mìh .
Tình yêu của tôi , lại không bằng 1 con đĩ sao ?
Hay có lẽ .. Đàn ông , chúng thíc đĩ hơn
Hay chỉ có 1 nguyên lí để giữ chân người yêu mìh .. đó là phải trơ trẽn hơn cả ĐĨ
----------------------------
Tốt nhất là từ nay chúng ta ko nên gặp nhau nữa .
_Anh nói gì thế ?
_Chia tay đi ..
_Huy !
_Cô đừng gọi tên tôi như thế... mọi chuyện kết thúc rồi
_Tại sao ?
_Cô nghĩ là tại sao ..
_Em ko làm gì cả, em thật sự ko làm gì cả .. anh ..
_Thế còn chuyện cô ngủ với thằng bạn tôi cũng ko là gì cả đúng ko ?
_Huy, em ...em
_Cô hiểu rồi chứ .. cuối cùng thì ...tôi đã yêu một con đĩ ...coi như tôi đã nhầm
_Em.. em .. huy à, trời ơi, em phải nói gì đây ( bàn tay cô níu chặt lấy cách tay cậu )
_Bỏ ra đi ..
Những ngón tay từ từ đc gỡ ra khỏi tay áo cậu .. cô thờ thẫn gục xuống nền đường ... những bước chân vội vã bước lên chiếc mes .. lao thẳng đi .. bỏ lại một người dưới ngọn đèn đường chói rọi và những hàng nước mắt ướt đẫm mi ..
_Cám ơn anh, em đã làm được rồi ... em đã làm anh rời xa em đc rồi .. đi đi Huy, đừng trở lại nữa .. thế giới của anh, ko thuộc về nơi em .. em xin lỗi ..
...........................
2 ngày trước :
_Tôi nghe nói bố cô đang bị ung thư gan đúng ko ?
_Sao bác biết ạ ?
_Chuyện đó ko phải việc của cô.. và bây giờ cô đang cần tiền để chữa trị cho ông ấy ?
_Vâng ..
_Cầm số tiền này và rời xa thằng con trai tôi ra .. nó đủ để cô đưa ông ấy sang nước ngoài .. sự nghiệp của thằng con trai tôi, nó còn dài lắm, .. cô hiểu chứ ?
_.........
_Sao, ít à ?
_Dạ ko, đủ rồi .. cám ơn bác , ...con trai của bác , sẽ ko còn dính líu gì đến cháu nữa (một nụ cười nở trong hai hàng nước mắt )
...............................
Chi là sinh viên năm 2 Học viện Hàng không , nhà cô rất nghèo .. cô chỉ cầu mong với những kiến thức của mình sẽ đủ để vực cả gia đình dậy khỏi sự túng thiếu ấy .. thế rồi, gặp đc Huy trong một lần tình cờ giao lưu với học viện Quan hệ Quốc Tế, Huy là một cậu quí tử có tiếng, tương lai kế thừa cả một tập đoàn lớn .. và, hai người yêu nhau .. vượt qua những rào cản của hoàn cảnh .. vượt qua những cái nhìn tù túng của người ngoaà và sự chê bai về Chi ... dù là cô rất đẹp .. nhưng cái nghèo, nó lấp đầy mắt người ta ...
Và thế, gia đình Huy biết .. vẫn cái điệu môn đăng hộ đối mà chia rẽ tình cảm lứa đôi ... Vung những đồng tiên bạc bẽo để bắt Chi phải bỏ Huy, vì bố ... Chi căn răng ôm nhục mà nhận lấy những đồng tiền ấy .. nó nhục nhã lắm .. nhưng thà cứu cha mình .. từ bỏ tình yêu của bản thân, cô chấp nhận .. vì Chi là đứa con có hiếu !!
Bố Chi được điều trị trong một bệnh viện lớn ... dù tiền viện phí đã đủ nhưng phải lo cho cuộc sống của bản thân, cô phải làm tất cả mọi việc .. và cuộc đời thật trớ trêu, cô đã đi vào cái nghề đó .. cái nghề mà trước khi bỏ cô , Huy đã gọi cô như thế .... một con đĩ ..
Nuốt nước ,mắt vào trong, nhận lấy đồng tiền bẩn thỉu sau cái thân xác bị hành hạ tả tơi .. những giọt mồ hôi nhuốm mùi cơ thể ... những vết máu đỏ trên nền gra giường trắng .. những bao cao su dai dẳng nỗi đau .. đời con gái .. bị vết đen bám lấy .. một đứa con gái , đã ko còn trinh trắng .. đứa con gái , trở thành đi điếm vì cuộc sống quá khó khăn... Có ai đó bảo đừng bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh .. nhưng đừng bảo rằng, hoàn cảnh ko ép buộc con người , phải ko ???
Mặt Chi đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì .. wen với những ánh mắt nhìn mình x** xói, wen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục .. Chi, ko còn biết đau nữa rồi .. có lẽ vì đã đau nhiều quá ..
Và cái tin Chi làm đĩ, nó đến tai Huy ... phản ứng đầu tiên của cậu là ngồi im ... và bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ, nụ cười rẻ mạt dành cho con người rẻ mạt mà cậu nghĩ .. cậu nghĩ rằng Chi cũng là thứ con gái qua đường, chơi xong rồi ném, ném ko đc thì cho đứa khác cũng chẳng sao ... Huy hận Chi , hận cô đã làm tổn thương trái tim lần đầu biết yêu sâu đậm ..
Huy đến tìm Chi vào một đêm lạnh .. trời ko sao .. chỉ sáng bằng cái ánh đèn hắt hiu hôm cậu xua đuổi cô khỏi bàn tay ấy .. 1h sáng ... những cái đập cửa nhẹ nhàng ...Chi bước ra với chiếc váy trắng và khoác thêm áo sơ mi dài dài , mái toc xoã dài vẫn như ngày ấy, chỉ có điều hao gầy và tiều tuỵ đi nhiều ... cô sững sờ khi nhìn thấy cậu .. bàn tay run giữ lấy thanh cửa .. ánh mắt nhìn nhau ko nói lời nào .. Huy gạt tay cô ra, đi thẳng vào trong, vẫn cái ko gian nồng ấm ấy ... cậu ngồi xuống ghế, chỗ mà cậu vẫn hay ngồi đợi cô ..., đặt chiếc chìa khoá xe lên bàn , nhìn cô chốc lát :
_Anh.. anh đến có chuyện gì ..
_Tôi tưởng một người trong nghề như cô thì ko cần phải hỏi chứ .
_Tôi ko hiểu ..
_1 đêm , bao nhiêu ?
_anh nói cái gì ..
_Tôi cần cô 1 đêm đấy ..
_Xin lỗi, hôm nay tôi mệt ..
_Tưởng cô cần tiền trên hết chứ ?
_Tôi ko cần anh đến đây để sỉ vả tôi như thế, có gì thì nói thẳng ra ..
Huy đứng dậy, đi về phía cửa ... kéo tay Chi vào, đóng sầm lấy cánh cửa ấy , siết chặt hai bờ vai cô lại ... , đẩy cô xuống chiếc giường trắng ấy .. và :
_Đối với một người như cô, có cần phải nhẹ nhàng ko ..?
_Có cần hàng ko ... nếu anh sợ ... tôi bẩn ?
_.....
_Sao thế , anh muốn thì tôi phục vụ tận tình ..
4h sáng, Huy tỉnh dậy ... tung chăn bước ra khỏi giường .. với lấy chiếc áo văng trên sàn .. rút từ trong bóp, 2 tờ 100USD, quăng vào giường, như vung tiền cho một đứa ăn xin ..Chi lẳng lặng làm ngơ .. cho đến khi, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô chạy .. cô mở mắt , nắm lấy 2 tờ giấy ấy .. khóc thầm trong màn đêm còn cô quạnh ..
2 tuần sau, người ta rút ống thở oxi từ trong miệng bố cô ra .. người ta trùm tấm vải trắng lên người ông ấy, người ta giữ cô lại .. người ta mang bố cô đi .. khi ông ấy ko còn hơi thở .. Tiếng kêu gào trong bệnh viện ,, khóc than cho người cha ra đi quá sớm, hay khóc vì sự cố gắng của mình ko còn ý nghĩa nữa đâu .. Chi như hoàn toàn sụp đổ .. cô thấy tội cho chính mình, cho cuộc đời nhục nhã bất công. cho tình yêu đã ko còn nhịp đập.. cho cái màng trinh, nó đã rách mất rồi , cho đời con gái, ko còn lại jì trong trắng .. !!!
.................................................. .....................
_Con bé ấy nó bỏ mày chưa ?
_Bố nói cái gì ?
_Thì cái con Chi gì ấy, tao đưa tiền cho nó, bảo nó bỏ mày đi, xem ra con này cũng thích tiền nhỉ ..
_Bố nói cái gì ?
_Thằng này điếc à, đã bảo là tao đưa tiền cho nó để nó bỏ mày
.................................................. .......
_Cô ra ngay đi, tôi có chuyện cần nói ..
_Chuyện gì nữa, tôi ko còn làm nghề ấy nữa đâu, muốn gì thì đi tìm người khác .
_Ko phải chuyện ấy ..
_Chứ chuyện gì ?
_Sao.. sao em lại lừa anh ?
_Tôi lừa anh chuyện gì .. à mà quên, tất cả những việc từ trước đến giờ, anh đều coi như tôi phản bội anh mà phải ko?
_Chi, do bố anh đúng ko ?
_.....
_Do bố anh dúng ko, em nói đi ..
_Ko, do tôi, do tôi muốn vậy ..
_Anh xin lỗi mà Chi, anh đã làm tổn thương em rồi, em ra đây đi đc ko ?
_Điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là.. từ lúc đầu, tôi đến với anh, chỉ vì tiền, tôi là đứa con gái vì tiền mà bất chấp tất cả.. ngay cả việc làm đĩ đấy .. anh thấy chưa .. vì thế .. tránh xa tôi ra, đối với tôi lúc này anh ko còn giá trị lợi dụng nữa, tất cả hết rồi , hiểu ko ? Anh về đi, đừng lảng vảng trước nhà tôi nữa, tôi thật sự ... ko muốn nhìn thấy anh .
_Em nói đủ chưa, ?
_Đủ rồi ..
Tít... tít .. tít ... chiếc dt vừa gập vào .. thì cánh cửa nhà Chi cũng đúng lúc mở toang ra .. nhìn theo bóng Huy khuất xa, cô chạy theo, chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cậu ấy ... ..những lời phũ phàng đó, ko đủ để lừa dối 1 tình yêu
_1 lần thôi, lân cuối ... đừng quay lại Huy .. đừng nói gì cả .!
Những tiếng nấc, những tiếng ho sảng đau lòng .. cô vội bỏ Huy ra.. và quay nhanh mặt đi .. Huy vẫn đứng đó, một phút .. và những bước chân vô tình bắt đầu bước chậm .. khoảng cách ấy .. càng ngày càng xa. như là, ko còn bên nhau vậy
Vê đến nhà, tự nhiên Huy thấy áo mình ướt ướt ... cởi áo ra .. và .. những vết máu trên bờ vai mình .. nó đỏ thẫm .. ko có vết thương, là là những vết máu ... Và nhớ lại lúc Chi ôm cậu .. cô ấy .. ho ...
Tiếng cửa nhà đập inh ỏi mà ko có bóng người ra ... bàn chân đạp mạnh vào cửa, nó bật tung ra .. chạy đến bên giường, và Chi đã nằm đó ..bên những viên thuốc vung vãi .. và bàn tay đầm đìa máu từ khoé miệng .. ánh mắt ko còn trong trẻo, khuôn mặt ko còn tươi sáng như ngày nào ...Huy gục xuống bên cô :
_Chi à, nhìn anh nào, em làm sao thế này ..
_Huy ... em mệt quá ...
_Em lạnh wá, anh đưa em đến bệnh viện ..
_Ko kịp nữa đâu .. di căn.. ung thư gan ... của bố .. ko kịp nữa rồi .. anh ở bên em một lát thôi đc ko ?
_Anh sẽ bên em mãi mãi mà .. , đừng sợ, anh sẽ đưa em đi
_Ko .. anh này .. đêm hôm đó
_Em đừng nói nữa
_Em .. hôm đó là em tự nguyện .. anh còn yêu em chứ
_Anh .. anh vẫn yêu em từ trước đến giờ mà..
_Chắc chắn chứ ?
_Uh
_Anh à, cái áo đó, giữ nhé.. vì.. còn máu của em ..
_Chi .. em ko đc bỏ anh .. ko đc ..........Chi à ..
Một ánh sao vụt tắt:too_sad::too_sad:
Nguồn: sinhviennganhang.com
lại là mưa.....
Ngày gặp anh cũng mưa anh nhỉ,cái hôm em gặp anh ấy,nhớ không anh..
Anh không nhớ thì ai nhớ nhỉ,cái cô bé đi mưa mà không mang ô,ướt như chuột,may mà anh cho trú nhờ nhé....
Tại hôm đó em đi quên mang áo mưa thôi,với cả như thế thì anh mới có cô người yêu như em chứ,sướng thế còn j...
Này này em hơi bị dưa bở đó anh không thèm nhé...ANH ĐI ĐÂY...
Thiệt không,em cũng không thèm nha..nhớ đấy..
......jang chợt bừng tỉnh sau 1 cơn mơ,ngày nào Jang cũng mơ đến giấc mơ đó,giấc mơ của jang và anh.
....anh và cô quen nhau như thế ,và họ yêu nhau,anh hơn jang 1 tuổi, còn jang đang học lớp 11.Họ yêu nhau trong sự đồng í của cha mẹ anh.cha anh là 1 thương gia lớn,má cũng vậy,họ sinh ra anh ở Mĩ,nhưng mang anh về Việt Nam sinh sống.Dạo mới yêu nhau,cha mẹ ngăn cản,nhưng càng về sau,khi anh yêu jang,anh trở nên đứng đắn và người lớn hơn,cha mẹ cũng không có j ngăn cản tình yêu của 2 người.
Tình yêu của jang tưởng chừng không j ngăn cản,không j là trở ngại,nhưng rồi 1 ngày anh bỗng lạ lùng hơn,gần 1 tháng anh không đón jang đi chơi,đến nhà thì ba mẹ nói anh vừa đi, không gặp được anh trong gần 1 tháng,chỉ thỉnh thoảng nhận được tn của anh vào lúc 10h tối...jang chợt thấy lạ lùng hơn,gọi điện về nhà thì không ai nhận máy,cha mẹ anh đều suất khẩu hết rồi,jang bắt đầu lo sợ đến không ngủ nổi,mất ăn,và bồn chồn.
...Rồi 1 hôm jang được ba mẹ anh gọi đến nhà,jang bắt đầu thấy sự ngờ vực của mình là sự thật,nhưng không hề,mọi việc vẫn như bình thường,anh đnag ngồi trên gế sopha,bố mẹ đnag chuẩn bị đồ ăn tối,mọi chuyện vẫn bình thường,chỉ có một chuyện không hề bình thường chút nào,đó là mọi người đều im im không vui vẻ như mọi khi.jang đến bên anh ngồi và nhìn anh tỏ vẻ không hiểu,anh chỉ cười và nói:
-Anh dạo này bận quá,đang làm nốt hồ sơ đi du học jang à!
Như sét đánh ngang tai.jang bật khỏi gế,thét lên
-1 tháng rồi,1tháng anh không gặp em,không nói cho em biết,và giờ anh đột xuất bảo đi là đi sao...anh nói đùa em phải không ANH ?
-Không phải đâu jang à! Hùng chỉ đi 1 vài tháng thôi,lấy nốt bằng tiếng sing bên đó mà,con cũng biết Hùng đnag học dở mà con,yên tâm đi,Hùng về ngay thôi..đừng khóc nữa con.
Nước mắt jang càng ngày càng chảy nhiều hơn,nhìn Hùng như trách móc..và rồi jang lại bất ngờ hơn khi chiều mai Hùng sẽ bay rồi,không có thời gian cho jang và anh bên nhau,như người mất hồn không đứng vững trên tấm thảm dải nhà..
11h đêm hôm đó jang mới ra về trong tâm trạng như mất hồn mất vía,trong đầu jang là vô vàn câu hỏi,1tháng qua anh đi đâu,1tháng qua anh làm những j,trong khi hồ sơ của ah đi sing chuẩn bị xong lâu rồi,sao cha mẹ và anh lại nói thế,hay 1tháng qua anh đã có bạn gái mới,anh đang trốn chạy mình hay anh đang rời xa mình vô điều kiện...quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi,lại còn nhìn anh hôm nay khác quá,tóc anh như khác đi nhiều,không hiểu trong thời gian qua anh đã làm những j,anh đã đi những đâu,mà sao anh phải bay nhanh thế,ngay chiều mai rồi,trong tâm trạng cô quên mất không hỏi anh bay chuyến nào chiều mai...
Giật chiếc điện thoại trên bàn,cô bấm số...0988....
-alô,jang à
--Hùng à,cho em hỏi anh nhé,được không anh?
-Em nói đi,anh nge đây mà
--Trong tiếng nấc jang bật hỏi:hay anh có ai khác rồi,muốn rời xa em không điều kiện hả anh,anh chán em rồi phải không anh?.....
Một ngàn câu hỏi dồn dập trong tiếng nấc dành cho Hùng
-jang à!không phải vậy mà,anh yêu em nhiều lắm,em biết mà,em biết còn j,anh không bao giờ như vậy,em phải tin anh chứ,em phải tin anh mà
Tiếng hùng lạc đi vì ngẹn ngào,chiếc điện thoại tự dưng rơi xuống sàn đất và rồi tút tút...tút...tút...tiếng tứt tút kéo dài làm jang hoảng loạn hơn lúc nào hết,thả lỏng người xuống sàn không cử động
Một lúc sau,tiếng chuông điện thoại jang reo vang,vội vàng nhấc máy jang kêu lên:
-Hùng à,em tin em tin mà,em tin anh rồi mà,anh đừng khóc nhé..
--jang à.bác đây,còn đừng khóc nữa.
-Ơ bác,anh Hùng đâu bác,chuyện j vừa xảy ra thế?
--Không có j đâu con,nge tiếng con khóc,Hùng không ngăn được nước mắt,bật khóc thôi con à!thôi nghỉ đi,Hùng đi vài tháng hùng lại về thôi con ạ!
-Thiệt hả bác,con tin rồi bác ạ! vì bác yêu con nhất,bác không nói dối con bác nhỉ
--Bên đầu giây như có tiếng nấc và một câu ùh vang lên,ngủ di con nhé!chào con/
jang quá mệt mỏi cho một tối khóc quá nhiều,giờ thì yên tâm hơn rồi,vì chính bác nói ra,jang không có j phải suy nghĩ nữa,tuy vậy trong jang vẫn có 1 sự bất an không yên,nhưng quá mệt sau 1 ngày học hành,thiếp đi lúc nào không biết...
......10h sáng hôm sau,tiếng chuông tin nhắn từ đt jang vang lên,quơ tay đọc tin rồi bật dậy:jang À!ANH PHẢI ĐI LUÔN CHUYẾN BAY SÁNG NAY,CHÚC EM Ở LẠI MẠNH KHỎE NHÉ,ANH SẼ CỐ GẮNG VỀ SỚM BÊN EM VÀ GIA ĐÌNH,ANH Ở BÊN NÀY CÙNG ÔNG BÀ NỘI NÊN SẼ THUẬN TIỆN HƠN,EM YÊN TÂM NHÉ,.....ANH ĐI ĐÂY.....BY EM.
.....Từ đêm qua bao lần jang cứ như bị đưa vào ốc xoáy vậy,quay lên như chong chóng,cầm điện thoại nháy vô số máy của anh nhưng không tín hiệu,cô biết nếu chạy ra sân bay bây giờ cũng không kịp nữa rồi,điện thoại đã tắt,anh cũng đã lên máy bay,lấy hết sức mình jang vẫn vùng dậy lao nhanh ra đường đón xe ra sân bay,chỉ còn lại mẹ và bà ngoại anh bễn này,ba đưa anh đi rồi,jang ôm mẹ anh khóc nức nở:sao bác không báo cho con,không cho con gặp anh lần cuối hả bác,anh đi rồi,bao giờ anh mới về...
-THôi về đi con,ba đưa hùng đi rồi,Hùng sẽ về ngay thôi mà,sao con khóc hoài vậy,lạ quá con à!về thôi con,không khóc nữa mà
jang cùng bà ngoại và mẹ hùng ra về,về đến nhà jang quay lại chào mẹ và bà rồi bước vào nhà trong tâm trạng thất thần...ngồi thẩn thơ 1 lúc jang nhận ra rằng,anh không thể xa mình được,,anh còn hứa sn này của jang anh sẽ cho jang một bất ngờ mà,4 tháng nữa thôi,anh phải về chứ,anh đã thất hẹn với jang lần nào đâu,nghĩ đến đó jang yên tâm hơn....
jang vẫn đi học,ngày ngày vẫn nói chuyện với anh qua yahoo,jang yên tâm phần nào...càng ngày càng yêu anh nhiều hơn trước,nhưng sạo dạo này anh online thưa hơn hẳn,jang lo nhiều hơn rồi,và rồi anh lại online như bình thường,nhưng cách nc của anh khác quá,nhưng không phải,nhắc đến dự định ngày sinh nhật của jang anh vẫn nhớ mà,vẫn bàn tán xôn xao,vẫn hứa hẹn về bên jang mà...
....Ngày sinh nhật sắp đến rồi anh về bên nầy chứ anh?
--ùh để anh xem đã nhé jang,anh sợ vào hôm đó,anh phải thi hết trương trình học phần rồi về bên em luôn nè,hay anh cứ về không thi nữa rồi lại sang học lại 4 tháng nữa nhé
--Không ..Không không được,anh phải thi hết đi rồi về bên này anh nhé,em nhó anh lắm,4 tháng rồi không nhìn thấy anh đấy,chỉ nhìn anh qua ảnh thôi,nhớ anh lắm mà,anh cứ thi đi nhé,hum đó không có anh em vẫn sẽ vui mà
--hêy ,em hứa nhé,anh không về được em phải vui nha,em mà khóc thì làm sao nào...
--Em khóc cho anh đánh đòn đấy,đánh chán thì thôi,em hứa đấy,thế nhé,anh phải về sớm nha anh...
--ùh được rồi,yêu em nhiều lắm,anh sẽ cho em bất ngờ tại nhà hàng anh em mình đến lần đầu nhé...tạm biệt em..
--Ơ anh nói thế hết bất ngờ rồi,mà sao lại tạm biệt hả anh?
--À À không có chi,anh hơi mệt,tạm biệt em sớm,anh còn đi nghỉ mà,bền này bên đó lệch múi giờ nhau,bên này cũng 2h sáng rồi đấy jang ạ,thôi em nghỉ đi,anh nghỉ đây,
--ùh,hẹn mai gặp lại anh nhé,hôn anh này,...
...1 ngày,2 ngày,3 ngày,rồi 7 ngày,anh không online,mail của em anh cũng không trả lời,anh bận học thế sao anh,jang bồn chồn hơn vì cũng chuẩn bị đến sinh nhật jang rồi này,anh không nói chuyện với jang à!không biết anh có về không
...Ngày thứ 9 mail trả lời của anh này,jang vui kinh khủng,vui hơn cả khi nhìn thấy những j thích nhất trong tủ quần áo...JANG À,HÔM SINH NHẬT EM ANH PHẢI Ở LẠI RỒI,ANH XIN LỖI NHÉ,ANH CŨNG MUỐN VỀ BÊN EM LẮM,NHƯNG MÀ KHÔNG ĐƯỢC RỒI jang À.....EM BẢO KHÔNG ĐƯỢC BUỒN ĐẤY NHÉ..HỨA RÙI NHA..
Tâm trạng hụt hẫng khi anh không về,nhưng hứa với anh rồi mà,jang không buồn đâu...
-Anh ơi mai sinh nhật em rồi!
--ùh anh biết rồi mà,thế này nhé,mai anh không về được,em còn nhớ anh Hải không,anh họ anh ấy
-Dạ nhớ,nhưng sao anh
--Anh Hải sẽ đón em qua nhà nhé,bà ngoại và mẹ sẽ làm sinh nhật cho em bên nhà,anh không về để chuẩn bị ở nhà hàng cho em như đã hứa,được không em..
-dạ được anh,cho em số đt anh Hải nhé
--Ù số đt nè 0912....anh Hải sẽ liên lạc với em nhé,chào em...
-Bi anh nha,yêu anh nhiều....
.................jang à,anh Hải,anh của Hùng em còn nhớ không..
-Em chào anh,anh Hùng bảo em rồi anh ạ,anh qua đón em luôn nha anh..
--ù em ở nhà nhé,anh qua đón sang bên nhà Hùng luôn,mẹ và bà ngoại đang chờ em rồi..
-Dạ vâng,chào anh nhé...
......Tất cả đều bình thường như mọi ngày,jang mặc bộ đồ mà Hùng tặng Lần trước khi đi,trông rạng rỡ xinh xắn hơn mọi ngày,jang bước chân vào nhà Hùng với 1 không khí hơi lạnh lùng so với 1 sinh nhật bình thường...
...Đến rồi hả jang,lên đây con,bác cho con xem 1 đoạn băng Hùng gửi cho con..
Nhìn mặt buồn thiu của mẹ Hùng,jang chưa kịp mừng vì vui sướng thì đã hoảng sợ rồi..
đi cùng bác lên phòng tầng thượng,hàng trăm ngọn nến sáng rực cả lên,như 1 vầng hào quang đnag tỏa sáng
jang à,Hùng gửi cho con hình ảnh Hùng bên Sing,con bấm máy chiếu lên đi,cả màn hình này,cả bữa tiệc này hùng dành cho con hết...
Hào hứng chạy đến máy chiếu,jang cười không ngừng...niềm vui bữa tiệc sinh nhật nhân len gấp bội...
...jang YÊU,ĐÂY LÀ NHỮNG HÌNH ẢNH GẦN ĐÂY NHẤT CỦA ANH, ĐÂY LÀ MÓN QUÀ DÀNH CHO EM NÈ,NHIỀU LẮM,ANH MUA HẾT NHỮNG J ANH THẤY MÀ EM THÍCH ĐÓ,EM NHÌN NÀY,TẤT CẢ ĐÂY,TẤT CẢ DÀNH CHO EM HẾT,CHẮC ANH PHẢI THUÊ 1 CHUYẾN MÁY BAY MỚI MANG HẾT VỀ CHO EM MẤT NHỈ,EM NHÌN NÈ ĐÂY LÀ PHÒNG NGỈ CỦA ANH BÊN NÀY,EM CÓ NHÌN THẤY TẤM ẢNH CỦA EM KHÔNG,ĐÂY,ĐÂY NỮA,CẢ ĐÂY NỮA,CẢ PHÒNG ANH LÀ ẢNH EM NÀY,EM THẤY KHÔNG,CÒN ĐÂY LÀ CHIẾC ÁO ĐÔI ANH MUA ĐỂ CHÚNG TA MẶC CHO LẦN VỀ SAU CỦA ANH DẤYĐIỀU GIẢN DỊ NHẤT BÂY GIỜ CẢU ANH LÀ ANH CHỈ MONG BỆNH ANH NHANH KHỎI THÔI,ANH KHÔNG MUỐN XA EM CHÚT NÀO.... ANH CHỈ MONG KHỎI THẬT NHANH THÔI jang À,ANH MUỐN VỀ BÊN EM LẮM,KHÔNG BIẾT ĐIỀU ƯỚC ĐÓ CÓ THẬT SỰ QUÁ TO LỚN KHÔNG,NHƯNG ANH BIẾT ANH KHÔNG THỂ QUA ĐƯỢC,KHÔNG THỂ BÊN EM MÃI ĐƯỢC,ANH MONG EM TỰ CHĂM LO CHO MÌNH NHÉ,ANH VỪA TRẢI QUA CA PHẪU THUẬT CUỐI CÙNG,ANH KHÔNG THỂ CỐ GƯỢNG ĐƯỢC,4 THÁNG LÀ THỜI GIAN QUÁ DÀI ĐỂ ANH TRỐNG CHỌI BỆNH TẬT,4 THÁNG ĐỂ ANH NGHĨ VỀ EM MÀ CỐ GƯỢNG SỐNG,EM BIẾT KHÔnG MỖI NGÀY LÀ MỘT NGÀY DÀI DẰNG DẶC ANH CHỊU ĐỰNG ĐAU ĐỚN DÀY VÒ,NHƯNG NHÌN THẤY ẢNH EM,ANH ĐÃ CỐ CỐ GƯỢNG CHỜ ĐẾN SINH NHẬT EM,NHƯNG ANH VẪN THUA CUỘC,ANH THUA RỒI,CA PHẪU THUẬT QUYẾT ĐỊNH CỦA ANH ĐÃ KHÔNG MANG ANH VỀ BÊN EM,ANH ĐAU LẮM,EM BIẾT KHÔNG,ANH ĐAU THỂ XÁC,ĐAU TRONG TIM,ANH KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG ĐƯỢC HƠN,KHI EM XEM ĐOẠN BĂNG NÀY CŨNG LÀ LÚC ANH ĐANG Ở THẾ GIỚI BÊN KIA RỒI,NHƯNG EM SẼ KHÔNG TRÔNG THẤY ANH ĐÂU,VÌ ANH SẼ ẨN MÌNH ĐỂ CHE CHỞ CHO EM MÃI MÃI,THẾ NHÉ,TẤT CẢ NHỮNG MÓN QUÀ NÀY DÀNH TẶNG EM ĐÓ,TẠM BIỆT TÌNH YÊU CỦA ANH,TẠM BIỆT EM,ANH XIN LỖI ĐÃ NÓI DỐI EM ĐI DU HỌC CŨNG CHỈ VÌ ANH KHÔNG MUỐN EM PHẢI BẬN LÒNG THỜI KÌ CUỐI CẤP NÀY THÔI,THA LỖI CHO ANH NHÉ,ANH YÊU JANG NHIỀU LẮM,TẠM BIỆT EM,TRÊN BẦU TRỜI KIA,EM NGẨNG LÊN ĐI,CÓ 1 VÌ SAO SÁNG NHẤT,LÀ ANH ĐÓ JANG À,ANH LUÔN BÊN EM,CHE CHỞ CHO EM ĐÓ,EM KHÔNG ĐƯỢC KHÓC ĐÂU,EM HỨA VỚI ANH RỒI MÀ,EM HỨA SẼ VẪN VUI KHI SINH NHẬT KHÔNG CÓ ANH MÀ...YÊU EM HƠN NHƯNG J ANH NÓI..CHÚC EM LUÔN XINH TƯƠI JANG NHÉ...ANH ĐI ĐÂY.
Trong tâm trạng hững hờ,không hiểu chuyện j xảy ra,chả lẽ JANG đã mất anh mãi mãi
JANG con!bác xin lỗi,đây là sự thật,điều bất ngờ Hùng muốn dành cho con là ca phẫu thuật thành công con à,nhưng 4tháng chống trọi bệnh,hùng không còn sức nữa,Hùng ra đi nhẹ nhàng và bình yên rồi con,bác xin lỗi đã giấu con,bác xin lỗi.....Hùng muốn chờ đến sinh nhật con,nhưng trong sự đau đớn Hùng phải thua cuộc với tử thần....
...Đây là mơ phải không bác,bác không được khóc,con không tin,bà ngoại,bà khóc ư,con không tin,con không tin đâu bà ngoại à,con đnag mơ,bà đánh thức con dậy đi,hàng ngày con vẫn nói chuyện với anh mà bà ..bà ngoại bà gọi con dậy đi......bà gọi con dậy đi àm .....con xin bà ,con xin bác,con xin mọi người,con đang mơ,hãy đanh thức con dậy đi,đánh thức con dậy được không,anh anh ơi,em biết em đang mơ,em gét anh,tại sao tại sao,đây là bất ngờ anh dành cho em ư,bất ngờ là thế này đây,anh anh ơi....em không bao giờ tin anh ạ,em biết mai mốt anh sẽ về,anh sắp về rồi,đây là món quà kinh khủng nhất của em ,em không tin,em không tin anh ơi,anh không về bên em ư...em không hứa với anh nữa,em không hứa sẽ vẫn cười khi không có anh anh nói dối,em gét anh em gét anh lắm........Không phải ...không phải bất ngờ anh dành cho em đây chứ,không phỉa đúng rồi không phải,anh làm cho em phải khóc rồi anh mới xuất hiện đúng không,anh đang trốn phải không đúng rồi anh dang trốn,anh trốn chỗ nào anh lên tiếng đi anh,anh ....anh..anh..
Jang em tỉnh lại đi,em biết không,tất cả mail và tin nhắn online gần đây là do anh viết và nói chuyện với em,ANH LÀ ANH LÀ ANH ,ANH HẢI MÀ,Hùng không còn sức để gượng dậy lâu rồi em hiểu không,em phải tỉnh táo lại,em phải biết sự thật này,em hiểu không,em phải chấp nhận nó thôi,anh xin lỗi,nhưng không còn cách nào khác,HÙNG muốn em như vậy,hãy sống và luôn nhìn lên trời,tại nơi đó luôn có người che chở cho em từ xa...
Trong đêm tối không có sao như đêm nay,anh bảo em phải nhìn anh ở đâu đây,món quà anh dành cho em bất ngờ thế này sao anh,em biết sống ra sao khi không có anh,mưa phùn làm em lạnh quá,lạnh quá anh ơi,không có anh che mưa không có anh ủ ấm,món quà sinh nhật này có quá bất công với em không anh...gặp anh trời cũng mưa,và rồi xa anh trởi cũng mưa thế này ư...em yêu anh nhiều.....em vẫn phải sống vẫn phải sống phải không anh,trong những áng mây đen kia,có anh đang hé mắt nhìn em ,em biết mà...mỗi giấc mơ của em thật đẹp,em đã hiểu câu nói ANH ĐI ĐÂY của anh trong mỗi giấc mơ của em rôi.....anh tàn nhẫn quá,bỏ em lại vậy sao anh....
--------------------------------
Bọn đàn ông nói tôi là 1 con đàn bà lạh lùg . Tôi là kẻ ko có tìh cảm trong người . Như 1 tảng băng cứ lừ lừ trôi . Hay dễ hiểu hơn , bọn họ gọi tôi là " Tàu điện "
Và tôi hiểu rõ nhất lí do gì mà tôi bị coi là như thế . Việc tôi quá thờ ơ với kẻ đc đặt tên là " người yêu " khiến bỗng dưng tôi trở thành " mùa đông " trong mắt họ . Với tôi " người yêu " chỉ là cái để trang trí , đã là đồ trang trí .. thì cần gì phải bận tâm đến .. và cũng khỏi cần thiết phải động vào . Tôi , ko phải loại đàn bà cần đến đàn ông để thoả mãn . Vì tôi biết : Con người , khác động vật ở chỗ kiềm chế đc dục vọng của mìh .
Dục vọng ko thể đè lên sự tự trọng. Ai đó cứ nói đó là sự Giả Tạo . Sự thèm khát của đàn bà đôi khi mạnh bạo hơn cả đàn ông . Nhưng tôi cho họ ngồi nghĩ lại về những gì họ nói ra .. bởi Đàn Bà thì khác Điếm xong Điếm lại vẫn là Đàn Bà , đừng đánh đống tất cả vào 1 khuôn .
Có những người đàn bà ngông cuồng , họ thíc việc lên giường vs đàn ông bởi họ xem đàn ông là 1 thứ công cụ để thoả mãn . Còn sướng còn yêu hết sướng thoải mái đá nhau đi ko có gì phải lải nhải bên tai nhau . Họ thuộc tuýp người phóng khoáng 1 cách quá đà về cảm xúc và việc chăn chiếu . Tôi công nhận , họ có tâm hồn khá tự do , điều đó làm họ sống thoải mái chẳng động long bởi điều gì . Vậy mà những lúc 1 mìh , họ vẫn phải khóc đấy thôi . Đơn giản , họ cũng chỉ là đàn bà . Họ - ko phải là 1 cỗ máy tìh dục vô chi .
Tôi cũng ngông cuồng .
Nhưng sự ngông cuồng của tôi là ngông cuồng ko thả trôi mình . Phóng khoáng và buông thả đôi khi lại chỉ cách nhau nửa cái đầu móng tay , đôi lúc đạp lên tự trọng của chíh mìh là mất đi kiểm soát . Tôi sẽ lên giường . Như bao con đàn bà khác . Nhưng khác ở chỗ .. Đó là người tôi yêu hơn cả trọng bản thân và trih tiết của mìh . Chứ ko phải cứ yêu là đè lên nhau mọi chỗ . Việc quan hệ vs nhiều người khác nhau . Điều đó có khiến họ thấy kinh tởm về mìh ? Chắc là ko , nếu có .. họ chẳng làm thế .
Tôi chẳng đánh bong cái sự tự trọng mà nhiều ng vẫn coi rẻ nó bởi tôi biết đôi lúc đàn bà sống , cần đéo gì biết thiên hạ sẽ nói gì . Cứ vui vẻ đi .. Vì đời chẳng tử tế gì thì việc đếch mìh phải tử tế với đéo ai . Chỉ có gia đình mới là nơi an toàn nhất .
Nhưng cái cách thờ ơ lạnh nhạt với người yêu của mìh đôi lúc khiến anh ta thấy ngứa ngáy khó chịu , nên tôi cũng chỉ cười khi biết mình đc mệnh danh là " người yêu chíh " của hắn . Mọi người gọi tôi thế , nhưng hắn ta lại ko gọi như thế , hắn sợ tôi biết mìh liếm láp ở bên ngoài . Tôi , thíc giả vờ ngố .. Tôi vẫn cười . Vẫn gọi hắn là " anh yêu " . Đơn giản thôi , tôi không " cho " thì hắn phải đi " xin " con khác , hắn chẳng bỏ quách tôi đi nhưng buồn cười hắn lại thuộc tuýp đàn ông tham lam khục khặc nên mới phải nhục nhặc như chó lừa dối ăn bẩn với tôi .
Xin lỗi , tôi ko yêu hắn . Nói chung tôi cũng chỉ là con đàn bà lừa dối 1 thằng đàn ông cho - đỡ - buồn . Một đứa không xấu , cũng có chút nhan sắc , có chút tài năng , gia đìh cũng k ngèo khó j chẳng nhẽ lại phải cô đơn vì 1 lần dang dở à ? Tôi nghĩ mìh k phải chôn chân mìh cùng đơn độc . Tôi chọn cách bỡn cợt vs tình yêu .
Điều thú vị nhất trong tình yêu tan vỡ là việc lấy niềm đau kẻ khác ra làm vui
Nhưng cuối cùng thằng đàn ông nào thì cũng rất là có " cái " cứ " giống giống " nhau . Đều thíc ăn tạp . Nên việc làm chúng tức điên thì dễ chứ làm chúng đau khổ thì chả có . Cái giống ấy , chỉ giỏi phát điên trên giường và phát điên khi bị đá ra đường :-j
Tôi nhận được cuộc điện thoại của nhỏ bạn . Cứ gọi ẻm là " mắt cú " , soi zai thì khỏi bàn nên việc hắn cứ ngời ngời ra như thế đập vào mắt nó là chuyện bình thường . Đúng là đàn ông nhìn càng " thơm tho " thì " cái bên trong " lại càng thối . Việc tôi cứ phớt lờ việc " liếm láp " của anh ta khiến anh ta có vẻ tự nhiên 1 cách dửng dưng đưa con hang đi chu du vi vu khắp nơi trong thành phố 1 cách rất đường hoàng thậm chí là như muốn công bố cho cả thiên hạ biết về món hang béo bở của mìh . Anh ta , đúng là thằng loạn thần kinh .
" Mắt cú " giọng chẳng khác gì 1 cái máy theo dỗi đã được lập trình .
" Mày đến ngay khách sạn XXX mà bắt nó đi , may ra kịp còn bằng chứng "
Haha . Bằng chứng . Bằng chứng là " kim vẫn đang sỏ chỉ " ư ? Thật buồn cười . Tôi , ko chọn cách phát điên . Trong cuộc chơi yêu đương này , tôi ko cần phải phát điên để làm gì .. kẻ xấu mặt đâu phải là hắn . Tôi đếch yêu hắn điên dại thế nhưng k có nghĩa tôi cho phép hắn cái quyền qua mặt tôi .
Tôi đến đó . Ngồi ở dưới sảnh chờ . Tôi không lung túng , tôi ko hồi hộp chờ bắt quả tang . Tất cả những gì tôi phải làm chỉ CHO HẮN THẤY MÌNH thế thôi . Và hắn rất thoả mãn bước xuống . Tay trong tay con ranh tí tuổi mà đã biết ngứa tìh , thèm tiền đến mức phải làm phò khi mới chỉ nứt mắt . Hắn có vẻ hơi giật mình khi trông thấy tôi . Con nhỏ thì có vẻ ngây thơ lố bịch ra mặt . Cái thành phố nhỏ bé này ai chẳng biết hắn là người yêu của tôi cơ chứ . Vậy mà nó chẳng biết đến nỗi ngạc nhiên cơ đấy . Đơn giản thôi .. Nó là đĩ . Nó cần tiền , cần đếch gì thứ tình yêu thối tha cơ chứ .
Rồi hắn lắp bắp từ ánh mắt đến cuống họng .
" Em làm gì ở đây thế "
Có lẽ hắn nghĩ với cái tíh của tôi . Vs cá tíh mạnh . Tôi sẽ đập cái túi vào mặt hắn và lôi con ranh kia ra xẻo thịt . Nhưng thật ngạc nhiên cho hắn là tôi thật " vị tha " .
" Em đợi anh về , anh xong chưa ? "
Hắn tá hoá . Thay đổi ánh mắt sợ hãi sang ÂN HẬN . Tôi đéo cần biết nó có giả tạo hay không . Bây giờ tôi sẽ cùng hắn diễn kịch cho con ranh kia ức lồi pha . Cho nó co cái dây thần kinh sung sướng vừa thoả mãn lại mà nhàu nhĩ tâm can cho đến lúc phọt máu .
Hắn gạt tay con nhỏ tiến về phía tôi .
" Anh xin lỗi , chúng mìh về thôi "
Và tôi khóc . Dễ như là nhổ cái bã kẹo . Hắn càng ÂN HẬN ra mặt . Rút điện thoại gọi taxi để tống cổ con ranh kia ra về . Ừ , dù gì tôi vẫn là NGƯỜI YÊU CHÍNH THỨC MÀ . Con ranh có vẻ tức phát khóc vì vừa mới "động phòng " xong đã phải kí vào đơn " li dị " thật là đáng thương nhỉ . Nó chạy theo chúng tôi ra ngoài . Đường muộn khá vắng , còn cái giọng nó thì như xé tan không gian.
" Sao anh đối xử thế với em , chị ta đâu có coi anh ra cái gì , anh đã nói thế mà "
Con bé đau đớn lắm . Tôi nhìn nó với ánh mắt thương hại đầy mỉa mai . Đứng khuất tầm mắt của anh tôi ném nụ cười về phía nó . Nó quá đỗi ngạc nhiên bởi cái cách tôi cười ấy . Nước mắt nó trầy trụa trên khuôn mặt lem nhem 1 mớ phấn rẻ tiền .
" Ai lừa dối người yêu mà không lừa dối cả nhân tìh hả em "
Tôi nói . Anh nghĩ đó là 1 lời an ủi . Nhưng với nó , đó là 1 sự đả kích . Nó hừng hực lửa từ đôi mắt lên taxi đóng cửa cái rầm . Còn tôi , sẽ để hắn an ủi và đưa về như bao cái kết thúc củ chuối . Xong mọi chuyện chưa dừng lại ở đó .
" Mai anh đến đón em nhé "
Hắn nói khi đưa tôi đến cửa như vừa rồi chẳng hề có gì xảy ra . Vậy là màn kịch cũng mĩ mãn nhỉ .
" Anh sẽ không lừa dối em nữa chứ "
" Anh xin lỗi , anh chỉ cần có em " – anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay tôi
Haha .. tôi cười phá lên , gạt tay anh ta ra . Tôi cười muốn chảy cả nước mắt . Không biết là bi kịch hay hài kịch nữa đây .
" Em sao thế "
" Không sao "
Thái độ tôi quay ngoắt khiến anh ta tím mặt . Mặt anh ta ngắn lại 1 mẩu trông thật đáng buồn cười .
" Vậy mai anh đến đón em nhé "
" Khỏi cần đến "
" Em … "
" Ngày mai không cần đến và tất cả những ngày sau này .. thông báo .. anh biến mẹ đi "
Tôi nói láo . Tôi muốn cho anh ta rơi thật đau . Thật uất . Cái kiểu cười đểu giả của tôi như cái tát ngang mặt , như thau nước lạnh hắt vào anh ta giữa trời đông lạnh tê xương sống . Tôi thấy anh ta ngạc nhiên đến rụng rời .
" Sao ? Tốt nhất anh nên đi xin lỗi con ranh kia hơn là đứng đây mà đần độn ra đấy "
Cánh cửa đóng sầm lại . Tôi biết anh ta vẫn đứng chôn chân ngoài đó . Còn tôi chẳng cười đc nữa . Cái gì đã làm những người như tôi và anh ta trở thành đáng sợ đến thế này . Tất cả đều là do sự giả dối . Tất cả đều là do thíc dối lừa nhau . Tôi dối lừa khi đến vs anh ta .. anh ta dối lừa sau khi nói yêu tôi . Chúng tôi đều dối lừa nhau nhưng anh ta lại lừa dối phải 1 cái " tàu điện " mà tàu điện thì ko dừng nếu đang trên tuyến .. nó sẽ đâm chết anh ta nếu anh ta ngu đến mức nhaỷ múa trên đường ray và anh ta nát tươm 1 cách ngu xuẩn . Tốt nhất , anh ta nên bỏ tôi để lên giường vs con nhỏ đó hơn là ở bên cạnh tôi rồi thò thụt vs cô ta . Tôi , ngàn lần ko cho phép kể cả thứ đó tôi ko hề yêu thíc nhưng mọi ng phải biết NÓ là CỦA TÔI .
>
Con ranh hẹn tôi gặp để nói chuyện .
Chuyện gì ? Đánh nhau à ? Haha .. Tôi cho không nó luôn chứ cần gì phải bàn bạc . Loại người như hắn chẳng đáng để đặt lên bàn đấu giá chứ đừng nói đến chuyện phải đánh nhau .
Nó đến gặp tôi . Cái khuôn mặt ngây thơ hôm trước chết mẹ đâu mất giờ nhìn cái mặt nó chỉ còn thấy dâm đãng đến không ngờ . Cũng là đã đĩ động trời thì nó đĩ từ khuôn mặt đĩ vào trong . Giờ tôi mới nhìn kĩ cái "đĩ " của nó .
Nó cười với tôi như thế là có 1 sự thân thiết . Zời ạ , hoá ra đĩ là phải đi với dày mặt . Đúng r . mặt ko giày thì tih trung làm mòn da mặt đi mất =))
" Chị cũng chẳng yêu gì anh ấy thì việc gì phải tranh giành với em "
Cái giọng thớ lợ phát tởm . Cái giọng nói đau đớn hqa đâu r em ơi . Hoá ra em còn cao thủ hơn chị nhỉ .
" Thôi k cần phải nói nhiều . Em đến vs nó vì tiền , nó đến với em vì cái lỗ dưới rốn thôi em "
Nó tái mặt . Ôi , đĩ mà cũng tái mặt ư ?
" Tao ko giống mày , tao yêu anh ấy "
" Chị cũng k giống em , vì nó yêu chị lại chẳng cần đến " chuyện ấy " em ạ "
Tôi sách túi đứng dậy nói nhỏ vào tai nó .
Tôi k cần thong báo vs nó là tôi đã vất anh yêu của nó ra đường r đi mà nhặt về đâu nhỉ , rồi chúng nó lại vồ vập lấy nhau trên đường đời tấp nập thôi .
Thật sự tôi ko biết cách để giữ 1 ai đó .. chân thành mà nói sự giành giật đôi lúc phải thật trơ trẽn thì phải .. cô ta sẵn sàng trơ trẽn để có anh ta . Và hôm đó tôi cố tỏ ra yêu anh 1 cách trơ trẽn để diễn 1 màn kịch chỉ với mục đích chiếm lại rồi đá đi .
Vậy nhìn lại quá khứ.. Tại sao tôi lại ko có đủ sự trơ trẽn để nắm chặt tìh yêu của chíh mìh .
Tình yêu của tôi , lại không bằng 1 con đĩ sao ?
Hay có lẽ .. Đàn ông , chúng thíc đĩ hơn
Hay chỉ có 1 nguyên lí để giữ chân người yêu mìh .. đó là phải trơ trẽn hơn cả ĐĨ
----------------------------
Tốt nhất là từ nay chúng ta ko nên gặp nhau nữa .
_Anh nói gì thế ?
_Chia tay đi ..
_Huy !
_Cô đừng gọi tên tôi như thế... mọi chuyện kết thúc rồi
_Tại sao ?
_Cô nghĩ là tại sao ..
_Em ko làm gì cả, em thật sự ko làm gì cả .. anh ..
_Thế còn chuyện cô ngủ với thằng bạn tôi cũng ko là gì cả đúng ko ?
_Huy, em ...em
_Cô hiểu rồi chứ .. cuối cùng thì ...tôi đã yêu một con đĩ ...coi như tôi đã nhầm
_Em.. em .. huy à, trời ơi, em phải nói gì đây ( bàn tay cô níu chặt lấy cách tay cậu )
_Bỏ ra đi ..
Những ngón tay từ từ đc gỡ ra khỏi tay áo cậu .. cô thờ thẫn gục xuống nền đường ... những bước chân vội vã bước lên chiếc mes .. lao thẳng đi .. bỏ lại một người dưới ngọn đèn đường chói rọi và những hàng nước mắt ướt đẫm mi ..
_Cám ơn anh, em đã làm được rồi ... em đã làm anh rời xa em đc rồi .. đi đi Huy, đừng trở lại nữa .. thế giới của anh, ko thuộc về nơi em .. em xin lỗi ..
...........................
2 ngày trước :
_Tôi nghe nói bố cô đang bị ung thư gan đúng ko ?
_Sao bác biết ạ ?
_Chuyện đó ko phải việc của cô.. và bây giờ cô đang cần tiền để chữa trị cho ông ấy ?
_Vâng ..
_Cầm số tiền này và rời xa thằng con trai tôi ra .. nó đủ để cô đưa ông ấy sang nước ngoài .. sự nghiệp của thằng con trai tôi, nó còn dài lắm, .. cô hiểu chứ ?
_.........
_Sao, ít à ?
_Dạ ko, đủ rồi .. cám ơn bác , ...con trai của bác , sẽ ko còn dính líu gì đến cháu nữa (một nụ cười nở trong hai hàng nước mắt )
...............................
Chi là sinh viên năm 2 Học viện Hàng không , nhà cô rất nghèo .. cô chỉ cầu mong với những kiến thức của mình sẽ đủ để vực cả gia đình dậy khỏi sự túng thiếu ấy .. thế rồi, gặp đc Huy trong một lần tình cờ giao lưu với học viện Quan hệ Quốc Tế, Huy là một cậu quí tử có tiếng, tương lai kế thừa cả một tập đoàn lớn .. và, hai người yêu nhau .. vượt qua những rào cản của hoàn cảnh .. vượt qua những cái nhìn tù túng của người ngoaà và sự chê bai về Chi ... dù là cô rất đẹp .. nhưng cái nghèo, nó lấp đầy mắt người ta ...
Và thế, gia đình Huy biết .. vẫn cái điệu môn đăng hộ đối mà chia rẽ tình cảm lứa đôi ... Vung những đồng tiên bạc bẽo để bắt Chi phải bỏ Huy, vì bố ... Chi căn răng ôm nhục mà nhận lấy những đồng tiền ấy .. nó nhục nhã lắm .. nhưng thà cứu cha mình .. từ bỏ tình yêu của bản thân, cô chấp nhận .. vì Chi là đứa con có hiếu !!
Bố Chi được điều trị trong một bệnh viện lớn ... dù tiền viện phí đã đủ nhưng phải lo cho cuộc sống của bản thân, cô phải làm tất cả mọi việc .. và cuộc đời thật trớ trêu, cô đã đi vào cái nghề đó .. cái nghề mà trước khi bỏ cô , Huy đã gọi cô như thế .... một con đĩ ..
Nuốt nước ,mắt vào trong, nhận lấy đồng tiền bẩn thỉu sau cái thân xác bị hành hạ tả tơi .. những giọt mồ hôi nhuốm mùi cơ thể ... những vết máu đỏ trên nền gra giường trắng .. những bao cao su dai dẳng nỗi đau .. đời con gái .. bị vết đen bám lấy .. một đứa con gái , đã ko còn trinh trắng .. đứa con gái , trở thành đi điếm vì cuộc sống quá khó khăn... Có ai đó bảo đừng bao giờ đổ thừa cho hoàn cảnh .. nhưng đừng bảo rằng, hoàn cảnh ko ép buộc con người , phải ko ???
Mặt Chi đã đủ dày để nghe những lời đàm tiếu, dẫu biết rằng nó chẳng hay ho gì .. wen với những ánh mắt nhìn mình x** xói, wen với những câu bâng đùa của bọn con trai thèm hàng đói dục .. Chi, ko còn biết đau nữa rồi .. có lẽ vì đã đau nhiều quá ..
Và cái tin Chi làm đĩ, nó đến tai Huy ... phản ứng đầu tiên của cậu là ngồi im ... và bật cười, một nụ cười đầy khinh bỉ, nụ cười rẻ mạt dành cho con người rẻ mạt mà cậu nghĩ .. cậu nghĩ rằng Chi cũng là thứ con gái qua đường, chơi xong rồi ném, ném ko đc thì cho đứa khác cũng chẳng sao ... Huy hận Chi , hận cô đã làm tổn thương trái tim lần đầu biết yêu sâu đậm ..
Huy đến tìm Chi vào một đêm lạnh .. trời ko sao .. chỉ sáng bằng cái ánh đèn hắt hiu hôm cậu xua đuổi cô khỏi bàn tay ấy .. 1h sáng ... những cái đập cửa nhẹ nhàng ...Chi bước ra với chiếc váy trắng và khoác thêm áo sơ mi dài dài , mái toc xoã dài vẫn như ngày ấy, chỉ có điều hao gầy và tiều tuỵ đi nhiều ... cô sững sờ khi nhìn thấy cậu .. bàn tay run giữ lấy thanh cửa .. ánh mắt nhìn nhau ko nói lời nào .. Huy gạt tay cô ra, đi thẳng vào trong, vẫn cái ko gian nồng ấm ấy ... cậu ngồi xuống ghế, chỗ mà cậu vẫn hay ngồi đợi cô ..., đặt chiếc chìa khoá xe lên bàn , nhìn cô chốc lát :
_Anh.. anh đến có chuyện gì ..
_Tôi tưởng một người trong nghề như cô thì ko cần phải hỏi chứ .
_Tôi ko hiểu ..
_1 đêm , bao nhiêu ?
_anh nói cái gì ..
_Tôi cần cô 1 đêm đấy ..
_Xin lỗi, hôm nay tôi mệt ..
_Tưởng cô cần tiền trên hết chứ ?
_Tôi ko cần anh đến đây để sỉ vả tôi như thế, có gì thì nói thẳng ra ..
Huy đứng dậy, đi về phía cửa ... kéo tay Chi vào, đóng sầm lấy cánh cửa ấy , siết chặt hai bờ vai cô lại ... , đẩy cô xuống chiếc giường trắng ấy .. và :
_Đối với một người như cô, có cần phải nhẹ nhàng ko ..?
_Có cần hàng ko ... nếu anh sợ ... tôi bẩn ?
_.....
_Sao thế , anh muốn thì tôi phục vụ tận tình ..
4h sáng, Huy tỉnh dậy ... tung chăn bước ra khỏi giường .. với lấy chiếc áo văng trên sàn .. rút từ trong bóp, 2 tờ 100USD, quăng vào giường, như vung tiền cho một đứa ăn xin ..Chi lẳng lặng làm ngơ .. cho đến khi, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô chạy .. cô mở mắt , nắm lấy 2 tờ giấy ấy .. khóc thầm trong màn đêm còn cô quạnh ..
2 tuần sau, người ta rút ống thở oxi từ trong miệng bố cô ra .. người ta trùm tấm vải trắng lên người ông ấy, người ta giữ cô lại .. người ta mang bố cô đi .. khi ông ấy ko còn hơi thở .. Tiếng kêu gào trong bệnh viện ,, khóc than cho người cha ra đi quá sớm, hay khóc vì sự cố gắng của mình ko còn ý nghĩa nữa đâu .. Chi như hoàn toàn sụp đổ .. cô thấy tội cho chính mình, cho cuộc đời nhục nhã bất công. cho tình yêu đã ko còn nhịp đập.. cho cái màng trinh, nó đã rách mất rồi , cho đời con gái, ko còn lại jì trong trắng .. !!!
.................................................. .....................
_Con bé ấy nó bỏ mày chưa ?
_Bố nói cái gì ?
_Thì cái con Chi gì ấy, tao đưa tiền cho nó, bảo nó bỏ mày đi, xem ra con này cũng thích tiền nhỉ ..
_Bố nói cái gì ?
_Thằng này điếc à, đã bảo là tao đưa tiền cho nó để nó bỏ mày
.................................................. .......
_Cô ra ngay đi, tôi có chuyện cần nói ..
_Chuyện gì nữa, tôi ko còn làm nghề ấy nữa đâu, muốn gì thì đi tìm người khác .
_Ko phải chuyện ấy ..
_Chứ chuyện gì ?
_Sao.. sao em lại lừa anh ?
_Tôi lừa anh chuyện gì .. à mà quên, tất cả những việc từ trước đến giờ, anh đều coi như tôi phản bội anh mà phải ko?
_Chi, do bố anh đúng ko ?
_.....
_Do bố anh dúng ko, em nói đi ..
_Ko, do tôi, do tôi muốn vậy ..
_Anh xin lỗi mà Chi, anh đã làm tổn thương em rồi, em ra đây đi đc ko ?
_Điều cuối cùng tôi muốn nói với anh là.. từ lúc đầu, tôi đến với anh, chỉ vì tiền, tôi là đứa con gái vì tiền mà bất chấp tất cả.. ngay cả việc làm đĩ đấy .. anh thấy chưa .. vì thế .. tránh xa tôi ra, đối với tôi lúc này anh ko còn giá trị lợi dụng nữa, tất cả hết rồi , hiểu ko ? Anh về đi, đừng lảng vảng trước nhà tôi nữa, tôi thật sự ... ko muốn nhìn thấy anh .
_Em nói đủ chưa, ?
_Đủ rồi ..
Tít... tít .. tít ... chiếc dt vừa gập vào .. thì cánh cửa nhà Chi cũng đúng lúc mở toang ra .. nhìn theo bóng Huy khuất xa, cô chạy theo, chạy thật nhanh và ôm chầm lấy cậu ấy ... ..những lời phũ phàng đó, ko đủ để lừa dối 1 tình yêu
_1 lần thôi, lân cuối ... đừng quay lại Huy .. đừng nói gì cả .!
Những tiếng nấc, những tiếng ho sảng đau lòng .. cô vội bỏ Huy ra.. và quay nhanh mặt đi .. Huy vẫn đứng đó, một phút .. và những bước chân vô tình bắt đầu bước chậm .. khoảng cách ấy .. càng ngày càng xa. như là, ko còn bên nhau vậy
Vê đến nhà, tự nhiên Huy thấy áo mình ướt ướt ... cởi áo ra .. và .. những vết máu trên bờ vai mình .. nó đỏ thẫm .. ko có vết thương, là là những vết máu ... Và nhớ lại lúc Chi ôm cậu .. cô ấy .. ho ...
Tiếng cửa nhà đập inh ỏi mà ko có bóng người ra ... bàn chân đạp mạnh vào cửa, nó bật tung ra .. chạy đến bên giường, và Chi đã nằm đó ..bên những viên thuốc vung vãi .. và bàn tay đầm đìa máu từ khoé miệng .. ánh mắt ko còn trong trẻo, khuôn mặt ko còn tươi sáng như ngày nào ...Huy gục xuống bên cô :
_Chi à, nhìn anh nào, em làm sao thế này ..
_Huy ... em mệt quá ...
_Em lạnh wá, anh đưa em đến bệnh viện ..
_Ko kịp nữa đâu .. di căn.. ung thư gan ... của bố .. ko kịp nữa rồi .. anh ở bên em một lát thôi đc ko ?
_Anh sẽ bên em mãi mãi mà .. , đừng sợ, anh sẽ đưa em đi
_Ko .. anh này .. đêm hôm đó
_Em đừng nói nữa
_Em .. hôm đó là em tự nguyện .. anh còn yêu em chứ
_Anh .. anh vẫn yêu em từ trước đến giờ mà..
_Chắc chắn chứ ?
_Uh
_Anh à, cái áo đó, giữ nhé.. vì.. còn máu của em ..
_Chi .. em ko đc bỏ anh .. ko đc ..........Chi à ..
Một ánh sao vụt tắt:too_sad::too_sad:
Nguồn: sinhviennganhang.com
Bài tương tự bạn quan tâm
Vĩnh biệt anh- cơn gió mong manh
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Hạnh Phúc Có Mong Manh ???
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu