Kỳ 1
Kỳ Cuối
Nguồn: xã luận.comMột tình yêu thực sự rất cần sự dũng cảm chứ không chỉ là những lời nói. Nếu chỉ vì yêu, người ta có thể đi được bao xa?
http://sinhvienthamdinh.com/forum/links.php?url=http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/07/26/1311663554.img.jpg
Ảnh minh họa Dương Cầm
Hà Nội một ngày nắng nhạt. Thời tiết không quá oi ả, mới vào hè thôi. Thật khó mà tìm được một con phố yên tĩnh ở thành phố những ngày này. Loay hoay mãi cũng năn nỉ được một ông bác tốt bụng cho gửi xe nhờ mà không phải vào ăn trong nhà hàng, Dương Cầm yên chí có thể thoải mái đi dạo. Con đường dài lòng vòng chạy quanh Bờ Hồ, hàng liễu hai bên đường rủ xuống mặt hồ, tỏa bóng mát dịu êm. Đã lâu lắm rồi cô mới đủ can đảm để lại đi dạo trên con đường này một mình một lần nữa. Thật lạ khi phải có đủ an đảm chỉ để đi một mình trên một con đường. Đối với những người khác, đủ can đảm là phải xây dựng cả thế giới, phải có một sự nghiệp đồ sộ. Còn với Dương Cầm, đủ can đảm là chứng minh cho những người trong cuộc đời cô thấy: cô đã quên được một người con trai. Cô đã đủ can đảm để bước một mình trên con đường nơi hơn ba năm trước, cô đã nói lời chia tay với anh.
Tất cả cảnh vật vẫn như xưa, Hà Nội dù có xây lên bao nhiêu nhà cao tầng, hay có bao nhiêu chỗ bị tháo dỡ sửa chữa thì nơi này dường như không bao giờ thay đổi. Những con phố cổ chạy vòng vòng ôm lấy Bờ Hồ giữa lòng thành phố, những con đường nơi anh và cô đã đi qua. Những con đường phủ đầy kỉ niệm.
“Có một ngày như thế, có một nơi như thế, em đã yêu anh.”
http://sinhvienthamdinh.com/forum/links.php?url=http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/07/26/1311663554.img.jpg
Ảnh minh họa Dương Cầm
Hà Nội một ngày nắng nhạt. Thời tiết không quá oi ả, mới vào hè thôi. Thật khó mà tìm được một con phố yên tĩnh ở thành phố những ngày này. Loay hoay mãi cũng năn nỉ được một ông bác tốt bụng cho gửi xe nhờ mà không phải vào ăn trong nhà hàng, Dương Cầm yên chí có thể thoải mái đi dạo. Con đường dài lòng vòng chạy quanh Bờ Hồ, hàng liễu hai bên đường rủ xuống mặt hồ, tỏa bóng mát dịu êm. Đã lâu lắm rồi cô mới đủ can đảm để lại đi dạo trên con đường này một mình một lần nữa. Thật lạ khi phải có đủ an đảm chỉ để đi một mình trên một con đường. Đối với những người khác, đủ can đảm là phải xây dựng cả thế giới, phải có một sự nghiệp đồ sộ. Còn với Dương Cầm, đủ can đảm là chứng minh cho những người trong cuộc đời cô thấy: cô đã quên được một người con trai. Cô đã đủ can đảm để bước một mình trên con đường nơi hơn ba năm trước, cô đã nói lời chia tay với anh.
Tất cả cảnh vật vẫn như xưa, Hà Nội dù có xây lên bao nhiêu nhà cao tầng, hay có bao nhiêu chỗ bị tháo dỡ sửa chữa thì nơi này dường như không bao giờ thay đổi. Những con phố cổ chạy vòng vòng ôm lấy Bờ Hồ giữa lòng thành phố, những con đường nơi anh và cô đã đi qua. Những con đường phủ đầy kỉ niệm.
“Có một ngày như thế, có một nơi như thế, em đã yêu anh.”
Kỳ 2
Bởi vì đã trót yêu anh, nên em đành đợi anh. Nhưng sẽ mất bao lâu để chị ấy thực sự ra khỏi trái tim anh?
http://sinhvienthamdinh.com/forum/links.php?url=http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/07/29/1311923773.img.jpg
Ảnh minh họa Như chưa từng cách xa
Trúc Vy ghi lại danh sách những khách hàng sẽ tới lấy máy tính trong ngày rồi liếc nhìn đồng hồ. Cô hơi ngó ra ngoài cửa. Cô gái đó vẫn chưa đến. Cái người Trúc Vy chẳng hề thích tí nào ấy, đã mười ngày nay, ngày nào cũng tới đợi trước cửa hàng từ hai giờ tới năm giờ chiều rồi lại về. Trúc Vy biết lí do cô ấy tới đây. Cô gái đó là Dương Cầm, cô tới là để chờ Quang Anh chịu tha thứ cho cô. Quang Anh làm như không hề quan tâm, dù một vài người trong cửa hàng đều ý nhị gợi ý cho anh biết. Trúc Vy biết Quang Anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xem Dương Cầm có còn đứng chờ ở đó không. Có một hôm trời như sắp mưa, khi mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, Trúc Vy thấy Quang Anh nhìn bầu trời, không giấu nổi sự lo lắng trong đôi mắt. Hình như anh sợ cô gái đó sẽ bị ướt. Hình như anh không chịu mở lòng với cô ấy, nhưng trong lòng anh luôn có cô ấy. Một lúc sau lại có ánh nắng trên bầu trời. Quang Anh hơi mỉm cười và thở phào một cái. Rất nhanh thôi. Một nụ cười rất nhẹ nhưng cũng đủ làm Trúc Vy bực bội cả ngày.
Ba năm trước, khi Dương Cầm rời khỏi cuộc đời anh. Ông trời đã không bất công với anh, ông trời đã mang cô vào cuộc đời anh. Hay nói một cách chính xác, là ông trời đã mang Quang Anh vào cuộc đời cô, khiến cô tự dưng cũng bắt đầu biết mơ mộng như những người con gái khác. Trúc Vy không phải là một người sôi nổi. Ngay từ nhỏ cô đã là đứa trẻ lầm lì ít nói. Trúc Vy từ nhỏ tới lớn nếu có một mong muốn thì chính là có một gia đình trọn vẹn như những đứa trẻ khác. Cô không có bố. Ông đã qua đời khi mẹ cô còn đang mang thai, ngay từ khi sinh ra thì cô đã thiệt thòi hơn người khác. Và chính vì thế mà cô luôn ghen tị với những đứa trẻ có một gia đình đầy đủ. Đi học, cô không nổi loạn, học hành cũng không tệ nhưng không bao giờ thân được với một đứa trẻ nào. Đó là vì trong cô luôn có sự ghen tị, và vì thế mà không hề có bạn bè như những cô gái khác.
Trúc Vy làm việc ở cửa hàng này vì không muốn suốt ngày muốn mua gì đó là lại phải ngửa tay xin mẹ. Công việc hơi nhàm chán, nhưng việc được ở bên cạnh Quang Anh suốt ngày thực sự làm nó đáng giá hơn nhiều. Ngày đầu tiên anh tới đây xin việc, khi anh đưa bộ hồ sơ cho cô để đưa cho người quản lí, Trúc Vy đã chú ý tới anh. Quang Anh có cái gì đó không giống những người con trai khác. Những ngón tay của anh gầy và bàn tay không hề thô ráp, chứng tỏ anh không phải là con nhà lao động và cũng chưa làm qua mấy việc vất vả. Anh hay giữ im lặng nhưng nói chuyện với mọi người rất lễ độ, ngay cả là với người trông xe trước cửa. Cũng vì nhìn thấy anh cảm ơn người giữ xe rất lễ phép mà Trúc Vy đã lén để bộ hồ sơ của anh lên đầu và giấu đi mấy bộ hồ sơ có sức cạnh tranh khác.
Cuối cùng Quang Anh cũng vào làm việc ở cửa hàng. Anh không phải là người có tay nghề sửa chữa laptop tốt như những nhân viêc khác nhưng ngược lại rất chăm chỉ. Mọi người đều quý anh. Và đương nhiên cô cũng thế. Sự xuất hiện của một chàng trai trẻ bằng tâm tuổi hơn là quanh đi quẩn lại với mấy người lớn khiến Trúc Vy nán lại trước gương lâu hơn mỗi ngày trước khi đi làm. Có lẽ anh thì không nhưng hầu hết mọi người trong cửa hàng đều nhận ra Trúc Vy đã trở nên nữ tính hơn nhiều từ khi Quang Anh tới đây làm.
“Hình như là như thế, ngay cả những cô gái mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối khi đứng trước người mà cô ấy thích.”
Cách đây một thời gian, có một người làm việc ở cửa hàng có tính cách khinh thường phụ nữ nên rất có thành kiến với chuyện Trúc Vy làm ở cửa hàng. Anh ta thường lấy cớ nói mỉa mai và giao cho cô những việc không phải của cô. Trúc Vy rất ghét người đồng nghiệp này nhưng vốn không thích gây gổ của người khác nên cô đều nhịn. Có một lần người đồng nghiệp này hết chuyện để nói nên đem chuyện cô không có bố ra rêu rao khắp nơi. Đến nước này thì Trúc Vy không nhịn được nữa. Từ trước tới giờ, bất cứ chuyện kì cô cũng có thể bỏ qua nhưng nếu có ai đó nói những lời xúc phạm tới thân thế của cô, cô quyết không nhường nhịn. Trúc Vy đã tức giận giật lấy chiếc laptop người đồng nghiệp xấu tính kia đang sửa và đập thẳng xuống đất. Chiếc laptop vỡ làm đôi. Lúc đó là giờ ăn trưa nên trong cửa hàng chỉ có cô và người đồng nghiệp kia trực. Tuy nhiên hôm đó Trúc Vy không hề biết rằng Quang Anh chưa kịp đi ăn vì đang tìm một chiếc ổ cứng cho khách ở phòng trong. Và tất cả đoạn tranh cãi lẫn hành động nhất thời nóng nảy của Trúc Vy, anh đều đã chứng kiến.
Trúc Vy bỏ khỏi cửa hàng. Hai ngày sau, cô quay lại định nộp đơn xin nghỉ việc thì cảm thấy như không có chuyện gì xảy ra khi bước vào cửa hàng. Mọi người vẫn đối xử với cô bình thường như trước đây. Trúc Vy thấy người đồng nghiệp kia cũng chỉ lườm cô vài cái chứ không nói gì. Thấy lạ nên cô đã lân la hỏi bác giữ xe xem trong hai ngày nay có gì lạ xảy ra không.
Quang Anh đã nhận lỗi hộ cô. Anh đã nói với người quản lí người sơ ý làm rơi chiếc laptop là anh. Người đồng nghiệp kia cũng không muốn mọi người biết chuyện anh ta bắt nạt một cô gái trẻ nên cũng vờ như vậy. Quang Anh không bị đuổi việc nhưng anh phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại cho khách. Trúc Vy lúc đó mới quen biết Quang Anh nên thấy hơi tự ái khi anh giúp đỡ mình. Cô đâu cần anh giúp chứ. Cô dám làm thì dám chịu trách nhiệm. Cô quyết định sẽ đợi lúc thích hợp nói anh không cần giúp đỡ cô.
Mấy ngày sau, Trúc Vy để ý thấy Quang Anh hình như hay đi làm trễ hơn mọi ngày. Dù mỗi hôm chỉ 5, 10 phút nhưng cứ lặp lại đến cả tuần liền. Và rồi cô phát hiện ra anh đi xe buýt tới chỗ làm. Quang Anh đã đem bán xe máy của anh. Trúc Vy biết lí do. Chắc phải như thế thì anh mới đủ tiền đền bù cho khách. Cô đã cảm động. Con người cô dù có cứng rắn tới mấy cũng không có trái tim làm bằng đá nên cảm động cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng cô biết hoàn cảnh của anh nên không thể để anh giúp đỡ mình như vậy. Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trúc Vy nhắn tin cho Quang Anh:
- Tại sao anh nhận lỗi thay em?
Một lát sau, Quang Anh nhắn lại cho cô:
- Công việc đó có vẻ em rất thích. Một người có lòng tự trọng cao và dễ bị tổn thương như em, nếu mất đi công việc đó, thì chắc chắn rất buồn.
Trúc Vy nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn kĩ dòng tin nhắn. Anh chỉ mới quen biết cô một thời gian ngắn, họ chẳng nói chuyện nhiều mà anh đã biết cô là người dễ tổn thương và có lòng tự trọng cao. Cô đã bị anh làm cho cảm động mất rồi.
Ngày hôm sau, Trúc Vy xin mẹ được đủ số tiền của chiếc laptop rồi hẹn Quang Anh ra một quán cà phê. Cô đặt trước mặt anh nhưng vẫn nói cứng:
- Anh cầm lấy đi. Em không muốn nợ nần gì anh cả”.
Quang Anh mỉm cười, cầm lấy một nửa số tiền, đủ để anh mua một chiếc xe máy cũ rồi đẩy phần còn lại về phía cô:
- Chúng ta là bạn. Không cần phải tính toán rõ ràng như vậy.
Trước khi đứng lên, Quang Anh nói nhỏ nhưng vẫn đủ để Trúc Vy nghe rõ:
- Thỉnh thoảng em nên để cho người khác có cơ hội giúp đỡ em. Như thế thì em mới có thể giúp ngược lại họ.
Sau lần ấy, Trúc Vy đã thay đổi những suy nghĩ của cô về Quang Anh. Một người con trai ngày nào cũng làm việc chăm chỉ, cơm trưa không bỏ một hạt nào, có vẻ tiết kiệm mà lại dễ dàng bỏ ra một khoản tiền không nhỏ giúp đỡ cô. Một người hình như đã vì cô mà chấp nhận dậy thật sớm để đi xe buýt kịp tới chỗ làm. Anh đã vô tình làm cảm động trái tim cô. Cứ như thế, chẳng cần một lời nói lãng mạn, chẳng cần những lời có cánh, anh đã trở thành chàng hoàng tử trong lòng cô. Lần đầu tiên, đọc lại những cuốn truyện cũ, Trúc Vy bất giác mỉm cười khi nhìn thấy kết thúc có hậu.
Khi hai người thân thiết hơn, Trúc Vy đã biết được lí do thực sự anh giúp cô ngày ấy. Vì Quang Anh đồng cảm với cô. Họ rất giống nhau. Anh cũng không có bố ở bên cạnh thời thơ ấu. Bố anh quá bận rộn nên không thường xuyên ở cạnh anh. Và anh đã nói với cô:
- Anh và em giống nhau. Trẻ con không có bố, dù ở tuổi nào, cũng đều rất khổ.
Trúc Vy nghĩ người thông minh và tinh tế như Quang Anh thừa biết tình cảm của cô dành cho anh. Nó quá rõ ràng. Người ta chẳng thể quan tâm tới nhau đến thế nếu người ta không yêu nhau. Nhưng cứ mỗi lần cô định thú nhận với anh những cảm xúc của mình, thì anh lại lảng tránh. Anh chưa từng để cô nói ra điều đó. Trúc Vy từng ngây thơ nghĩ rằng có lẽ bây giờ anh chưa sẵn sàng để yêu một ai đó. Nhưng rồi cô đã nhanh chóng hiểu ra. Anh chưa hề sẵn sàng để cho người vẫn ở trong trái tim anh ra đi và để một người mới bước vào. Dương Cầm trong kí ức của anh quá hoàn hảo. Và những kỉ niệm cũng quá tươi đẹp. Cái gì “quá” lên thì cũng không tốt. Quang Anh quá yêu Dương Cầm nên không thể chấp nhận tình cảm của cô. Còn cô, cũng vì đã quá yêu anh, nên đành phải chờ anh vậy. Một hạt bụi vô duyên ở đâu bay vào làm cô thấy mắt mình hơi cay cay:
“Bởi vì đã trót yêu anh, nên em đành đợi anh. Nhưng sẽ mất bao lâu để chị ấy thực sự ra khỏi trái tim anh?"
Ranh giới mong manh
Tối hôm đó, điện thoại của Quang Anh rung lên bần bật. Có một tin nhắn của Trúc Vy: “Em nghĩ anh đã nhầm lẫn. Không phải là chị ấy không ra khỏi trái tim anh mà là anh cứ không chịu để chị ấy ra đi”. Quang Anh đọc dòng tin nhắn rồi thở dài. Anh đi đi lại lại trong phòng một lúc. Anh muốn đi gặp Dương Cầm ngay bây giờ, để hỏi cô ấy liệu lần này cô ấy có chắc chắn sẽ không rời xa anh không? Nhưng mặt khác, anh cũng muốn gọi điện cho Trúc Vy để giãi bày những tâm sự như trước đây. Anh biết anh vẫn luôn có cô đằng sau sẵn sàng chờ đợi anh, dù chính anh cũng không biết cô sẽ phải đợi bao lâu. Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần Dương Cầm xuất hiện, dù chỉ trong kí ức thì cũng làm trái tim anh loạn nhịp. Nhưng vẫn có điều gì đó kiềm chế tình cảm ngày nào anh từng dành cho cô ấy. Quang Anh đã bị Dương Cầm làm tổn thương một lần, và anh thực sự thấm thía nỗi đau của vết thương đó nên sợ cô sẽ lại làm mình tổn thương một lần nữa.
“Ai đó đã nói trong cuộc đời này, một người con trai thường chỉ ghi nhớ hai người con gái. Một là cô gái của mối tình đầu, một là cô gái đã “đồng cam cộng khổ” với mình. Nhưng chẳng có ai đó nói nếu phải lựa chọn thì người con trai phải lựa chọn ai.”
Dương Cầm in email ra rồi đi đi lại lại quanh phòng. Ngày nhập học là hai tháng nữa, nhưng cuối tuần sau là hạn cuối cho cô trả lời vì còn có rất nhiều sinh viên mơ ước có được vị trí giống như cô. Dương Cầm ngồi xuống bàn học, vuốt nhẹ lên tấm ảnh chụp cô và Quang Anh vẫn luôn để trên bàn. Trước đây, đã bao lần cô định rút tấm ảnh này ra nhưng đều không làm được. Dương Cầm sợ, sợ cô sẽ quên mất Quang Anh, sợ anh sẽ thực sự ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Ngoài trời có tiếng sấm sét, hình như trời sắp mưa. Dương Cầm khẽ thầm thì:
- Chẳng lẽ lần nào cũng thế. Cứ lúc nào chúng ta gần tới được bên nhau là em lại phải lựa chọn. Và lần trước, em đã không chọn anh. Vậy còn lần này?
Trong tam giác tình yêu này, Dương Cầm không phải là người duy nhất chưa ngủ được đêm nay. Ở một nơi khác phía Đông thành phố, Trúc Vy cũng đang trằn trọc xoay qua xoay lại trên giường. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường. 12 rưỡi, chỉ còn 30 phút nữa là qua ngày mới. Trúc Vy không muốn ngủ. Cô không biết Quang Anh đã ngủ chưa.
Người ta vẫn nói tình cảm của con người sẽ nhiều lên theo thời gian. Trúc Vy đã ở bên cạnh Quang Anh biết bao ngày, cô không biết tình cảm anh dành cho cô có nhiều lên tí nào không. Nhưng bây giờ khi mỗi ngày qua đi, cô sợ Quang Anh sẽ lại nhớ về những chuyện cũ nhiều hơn. Và cô sợ anh sẽ càng yêu Dương Cầm nhiều hơn.
“Chị ấy đã làm anh tổn thương. Anh đã khóc vì chị ấy. Nhưng hình như trên đời này chỉ có mình chị ấy mới có thể làm cho anh rơi nước mắt.”
Quang Anh bật cười khi nghĩ lại hành động trẻ con của mình lúc đó. Anh chỉ biết mình đã rất thích Dương Cầm và quyết chí phải làm quen với cô. Một phút lơ đãng nhất thời, quả bóng trên tay Quang Anh rơi xuống đấy rồi lăn nhanh vào một góc tường. Anh nhìn quả bóng nằm yên sát bức tường rồi đứng lên.
“Kỉ niệm dù đẹp đến mấy, quá khứ dù đáng nhớ tới mấy. Thì tất cả cũng đã qua rồi.”
Dương Cầm không tới cửa hàng chỗ Quang Anh làm hôm nay, đơn giản vì trong lòng cô vẫn còn nhiều điều bận tâm. Dương Cầm không có đôi mắt biết nói dối. Cô không thể che giấu sự lo lắng trên khuôn mặt mình, vì thế cô quyết định không gặp anh. Cô không thể để anh biết cô đang cân nhắc giữ chuyện đi sang Mĩ và ở lại đây cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Nếu anh biết điều ấy, cô sợ anh sẽ quyết định nhanh chóng hộ cô. Lần này, để không bị cô làm tổn thương nữa, để cô không chạy khỏi cuộc đời anh nữa, thì anh sẽ chạy khỏi cuộc đời cô. Dương Cầm nhấc tấm ảnh trên mặt bàn lên nhìn kĩ. Trong tình yêu, lúc nói ra lời yêu thật dễ dàng, nhưng làm sao giữ được tình yêu mới là điều khó nhất. Vì yêu thì không chỉ ở bên nhau những lúc hạnh phúc, mà cả những lúc khó khăn.
- Kìa anh, đèn đỏ rồi.
Trúc Vy giật nhẹ gấu áo sơ mi của Quang Anh một cái khi ngồi đằng sau xe của anh. Đây đã là lần thứ hai trong ngày, Quang Anh không để ý đèn giao thông trên đường. Cứ mỗi lần dừng lại chỗ đèn xanh là anh lại ngẩn người ra suy nghĩ điều gì đó. Hôm nay quản lí giao cho Quang Anh và Trúc Vy đi mua một số ổ cứng, nhưng hình như anh chẳng để ý tới những gì cô nói dọc đường. Trúc Vy hơi lo lắng. Quang Anh không phải là người thiếu cẩn thận thế này. Có chuyện gì đang diễn ra trong đầu của anh thế ?
Mua hàng xong, Trúc Vy nhìn thấy bên đường có quán kem thì bảo Quang Anh:
- Sang bên kia ăn kem đã anh nhé. Dù sao cũng đang giờ nghỉ trưa. Mà em khát quá.
Quang Anh gật nhẹ đầu:
- Ừ, cũng được.
Ngồi trong quán kem, họ ngồi đối diện nhau, nhìn thấy Quang Anh cứ dùng chiếc thìa nhỏ khuấy vòng quanh miệng cốc sinh tố, Trúc Vy liền nói:
- Anh có chuyện gì à?
Quang Anh ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt cô chân thành quá, có gì đó thật giống với Dương Cầm ngày trước. Anh tự nhiên lại muốn kể cho cô nghe mọi chuyện. Nhưng anh sợ mình sẽ làm tổn thương cô. Cô có tình cảm với anh, từ lúc anh biết điều đó thì dù có muốn anh cũng không thể cư xử với cô tự nhiên như trước đây.
- Liên quan tới chị Dương Cầm phải không?
Quang Anh thở phào một cái rồi nói chầm chậm. Những lời này anh đã đặt nặng trong lòng quá rồi, anh chỉ muốn tháo bỏ gánh nặng ấy. Chỉ muốn đưa ra quyết định thật nhanh.
- Dương Cầm muốn bọn anh quay lại với nhau.
Trúc Vy thấy hơi khó thở. Thì ra Quang Anh vẫn chưa quyết định. Cô nói:
- Vậy anh nói thế nào?
Quang Anh ngừng khuấy nước, đặt chiếc thìa sang một bên:
- Anh chưa trả lời cô ấy. Em nghĩ sao?
Trúc Vy lắng nghe giọng nói của Quang Anh. Mỗi lần anh nhắc tới tên Dương Cầm, đôi lông mày anh lại hơi dãn ra, và giọng nói thật nhẹ nhàng khi gọi tên cô ấy. Thế là cô đã hiểu. Trúc Vy hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Em nghĩ… anh không nên quay lại với chị ấy. Dù sao tình yêu đó cũng đã là quá khứ rồi.
Nói rồi Trúc Vy vờ nhìn đồng hồ và nói nhanh:
- Mình về thôi. Hết giờ nghỉ rồi.
Cô chạy nhanh ra khỏi quán, không muốn nhìn thấy nét mặt của anh nữa. Cô không biết anh có nghe theo cô không, nhưng đó là điều cô mong muốn. Như thế này thật ích kỉ, nhưng sẽ là không công bằng chút nào khi Dương Cầm có tới hai cơ hội để được ở bên cạnh Quang Anh, còn cô đến một cơ hội còn chẳng có.
- Sao lại tặng em đồ nữa vậy chị?
Thanh Mai chép miệng :
- Thì cũng tại em đó, là con gái mà chẳng chịu đi mua đồ bao giờ. Chị lo em làm việc chung với con trai nhiều quá nên bị nam tính hóa mất rồi nên mới mua cho em.
Nói rồi Thanh Mai nhấc chiếc váy đặt đè lên cuốn tạp chí của Trúc Vy để cô chú ý. Trúc Vy nhìn chiếc váy một lúc rồi hỏi:
- Ủa, cái này hình như hơi giống cái năm ngoái chị tặng em sinh nhật. Cùng một kiểu, chỉ khác màu thôi.
Thanh Mai ngồi xuống giường:
- Thì đúng rồi. Năm nay mốt cũ lại quay lại mà. Em biết không, bây giờ cái gì người ta cũng chuộng đồ cũ.
Không để Trúc Vy kịp phản ứng, Thanh Mai nói tiếp:
- Thời trang thì quay về mốt cũ. Đi xem phim thì người ta thích xem mấy bộ phim làm lại. Em biết không, đúng là dùng đồ mới rồi mới thấy đồ cũ có giá trị riêng của nó. Đồ cũ bao giờ cũng tốt hơn đồ mới.
Trúc Vy ngồi bật dậy đáp trả lại:
- Không đúng. Đồ cũ nếu có giá trị thì từ trước đã không phải vứt đi. Không thể nói là đồ mới không bằng đồ cũ.
Thanh Mai ngạc nhiên trước sự phản ứng thái quá, gần như là tức giận của cô em họ. Còn Trúc Vy, đến tận lúc nằm trên giường , trong đầu vẫn luẩn quẩn câu hỏi: “Có thật là đồ cũ luôn tốt hơn đồ mới không?”
Quang Anh bước nhanh tới chỗ Dương Cầm, chưa kịp để cô nói gì thì anh đã nắm nhẹ lấy hai vai cô, và từ môi anh, cô có thể đọc được điều anh sắp nói. Dương Cầm hơi lùi lại.
Không thể được. Nếu bây giờ Quang Anh tha thứ cho cô thì cô sẽ bị đẩy vào tình huống khó xử hơn. Anh không thể nói họ nên quay lại với nhau vào lúc này được. Cô còn chưa nói cho anh biết chuyện đi du học thạc sĩ. Cô muốn anh quyết định cùng cô có nên đi hay không, nhưng bây giờ nếu anh nóitrước, thì cô sẽ không có cơ hội để cả hai cùng quyết định nữa. Dương Cầm vội nói nhanh trước khi Quang Anh mở lời:
- Em cũng có chuyện muốn nói với anh, hãy để em nói trước đã.
Quang Anh đứng yên nghe Dương Cầm thú nhận cái bí mật đã ở trong đầu cô suốt mấy ngày nay.
“Lần nào em cũng muốn là người quyết định. Và vì yêu em, nên lần nào anh cũng nhường em cả."
http://sinhvienthamdinh.com/forum/links.php?url=http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/07/29/1311923773.img.jpg
Ảnh minh họa Như chưa từng cách xa
Trúc Vy ghi lại danh sách những khách hàng sẽ tới lấy máy tính trong ngày rồi liếc nhìn đồng hồ. Cô hơi ngó ra ngoài cửa. Cô gái đó vẫn chưa đến. Cái người Trúc Vy chẳng hề thích tí nào ấy, đã mười ngày nay, ngày nào cũng tới đợi trước cửa hàng từ hai giờ tới năm giờ chiều rồi lại về. Trúc Vy biết lí do cô ấy tới đây. Cô gái đó là Dương Cầm, cô tới là để chờ Quang Anh chịu tha thứ cho cô. Quang Anh làm như không hề quan tâm, dù một vài người trong cửa hàng đều ý nhị gợi ý cho anh biết. Trúc Vy biết Quang Anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xem Dương Cầm có còn đứng chờ ở đó không. Có một hôm trời như sắp mưa, khi mây đen kéo đến phủ kín bầu trời, Trúc Vy thấy Quang Anh nhìn bầu trời, không giấu nổi sự lo lắng trong đôi mắt. Hình như anh sợ cô gái đó sẽ bị ướt. Hình như anh không chịu mở lòng với cô ấy, nhưng trong lòng anh luôn có cô ấy. Một lúc sau lại có ánh nắng trên bầu trời. Quang Anh hơi mỉm cười và thở phào một cái. Rất nhanh thôi. Một nụ cười rất nhẹ nhưng cũng đủ làm Trúc Vy bực bội cả ngày.
Ba năm trước, khi Dương Cầm rời khỏi cuộc đời anh. Ông trời đã không bất công với anh, ông trời đã mang cô vào cuộc đời anh. Hay nói một cách chính xác, là ông trời đã mang Quang Anh vào cuộc đời cô, khiến cô tự dưng cũng bắt đầu biết mơ mộng như những người con gái khác. Trúc Vy không phải là một người sôi nổi. Ngay từ nhỏ cô đã là đứa trẻ lầm lì ít nói. Trúc Vy từ nhỏ tới lớn nếu có một mong muốn thì chính là có một gia đình trọn vẹn như những đứa trẻ khác. Cô không có bố. Ông đã qua đời khi mẹ cô còn đang mang thai, ngay từ khi sinh ra thì cô đã thiệt thòi hơn người khác. Và chính vì thế mà cô luôn ghen tị với những đứa trẻ có một gia đình đầy đủ. Đi học, cô không nổi loạn, học hành cũng không tệ nhưng không bao giờ thân được với một đứa trẻ nào. Đó là vì trong cô luôn có sự ghen tị, và vì thế mà không hề có bạn bè như những cô gái khác.
Trúc Vy làm việc ở cửa hàng này vì không muốn suốt ngày muốn mua gì đó là lại phải ngửa tay xin mẹ. Công việc hơi nhàm chán, nhưng việc được ở bên cạnh Quang Anh suốt ngày thực sự làm nó đáng giá hơn nhiều. Ngày đầu tiên anh tới đây xin việc, khi anh đưa bộ hồ sơ cho cô để đưa cho người quản lí, Trúc Vy đã chú ý tới anh. Quang Anh có cái gì đó không giống những người con trai khác. Những ngón tay của anh gầy và bàn tay không hề thô ráp, chứng tỏ anh không phải là con nhà lao động và cũng chưa làm qua mấy việc vất vả. Anh hay giữ im lặng nhưng nói chuyện với mọi người rất lễ độ, ngay cả là với người trông xe trước cửa. Cũng vì nhìn thấy anh cảm ơn người giữ xe rất lễ phép mà Trúc Vy đã lén để bộ hồ sơ của anh lên đầu và giấu đi mấy bộ hồ sơ có sức cạnh tranh khác.
Cuối cùng Quang Anh cũng vào làm việc ở cửa hàng. Anh không phải là người có tay nghề sửa chữa laptop tốt như những nhân viêc khác nhưng ngược lại rất chăm chỉ. Mọi người đều quý anh. Và đương nhiên cô cũng thế. Sự xuất hiện của một chàng trai trẻ bằng tâm tuổi hơn là quanh đi quẩn lại với mấy người lớn khiến Trúc Vy nán lại trước gương lâu hơn mỗi ngày trước khi đi làm. Có lẽ anh thì không nhưng hầu hết mọi người trong cửa hàng đều nhận ra Trúc Vy đã trở nên nữ tính hơn nhiều từ khi Quang Anh tới đây làm.
“Hình như là như thế, ngay cả những cô gái mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối khi đứng trước người mà cô ấy thích.”
***
Trúc Vy bỏ khỏi cửa hàng. Hai ngày sau, cô quay lại định nộp đơn xin nghỉ việc thì cảm thấy như không có chuyện gì xảy ra khi bước vào cửa hàng. Mọi người vẫn đối xử với cô bình thường như trước đây. Trúc Vy thấy người đồng nghiệp kia cũng chỉ lườm cô vài cái chứ không nói gì. Thấy lạ nên cô đã lân la hỏi bác giữ xe xem trong hai ngày nay có gì lạ xảy ra không.
Quang Anh đã nhận lỗi hộ cô. Anh đã nói với người quản lí người sơ ý làm rơi chiếc laptop là anh. Người đồng nghiệp kia cũng không muốn mọi người biết chuyện anh ta bắt nạt một cô gái trẻ nên cũng vờ như vậy. Quang Anh không bị đuổi việc nhưng anh phải chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại cho khách. Trúc Vy lúc đó mới quen biết Quang Anh nên thấy hơi tự ái khi anh giúp đỡ mình. Cô đâu cần anh giúp chứ. Cô dám làm thì dám chịu trách nhiệm. Cô quyết định sẽ đợi lúc thích hợp nói anh không cần giúp đỡ cô.
Mấy ngày sau, Trúc Vy để ý thấy Quang Anh hình như hay đi làm trễ hơn mọi ngày. Dù mỗi hôm chỉ 5, 10 phút nhưng cứ lặp lại đến cả tuần liền. Và rồi cô phát hiện ra anh đi xe buýt tới chỗ làm. Quang Anh đã đem bán xe máy của anh. Trúc Vy biết lí do. Chắc phải như thế thì anh mới đủ tiền đền bù cho khách. Cô đã cảm động. Con người cô dù có cứng rắn tới mấy cũng không có trái tim làm bằng đá nên cảm động cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng cô biết hoàn cảnh của anh nên không thể để anh giúp đỡ mình như vậy. Tối hôm đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trúc Vy nhắn tin cho Quang Anh:
- Tại sao anh nhận lỗi thay em?
Một lát sau, Quang Anh nhắn lại cho cô:
- Công việc đó có vẻ em rất thích. Một người có lòng tự trọng cao và dễ bị tổn thương như em, nếu mất đi công việc đó, thì chắc chắn rất buồn.
Trúc Vy nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn kĩ dòng tin nhắn. Anh chỉ mới quen biết cô một thời gian ngắn, họ chẳng nói chuyện nhiều mà anh đã biết cô là người dễ tổn thương và có lòng tự trọng cao. Cô đã bị anh làm cho cảm động mất rồi.
Ngày hôm sau, Trúc Vy xin mẹ được đủ số tiền của chiếc laptop rồi hẹn Quang Anh ra một quán cà phê. Cô đặt trước mặt anh nhưng vẫn nói cứng:
- Anh cầm lấy đi. Em không muốn nợ nần gì anh cả”.
Quang Anh mỉm cười, cầm lấy một nửa số tiền, đủ để anh mua một chiếc xe máy cũ rồi đẩy phần còn lại về phía cô:
- Chúng ta là bạn. Không cần phải tính toán rõ ràng như vậy.
Trước khi đứng lên, Quang Anh nói nhỏ nhưng vẫn đủ để Trúc Vy nghe rõ:
- Thỉnh thoảng em nên để cho người khác có cơ hội giúp đỡ em. Như thế thì em mới có thể giúp ngược lại họ.
Sau lần ấy, Trúc Vy đã thay đổi những suy nghĩ của cô về Quang Anh. Một người con trai ngày nào cũng làm việc chăm chỉ, cơm trưa không bỏ một hạt nào, có vẻ tiết kiệm mà lại dễ dàng bỏ ra một khoản tiền không nhỏ giúp đỡ cô. Một người hình như đã vì cô mà chấp nhận dậy thật sớm để đi xe buýt kịp tới chỗ làm. Anh đã vô tình làm cảm động trái tim cô. Cứ như thế, chẳng cần một lời nói lãng mạn, chẳng cần những lời có cánh, anh đã trở thành chàng hoàng tử trong lòng cô. Lần đầu tiên, đọc lại những cuốn truyện cũ, Trúc Vy bất giác mỉm cười khi nhìn thấy kết thúc có hậu.
Khi hai người thân thiết hơn, Trúc Vy đã biết được lí do thực sự anh giúp cô ngày ấy. Vì Quang Anh đồng cảm với cô. Họ rất giống nhau. Anh cũng không có bố ở bên cạnh thời thơ ấu. Bố anh quá bận rộn nên không thường xuyên ở cạnh anh. Và anh đã nói với cô:
- Anh và em giống nhau. Trẻ con không có bố, dù ở tuổi nào, cũng đều rất khổ.
Trúc Vy nghĩ người thông minh và tinh tế như Quang Anh thừa biết tình cảm của cô dành cho anh. Nó quá rõ ràng. Người ta chẳng thể quan tâm tới nhau đến thế nếu người ta không yêu nhau. Nhưng cứ mỗi lần cô định thú nhận với anh những cảm xúc của mình, thì anh lại lảng tránh. Anh chưa từng để cô nói ra điều đó. Trúc Vy từng ngây thơ nghĩ rằng có lẽ bây giờ anh chưa sẵn sàng để yêu một ai đó. Nhưng rồi cô đã nhanh chóng hiểu ra. Anh chưa hề sẵn sàng để cho người vẫn ở trong trái tim anh ra đi và để một người mới bước vào. Dương Cầm trong kí ức của anh quá hoàn hảo. Và những kỉ niệm cũng quá tươi đẹp. Cái gì “quá” lên thì cũng không tốt. Quang Anh quá yêu Dương Cầm nên không thể chấp nhận tình cảm của cô. Còn cô, cũng vì đã quá yêu anh, nên đành phải chờ anh vậy. Một hạt bụi vô duyên ở đâu bay vào làm cô thấy mắt mình hơi cay cay:
“Bởi vì đã trót yêu anh, nên em đành đợi anh. Nhưng sẽ mất bao lâu để chị ấy thực sự ra khỏi trái tim anh?"
Ranh giới mong manh
Tối hôm đó, điện thoại của Quang Anh rung lên bần bật. Có một tin nhắn của Trúc Vy: “Em nghĩ anh đã nhầm lẫn. Không phải là chị ấy không ra khỏi trái tim anh mà là anh cứ không chịu để chị ấy ra đi”. Quang Anh đọc dòng tin nhắn rồi thở dài. Anh đi đi lại lại trong phòng một lúc. Anh muốn đi gặp Dương Cầm ngay bây giờ, để hỏi cô ấy liệu lần này cô ấy có chắc chắn sẽ không rời xa anh không? Nhưng mặt khác, anh cũng muốn gọi điện cho Trúc Vy để giãi bày những tâm sự như trước đây. Anh biết anh vẫn luôn có cô đằng sau sẵn sàng chờ đợi anh, dù chính anh cũng không biết cô sẽ phải đợi bao lâu. Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần Dương Cầm xuất hiện, dù chỉ trong kí ức thì cũng làm trái tim anh loạn nhịp. Nhưng vẫn có điều gì đó kiềm chế tình cảm ngày nào anh từng dành cho cô ấy. Quang Anh đã bị Dương Cầm làm tổn thương một lần, và anh thực sự thấm thía nỗi đau của vết thương đó nên sợ cô sẽ lại làm mình tổn thương một lần nữa.
“Ai đó đã nói trong cuộc đời này, một người con trai thường chỉ ghi nhớ hai người con gái. Một là cô gái của mối tình đầu, một là cô gái đã “đồng cam cộng khổ” với mình. Nhưng chẳng có ai đó nói nếu phải lựa chọn thì người con trai phải lựa chọn ai.”
***
Đêm đã khuya, một mình Dương Cầm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong phòng. Cô vừa nhận được một email từ trường đại học của mình. Thầy giáo thông báo Dương Cầm đã được nhận vào học thạc sĩ ở một trường đại học bên Mĩ. Đây là trường đại học Dương Cầm rất thích. Cô đã nộp đơn tới ba lần. Hai lần trước Dương Cầm đã bị từ chố thẳng thừng, nhưng lần này cuối cùng cô cũng được nhận vào. Lẽ ra được trường mình yêu thích nhận vào thì Dương Cầm phải rất vui. Nhưng cô không vui chút nào. Đây không phải là điều cô mong muốn vào lúc này. Cô chỉ vừa mới quay trở lại trái tim Quang Anh, cô không thể lại một lần nữa ra đi như thế này.Dương Cầm in email ra rồi đi đi lại lại quanh phòng. Ngày nhập học là hai tháng nữa, nhưng cuối tuần sau là hạn cuối cho cô trả lời vì còn có rất nhiều sinh viên mơ ước có được vị trí giống như cô. Dương Cầm ngồi xuống bàn học, vuốt nhẹ lên tấm ảnh chụp cô và Quang Anh vẫn luôn để trên bàn. Trước đây, đã bao lần cô định rút tấm ảnh này ra nhưng đều không làm được. Dương Cầm sợ, sợ cô sẽ quên mất Quang Anh, sợ anh sẽ thực sự ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Ngoài trời có tiếng sấm sét, hình như trời sắp mưa. Dương Cầm khẽ thầm thì:
- Chẳng lẽ lần nào cũng thế. Cứ lúc nào chúng ta gần tới được bên nhau là em lại phải lựa chọn. Và lần trước, em đã không chọn anh. Vậy còn lần này?
Trong tam giác tình yêu này, Dương Cầm không phải là người duy nhất chưa ngủ được đêm nay. Ở một nơi khác phía Đông thành phố, Trúc Vy cũng đang trằn trọc xoay qua xoay lại trên giường. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường. 12 rưỡi, chỉ còn 30 phút nữa là qua ngày mới. Trúc Vy không muốn ngủ. Cô không biết Quang Anh đã ngủ chưa.
Người ta vẫn nói tình cảm của con người sẽ nhiều lên theo thời gian. Trúc Vy đã ở bên cạnh Quang Anh biết bao ngày, cô không biết tình cảm anh dành cho cô có nhiều lên tí nào không. Nhưng bây giờ khi mỗi ngày qua đi, cô sợ Quang Anh sẽ lại nhớ về những chuyện cũ nhiều hơn. Và cô sợ anh sẽ càng yêu Dương Cầm nhiều hơn.
“Chị ấy đã làm anh tổn thương. Anh đã khóc vì chị ấy. Nhưng hình như trên đời này chỉ có mình chị ấy mới có thể làm cho anh rơi nước mắt.”
***
Quang Anh đập quả bóng cam xuống sàn rồi bắt lấy nó, xoay xoay trên ngón tay. Đã lâu rồi anh không còn chơi bóng rổ. Quang Anh nhìn chăm chú quả bóng xoay tròn trên ngón tay mình. Ngày xưa, hồi còn học cấp ba, anh dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi chạy quanh sân bóng rổ. Cũng chính tại nơi đó, Quang Anh đã gặp Dương Cầm. Anh vừa nhìn thấy là đã nhớ ra cô là hàng xóm mới chuyển tới cạnh nhà anh. Nhưng hình như cô thì lại chả có vẻ gì chú ý tới anh cả. Rồi anh lại càng chú ý tới cô nhiều hơn. Tình cảm học trò, chẳng cần một lời nói. Cứ ngày nào cũng nhìn thấy Dương Cầm chậm rãi đạp xe ra công, nhìn thấy cô dịu dàng trong tà áo dài trắng đồng phục, Quang Anh đã thích cô. Cũng chính vì có tình cảm dành cho Dương Cầm trước mà lần đầu tiên, và cũng có thể coi là duy nhất tới tận bây giờ, Quang Anh đã làm một việc xấu. Anh đã làm xe đạp của cô bị thủng xăm để mình có cơ hội được làm quen.Quang Anh bật cười khi nghĩ lại hành động trẻ con của mình lúc đó. Anh chỉ biết mình đã rất thích Dương Cầm và quyết chí phải làm quen với cô. Một phút lơ đãng nhất thời, quả bóng trên tay Quang Anh rơi xuống đấy rồi lăn nhanh vào một góc tường. Anh nhìn quả bóng nằm yên sát bức tường rồi đứng lên.
“Kỉ niệm dù đẹp đến mấy, quá khứ dù đáng nhớ tới mấy. Thì tất cả cũng đã qua rồi.”
Dương Cầm không tới cửa hàng chỗ Quang Anh làm hôm nay, đơn giản vì trong lòng cô vẫn còn nhiều điều bận tâm. Dương Cầm không có đôi mắt biết nói dối. Cô không thể che giấu sự lo lắng trên khuôn mặt mình, vì thế cô quyết định không gặp anh. Cô không thể để anh biết cô đang cân nhắc giữ chuyện đi sang Mĩ và ở lại đây cùng anh bắt đầu lại từ đầu. Nếu anh biết điều ấy, cô sợ anh sẽ quyết định nhanh chóng hộ cô. Lần này, để không bị cô làm tổn thương nữa, để cô không chạy khỏi cuộc đời anh nữa, thì anh sẽ chạy khỏi cuộc đời cô. Dương Cầm nhấc tấm ảnh trên mặt bàn lên nhìn kĩ. Trong tình yêu, lúc nói ra lời yêu thật dễ dàng, nhưng làm sao giữ được tình yêu mới là điều khó nhất. Vì yêu thì không chỉ ở bên nhau những lúc hạnh phúc, mà cả những lúc khó khăn.
- Kìa anh, đèn đỏ rồi.
Trúc Vy giật nhẹ gấu áo sơ mi của Quang Anh một cái khi ngồi đằng sau xe của anh. Đây đã là lần thứ hai trong ngày, Quang Anh không để ý đèn giao thông trên đường. Cứ mỗi lần dừng lại chỗ đèn xanh là anh lại ngẩn người ra suy nghĩ điều gì đó. Hôm nay quản lí giao cho Quang Anh và Trúc Vy đi mua một số ổ cứng, nhưng hình như anh chẳng để ý tới những gì cô nói dọc đường. Trúc Vy hơi lo lắng. Quang Anh không phải là người thiếu cẩn thận thế này. Có chuyện gì đang diễn ra trong đầu của anh thế ?
Mua hàng xong, Trúc Vy nhìn thấy bên đường có quán kem thì bảo Quang Anh:
- Sang bên kia ăn kem đã anh nhé. Dù sao cũng đang giờ nghỉ trưa. Mà em khát quá.
Quang Anh gật nhẹ đầu:
- Ừ, cũng được.
Ngồi trong quán kem, họ ngồi đối diện nhau, nhìn thấy Quang Anh cứ dùng chiếc thìa nhỏ khuấy vòng quanh miệng cốc sinh tố, Trúc Vy liền nói:
- Anh có chuyện gì à?
Quang Anh ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt cô chân thành quá, có gì đó thật giống với Dương Cầm ngày trước. Anh tự nhiên lại muốn kể cho cô nghe mọi chuyện. Nhưng anh sợ mình sẽ làm tổn thương cô. Cô có tình cảm với anh, từ lúc anh biết điều đó thì dù có muốn anh cũng không thể cư xử với cô tự nhiên như trước đây.
- Liên quan tới chị Dương Cầm phải không?
Quang Anh thở phào một cái rồi nói chầm chậm. Những lời này anh đã đặt nặng trong lòng quá rồi, anh chỉ muốn tháo bỏ gánh nặng ấy. Chỉ muốn đưa ra quyết định thật nhanh.
- Dương Cầm muốn bọn anh quay lại với nhau.
Trúc Vy thấy hơi khó thở. Thì ra Quang Anh vẫn chưa quyết định. Cô nói:
- Vậy anh nói thế nào?
Quang Anh ngừng khuấy nước, đặt chiếc thìa sang một bên:
- Anh chưa trả lời cô ấy. Em nghĩ sao?
Trúc Vy lắng nghe giọng nói của Quang Anh. Mỗi lần anh nhắc tới tên Dương Cầm, đôi lông mày anh lại hơi dãn ra, và giọng nói thật nhẹ nhàng khi gọi tên cô ấy. Thế là cô đã hiểu. Trúc Vy hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Em nghĩ… anh không nên quay lại với chị ấy. Dù sao tình yêu đó cũng đã là quá khứ rồi.
Nói rồi Trúc Vy vờ nhìn đồng hồ và nói nhanh:
- Mình về thôi. Hết giờ nghỉ rồi.
Cô chạy nhanh ra khỏi quán, không muốn nhìn thấy nét mặt của anh nữa. Cô không biết anh có nghe theo cô không, nhưng đó là điều cô mong muốn. Như thế này thật ích kỉ, nhưng sẽ là không công bằng chút nào khi Dương Cầm có tới hai cơ hội để được ở bên cạnh Quang Anh, còn cô đến một cơ hội còn chẳng có.
***
Buổi tối, chị họ của Trúc Vy tới chơi nhà cô. Người chị họ này tên Thanh Mai, là chủ một cửa hàng quần áo nhỏ trên phố, và vì thế rất thường hay mang quần áo tặng cho cô. Thanh Mai đặt một bộ váy lên giường, còn Trúc Vy vẫn đang nằm đọc tạp chí. Cô liếc qua bộ váy rồi hỏi:- Sao lại tặng em đồ nữa vậy chị?
Thanh Mai chép miệng :
- Thì cũng tại em đó, là con gái mà chẳng chịu đi mua đồ bao giờ. Chị lo em làm việc chung với con trai nhiều quá nên bị nam tính hóa mất rồi nên mới mua cho em.
Nói rồi Thanh Mai nhấc chiếc váy đặt đè lên cuốn tạp chí của Trúc Vy để cô chú ý. Trúc Vy nhìn chiếc váy một lúc rồi hỏi:
- Ủa, cái này hình như hơi giống cái năm ngoái chị tặng em sinh nhật. Cùng một kiểu, chỉ khác màu thôi.
Thanh Mai ngồi xuống giường:
- Thì đúng rồi. Năm nay mốt cũ lại quay lại mà. Em biết không, bây giờ cái gì người ta cũng chuộng đồ cũ.
Không để Trúc Vy kịp phản ứng, Thanh Mai nói tiếp:
- Thời trang thì quay về mốt cũ. Đi xem phim thì người ta thích xem mấy bộ phim làm lại. Em biết không, đúng là dùng đồ mới rồi mới thấy đồ cũ có giá trị riêng của nó. Đồ cũ bao giờ cũng tốt hơn đồ mới.
Trúc Vy ngồi bật dậy đáp trả lại:
- Không đúng. Đồ cũ nếu có giá trị thì từ trước đã không phải vứt đi. Không thể nói là đồ mới không bằng đồ cũ.
Thanh Mai ngạc nhiên trước sự phản ứng thái quá, gần như là tức giận của cô em họ. Còn Trúc Vy, đến tận lúc nằm trên giường , trong đầu vẫn luẩn quẩn câu hỏi: “Có thật là đồ cũ luôn tốt hơn đồ mới không?”
***
Dương Cầm hơi giật mình khi Quang Anh bước vào phòng. Dù anh đã nhắn tin là sẽ đến, cô vẫn thấy hơi đường đột. Cô chưa có chuẩn bị kĩ dù tối qua cô đã tập trước gương những lời sẽ nói với anh.Quang Anh bước nhanh tới chỗ Dương Cầm, chưa kịp để cô nói gì thì anh đã nắm nhẹ lấy hai vai cô, và từ môi anh, cô có thể đọc được điều anh sắp nói. Dương Cầm hơi lùi lại.
Không thể được. Nếu bây giờ Quang Anh tha thứ cho cô thì cô sẽ bị đẩy vào tình huống khó xử hơn. Anh không thể nói họ nên quay lại với nhau vào lúc này được. Cô còn chưa nói cho anh biết chuyện đi du học thạc sĩ. Cô muốn anh quyết định cùng cô có nên đi hay không, nhưng bây giờ nếu anh nóitrước, thì cô sẽ không có cơ hội để cả hai cùng quyết định nữa. Dương Cầm vội nói nhanh trước khi Quang Anh mở lời:
- Em cũng có chuyện muốn nói với anh, hãy để em nói trước đã.
Quang Anh đứng yên nghe Dương Cầm thú nhận cái bí mật đã ở trong đầu cô suốt mấy ngày nay.
“Lần nào em cũng muốn là người quyết định. Và vì yêu em, nên lần nào anh cũng nhường em cả."
Kỳ Cuối
Tình yêu là như thế, có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phải sống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa...
http://sinhvienthamdinh.com/forum/links.php?url=http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/07/31/1312096232.img.jpg
Ảnh minh họa Dương Cầm kết thúc những lời thú nhận của mình bằng việc nhìn sâu vào mắt Quang Anh thầm thì:
- Anh có thể quyết định hộ em được không?
Quang Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay Dương Cầm khỏi tay mình. Anh hơi lùi lại phía cửa:
- Đây là cuộc đời của em. Em hãy làm những gì mình muốn.
Nói rồi Quang Anh ra về. Dương Cầm không hề chạy theo anh. Cô biết sẽ là vô nghĩa nếu cô chạy theo anh, giữ anh lại, nhưng rồi lại không thể nói với anh rằng cô muốn ở lại, rằng cô sẽ ở lại, sẽ chọn anh trên những ước mơ của cô. Dương Cầm không phải người có thể nói dối dễ dàng. Và cô biết, cô muốn nhiều thứ hơn Quang Anh.
Trúc Vy nằm im trên giường, trong đầu vẫn còn hơi đau nhức. Cô cũng thấy tai mình ê ẩm sau hơn 45 phút cầm điện thoại bên tai. Quang Anh vừa gọi điện nói chuyện với cô. Và cô nghe rõ tiếng anh nghèn nghẹn trong cổ họng. Cô chỉ tự hỏi không biết anh có nghe thấy giọng nói hơi cay cay ở sống mũi của cô không. Trúc Vy cứ trả lời những câu hỏi của anh một cách trống rỗng. Cô không thực sự quan tâm tới những quyết định đường đột của Dương Cầm. Nhưng cô quan tâm tới cảm xúc của Quang Anh. Cô siết nhẹ tấm chăn đang đắp. Cô không thể để cho anh bị tổn thương tới hai lần vì một người con gái được.
Dương Cầm hơi bất ngờ khi Trúc Vy nhắn tin muốn gặp mình. Cô biết nếu cả cô và Trúc Vy cùng có tình cảm với Quang Anh thì hai người sớm muộn cũng phải đụng độ. Nhưng không ngờ Trúc Vy lại tới tìm cô sớm thế này, và trong tình huống những quyết định của Dương Cầm vẫn còn rất mơ hồ.
Sau màn giới thiệu cơ bản ban đầu, Trúc Vy không ngại ngần gì mà nói thẳng thừng ý định của mình:
- Em muốn chị làm giúp em một việc. Em xin chị… hãy quay về với anh Quang Anh.
Dương Cầm mở to mắt nhìn Trúc Vy.
- … Còn nếu không, thì chị hãy rời xa anh ấy và đừng bao giờ quay lại tìm anh ấy nữa…
Dương Cầm nhìn gương mặt cô gái trẻ trước mặt mình. Cũng trạc tuổi cô nhưng ở cô ấy có vẻ gì đó mạnh mẽ và cứng cỏi. Đôi lông mày hơi nhấc lên khi nói chuyện. Một cô gái có sự kiêu hãnh và tự tin đáng nể.
Dương Cầm hỏi:
- Chị không thể gặp anh ấy nữa sao?
Trúc Vy lắc đầu:
- Không được. Lần nào gặp lại chị anh ấy cũng yêu chị. Chị mà còn quay lại thì anh ấy sẽ không bao giờ quên được chị. - Trúc Vy nuốt nhẹ một cái ở cổ họng rồi nói chậm. - Nhưng em thực sự hi vọng chị sẽ không rời xa anh ấy lần này.
Dương Cầm khuấy nhẹ cái thìa trong cốc cà phê rồi nói tiếp:
- Chị vẫn chưa quyết định về chuyện này. Nhưng mà, chị muốn biết tại sao em lại muốn chị làm như vậy?
Trúc Vy nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ của Dương Cầm một lúc lâu rồi nói khẽ:
- Bởi vì anh ấy yêu chị…
Rồi cô hơi nấc lên:
- Còn em… thì lại yêu anh ấy.
Dương Cầm không nói gì nữa. Cô gái ngồi trước mặt cô đã khóc. Còn cô, vẫn chẳng hề biểu hiện chút thương cảm nào trên nét mặt. Hình như người có trái tim lạnh lùng không thể tan chảy trước tình cảm của Quang Anh phải là cô mới đúng.
Dương Cầm đi bộ trên con đường mòn quanh ngôi trường cũ. Kí ức về những ngày tháng cũ có Quang Anh ở gần bên cứ nhẹ nhàng quay trở lại. Dương Cầm nhắm mắt lại, một cơn gió vừa thổi qua. Hình như vừa có một hạt bụi bay vào mắt Dương Cầm. Cô chạm nhẹ những ngón tay lên mí mắt:
“Hình như là anh, đã luôn như thế, hi sinh cho em. Hình như cũng là cô gái ấy, sẵn sàng hi sinh cho anh. Tình yêu đích thực hình như là như thế, cần phải biết hi sinh cho nhau. Nếu em thực sự yêu anh, tại sao lại không thể hi sinh cho anh?"
Dương Cầm thở dài một cái rồi mỉm cười nhẹ. Cuối cùng, sau ba năm xa cách, cô đã hiểu đâu là ranh giới mong manh của tình yêu đích thực và mối tình đầu trong sáng thời niên thiếu.
Một tuần sau, Quang Anh nhận được một lá thư từ người con gái trong quá khứ của anh. Nét chữ mềm mại như được viết một cách chậm rãi từ những quyết định chín chắn.
“Quang Anh,
Em cứ ngỡ mình yêu anh rất nhiều, rất mãnh liệt. Nhưng rồi, sự xuất hiện của cô gái ấy đã làm em nhận ra tình yêu của em dành cho anh dường như chỉ là gió thoảng qua, rất dễ dàng tan vỡ, biến mất. Em đã hiểu được trên đời này luôn có những ranh giới. Tình yêu cũng thế. Có những ranh giới mong manh của tình yêu mà em chưa từng vượt qua. Nhưng tất cả đã khác, em sẽ vượt qua ranh giới đó. Bởi vì em yêu anh. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh được. Hoặc cũng có thể, em không thể mang lại cho anh thứ hạnh phúc anh xứng đáng có được. Vậy nên, vì yêu anh, em sẽ ra đi, để người con gái dám vượt qua ranh giới mong manh của tình yêu trước em có cơ hội đến bên anh.
Tạm biệt anh.
P/S : Hãy hứa với em chỉ một điều thôi. Anh hãy sống hạnh phúc, thật hạnh phúc.”
Quang Anh gập đôi lá thư lại rồi bất giác buông rơi xuống đất. Anh đứng im trong phòng một lúc lâu. Tất cả, đã kết thúc thực sự rồi sao ?
Trúc Vy bước vào trong phòng. Cô đã biết chuyện Dương Cầm gửi thư cho Quang Anh từ trước. Và cô đã đứng ở đây, kiên nhẫn chờ đợi anh đọc xong lá thư. Vì cô biết, anh sẽ cần tới một người hàn gắn trái tim đang tan vỡ của anh. Và lần này, cô sẽ ở đó.
Dương Cầm đang đứng chờ làm thủ tục xuất cảnh trong sân bay. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trước khi tháo sim ra. Một tin nhắn vừa gửi đến. Tin nhắn của Quang Anh. Chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng cũng đủ níu giữ đôi mắt Dương Cầm một lúc lâu.
“Dương Cầm, anh sẽ sống hạnh phúc… nếu như, em cũng hứa với anh sẽ luôn hạnh phúc.”
Có tiếng nhân viên hải quan nhắc Dương Cầm tắt điện thoại để kiểm tra hành lí xách tay. Cô gật nhẹ đầu một cái rồi tháo sim ra.
Trên máy bay sang Mĩ hôm ấy rất đông người. Dương Cầm phải cố gắng lắm mới len lỏi được tới chỗ ngồi của mình. Cô đang loay hoay không biết làm sao nhấc chiếc vali xách tay nặng để trên khoang chứa đồ thì một cánh tay vững chãi dang ra nhấc hộ cô. Dương Cầm ngồi vội vào chỗ của mình, thở dốc. Lúc sau khi máy bay chuẩn bị cất cánh, cô mới nhận ra người vừa giúp cô nhấc chiếc vali nặng đang ngồi cạnh ghế của cô. Dương Cầm liền nói:
- Vừa rồi, cảm ơn anh đã giúp em.
Chàng trai cũng nhận ra Dương Cầm, mỉm cười:
- Không có gì. Em cũng sang Mĩ du học à?
- Vâng. Em sang học thạc sĩ.
Có tiếng động cơ máy bay quay quay, rồi chiếc máy bay từ từ bay lên khỏi mặt đất. Chàng trai lạ nói tiếp, đôi mắt ánh lên nụ cười:
- Vậy à? Anh cũng học thạc sĩ. - Nói rồi, chàng trai chìa một bàn tay ra trước mặt cô. - Anh tên là Duy Phong. Em tên gì?
Một lúc sau, máy bay đã bay cao. Dương Cầm nhìn xung quanh một lúc, rồi lấy quyển lịch nhỏ trong túi ra viết lịch tuần tới. Cô dùng bút chì màu mang theo vẽ những hình nhỏ minh họa ở bìa quyển lịch. Ngồi bên cạnh cô, Duy Phong chăm chú nhìn những hình vẻ của Dương Cầm rồi mỉm cười.
Thấy vậy, cô hỏi:
- Sao anh lại cười?
Duy Phong uống một ngụm nước rồi nói:
- Em chưa từng học vẽ đúng không?
Dương Cầm hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ những nét vẽ của cô xấu xí tới mức nhìn là biết ngay cô chưa từng thực sự học vẽ. Nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Dương Cầm, Duy Phong nói tiếp:
- Anh có cô bạn rất thích vẽ nên anh mới đoán vậy thôi. Nhưng mà em vẽ cũng rất đẹp.
Cả hai cùng bật cười rồi nói chuyện tiếp. Ngoài kia bầu trời đầy những tia nắng mới. Ánh nắng trong veo mang theo những cơ hội mới. Cơ hội cho hạnh phúc.
“Nhưng đôi khi, cơ hội đến mà con người ta không muốn nắm lấy, hay vô tình bỏ qua?”
Ngày qua ngày, tháng qua tháng. Và thấm thoắt, thời gian cứ thế trôi đi.
Tám tháng sau.
Quang Anh ngồi trong cửa hàng thời trang, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ rồi cúi xuống đọc tiếp tờ báo trong tay. Trong phòng thử đồ, chốc chốc lại có giọng một cô gái nói vọng ra.
Một lát sau, Trúc Vy chạy ra từ phòng thử đồ. Cô đứng trước mặt Quang Anh , hai tay cầm chiếc váy vừa thử xoay tròn mấy cái. Quang Anh mỉm cười:
- Đã ưng ý chưa nào? Anh đã chờ em lâu lắm rồi đó.
Trúc Vy lấy một chiếc cặp tóc trên giá cài thử lên tóc rồi nói:
- Anh đã hứa sẽ tặng em một chiếc váy làm quà sinh nhật mà. Phải kiên nhẫn chứ. Sao hả? Anh thấy em thế nào?
Quang Anh đặt tờ báo sang một bên, nhìn Trúc Vy rồi nói:
- Nhìn em xinh lắm. Chắc cậu ta sẽ rất thích.
Trúc Vy mỉm cười rạng rỡ rồi quay lại phòng thử đồ. Thật ra cô muốn đi thật nhanh đễ Quang Anh không nhận ra sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt mình. Đứng trong phòng thử đồ. Trúc Vy nhìn khuôn mặt đượm buồn của mình trong gương. Đã từ mấy tháng nay, cô nói dối Quang Anh mình đang hẹn hò với người con trai khác để anh không cư xử thiếu tự nhiên với cô. Trúc Vy mặc lại đồ của mình, nhìn chiếc váy cô vừa thử rồi mỉm cười nhẹ. Đôi mắt vẫn còn đượm buồn. Cô đã bảo anh muốn mặc một chiếc váy thật đẹp trong ngày sinh nhật của mình trước mặt người con trai mình thích nên mới kéo anh tới cửa hàng này. Cô ra ngoài, đặt chiếc váy trở lại chỗ cũ rồi bảo Quang Anh:
- Chiếc váy này hơi chật anh ạ. Không phải dành cho em.
Nói rồi, cô kéo tay Quang Anh ra ngoài. Nụ cười buồn vẫn ở trên môi. Quang Anh không phải dành cho cô. Trái tim của anh vẫn còn hình bóng người con gái của mối tình đầu. Và vì thế, mà anh chưa sẵn sàng đón nhận ai khác. Trúc Vy hơi nắm nhẹ lấy cánh tay Quang Anh.
“Vì đã trót yêu anh, nên dù biết là lâu, em cũng đành phải chờ anh vậy."
Một lúc sau, khi Dương Cầm gác máy, Duy Phong bước vào phòng. Anh hỏi trong lúc Dương Cầm đang cất sách vở vào túi:
- Em lại vừa nói chuyện với người bạn ở Việt Nam à?
Dương Cầm gật nhẹ đầu. Duy Phong hỏi tiếp:
- Hình như lần nào nói chuyện với người bạn này, em cũng kết thúc bằng câu: "Em vẫn đang sống rất hạnh phúc"?
Dương Cầm lại gật nhẹ đầu một cái, mỉm cười rồi kéo nhẹ gấu áo Duy Phong:
- Đi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.
Dương Cầm và Duy Phong bước đi trên hành lang trường đại học. Trong lòng cô có một giọng nói nhỏ thầm thì.
“Đúng vậy. Em cần phải sống hạnh phúc. Vì em muốn anh ấy cũng được hạnh phúc”.
Một cơn gió thổi qua làm rung nhẹ một khung ảnh đặt trên bàn của Dương Cầm. Trong bức ảnh, có hai người từng một thời yêu thương nhau tha thiết.
Và cũng bởi vì yêu, mà họ phải xa nhau.
“Tình yêu là như thế, có những ranh giới thật mong manh. Có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phải sống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa...”
http://sinhvienthamdinh.com/forum/links.php?url=http://www.xaluan.com/images/news/Image/2011/07/31/1312096232.img.jpg
Ảnh minh họa Dương Cầm kết thúc những lời thú nhận của mình bằng việc nhìn sâu vào mắt Quang Anh thầm thì:
- Anh có thể quyết định hộ em được không?
Quang Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay Dương Cầm khỏi tay mình. Anh hơi lùi lại phía cửa:
- Đây là cuộc đời của em. Em hãy làm những gì mình muốn.
Nói rồi Quang Anh ra về. Dương Cầm không hề chạy theo anh. Cô biết sẽ là vô nghĩa nếu cô chạy theo anh, giữ anh lại, nhưng rồi lại không thể nói với anh rằng cô muốn ở lại, rằng cô sẽ ở lại, sẽ chọn anh trên những ước mơ của cô. Dương Cầm không phải người có thể nói dối dễ dàng. Và cô biết, cô muốn nhiều thứ hơn Quang Anh.
***
Dương Cầm hơi bất ngờ khi Trúc Vy nhắn tin muốn gặp mình. Cô biết nếu cả cô và Trúc Vy cùng có tình cảm với Quang Anh thì hai người sớm muộn cũng phải đụng độ. Nhưng không ngờ Trúc Vy lại tới tìm cô sớm thế này, và trong tình huống những quyết định của Dương Cầm vẫn còn rất mơ hồ.
Sau màn giới thiệu cơ bản ban đầu, Trúc Vy không ngại ngần gì mà nói thẳng thừng ý định của mình:
- Em muốn chị làm giúp em một việc. Em xin chị… hãy quay về với anh Quang Anh.
Dương Cầm mở to mắt nhìn Trúc Vy.
- … Còn nếu không, thì chị hãy rời xa anh ấy và đừng bao giờ quay lại tìm anh ấy nữa…
Dương Cầm nhìn gương mặt cô gái trẻ trước mặt mình. Cũng trạc tuổi cô nhưng ở cô ấy có vẻ gì đó mạnh mẽ và cứng cỏi. Đôi lông mày hơi nhấc lên khi nói chuyện. Một cô gái có sự kiêu hãnh và tự tin đáng nể.
Dương Cầm hỏi:
- Chị không thể gặp anh ấy nữa sao?
Trúc Vy lắc đầu:
- Không được. Lần nào gặp lại chị anh ấy cũng yêu chị. Chị mà còn quay lại thì anh ấy sẽ không bao giờ quên được chị. - Trúc Vy nuốt nhẹ một cái ở cổ họng rồi nói chậm. - Nhưng em thực sự hi vọng chị sẽ không rời xa anh ấy lần này.
Dương Cầm khuấy nhẹ cái thìa trong cốc cà phê rồi nói tiếp:
- Chị vẫn chưa quyết định về chuyện này. Nhưng mà, chị muốn biết tại sao em lại muốn chị làm như vậy?
Trúc Vy nhìn sâu vào đôi mắt màu hạt dẻ của Dương Cầm một lúc lâu rồi nói khẽ:
- Bởi vì anh ấy yêu chị…
Rồi cô hơi nấc lên:
- Còn em… thì lại yêu anh ấy.
Dương Cầm không nói gì nữa. Cô gái ngồi trước mặt cô đã khóc. Còn cô, vẫn chẳng hề biểu hiện chút thương cảm nào trên nét mặt. Hình như người có trái tim lạnh lùng không thể tan chảy trước tình cảm của Quang Anh phải là cô mới đúng.
Dương Cầm đi bộ trên con đường mòn quanh ngôi trường cũ. Kí ức về những ngày tháng cũ có Quang Anh ở gần bên cứ nhẹ nhàng quay trở lại. Dương Cầm nhắm mắt lại, một cơn gió vừa thổi qua. Hình như vừa có một hạt bụi bay vào mắt Dương Cầm. Cô chạm nhẹ những ngón tay lên mí mắt:
“Hình như là anh, đã luôn như thế, hi sinh cho em. Hình như cũng là cô gái ấy, sẵn sàng hi sinh cho anh. Tình yêu đích thực hình như là như thế, cần phải biết hi sinh cho nhau. Nếu em thực sự yêu anh, tại sao lại không thể hi sinh cho anh?"
Dương Cầm thở dài một cái rồi mỉm cười nhẹ. Cuối cùng, sau ba năm xa cách, cô đã hiểu đâu là ranh giới mong manh của tình yêu đích thực và mối tình đầu trong sáng thời niên thiếu.
Một tuần sau, Quang Anh nhận được một lá thư từ người con gái trong quá khứ của anh. Nét chữ mềm mại như được viết một cách chậm rãi từ những quyết định chín chắn.
“Quang Anh,
Em cứ ngỡ mình yêu anh rất nhiều, rất mãnh liệt. Nhưng rồi, sự xuất hiện của cô gái ấy đã làm em nhận ra tình yêu của em dành cho anh dường như chỉ là gió thoảng qua, rất dễ dàng tan vỡ, biến mất. Em đã hiểu được trên đời này luôn có những ranh giới. Tình yêu cũng thế. Có những ranh giới mong manh của tình yêu mà em chưa từng vượt qua. Nhưng tất cả đã khác, em sẽ vượt qua ranh giới đó. Bởi vì em yêu anh. Em không thể mang lại hạnh phúc cho anh được. Hoặc cũng có thể, em không thể mang lại cho anh thứ hạnh phúc anh xứng đáng có được. Vậy nên, vì yêu anh, em sẽ ra đi, để người con gái dám vượt qua ranh giới mong manh của tình yêu trước em có cơ hội đến bên anh.
Tạm biệt anh.
P/S : Hãy hứa với em chỉ một điều thôi. Anh hãy sống hạnh phúc, thật hạnh phúc.”
Quang Anh gập đôi lá thư lại rồi bất giác buông rơi xuống đất. Anh đứng im trong phòng một lúc lâu. Tất cả, đã kết thúc thực sự rồi sao ?
***
Dương Cầm đang đứng chờ làm thủ tục xuất cảnh trong sân bay. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trước khi tháo sim ra. Một tin nhắn vừa gửi đến. Tin nhắn của Quang Anh. Chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng cũng đủ níu giữ đôi mắt Dương Cầm một lúc lâu.
“Dương Cầm, anh sẽ sống hạnh phúc… nếu như, em cũng hứa với anh sẽ luôn hạnh phúc.”
Có tiếng nhân viên hải quan nhắc Dương Cầm tắt điện thoại để kiểm tra hành lí xách tay. Cô gật nhẹ đầu một cái rồi tháo sim ra.
***
- Vừa rồi, cảm ơn anh đã giúp em.
Chàng trai cũng nhận ra Dương Cầm, mỉm cười:
- Không có gì. Em cũng sang Mĩ du học à?
- Vâng. Em sang học thạc sĩ.
Có tiếng động cơ máy bay quay quay, rồi chiếc máy bay từ từ bay lên khỏi mặt đất. Chàng trai lạ nói tiếp, đôi mắt ánh lên nụ cười:
- Vậy à? Anh cũng học thạc sĩ. - Nói rồi, chàng trai chìa một bàn tay ra trước mặt cô. - Anh tên là Duy Phong. Em tên gì?
Một lúc sau, máy bay đã bay cao. Dương Cầm nhìn xung quanh một lúc, rồi lấy quyển lịch nhỏ trong túi ra viết lịch tuần tới. Cô dùng bút chì màu mang theo vẽ những hình nhỏ minh họa ở bìa quyển lịch. Ngồi bên cạnh cô, Duy Phong chăm chú nhìn những hình vẻ của Dương Cầm rồi mỉm cười.
Thấy vậy, cô hỏi:
- Sao anh lại cười?
Duy Phong uống một ngụm nước rồi nói:
- Em chưa từng học vẽ đúng không?
Dương Cầm hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ những nét vẽ của cô xấu xí tới mức nhìn là biết ngay cô chưa từng thực sự học vẽ. Nhìn sắc mặt ngạc nhiên của Dương Cầm, Duy Phong nói tiếp:
- Anh có cô bạn rất thích vẽ nên anh mới đoán vậy thôi. Nhưng mà em vẽ cũng rất đẹp.
Cả hai cùng bật cười rồi nói chuyện tiếp. Ngoài kia bầu trời đầy những tia nắng mới. Ánh nắng trong veo mang theo những cơ hội mới. Cơ hội cho hạnh phúc.
“Nhưng đôi khi, cơ hội đến mà con người ta không muốn nắm lấy, hay vô tình bỏ qua?”
Ngày qua ngày, tháng qua tháng. Và thấm thoắt, thời gian cứ thế trôi đi.
Tám tháng sau.
Quang Anh ngồi trong cửa hàng thời trang, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đồng hồ rồi cúi xuống đọc tiếp tờ báo trong tay. Trong phòng thử đồ, chốc chốc lại có giọng một cô gái nói vọng ra.
Một lát sau, Trúc Vy chạy ra từ phòng thử đồ. Cô đứng trước mặt Quang Anh , hai tay cầm chiếc váy vừa thử xoay tròn mấy cái. Quang Anh mỉm cười:
- Đã ưng ý chưa nào? Anh đã chờ em lâu lắm rồi đó.
Trúc Vy lấy một chiếc cặp tóc trên giá cài thử lên tóc rồi nói:
- Anh đã hứa sẽ tặng em một chiếc váy làm quà sinh nhật mà. Phải kiên nhẫn chứ. Sao hả? Anh thấy em thế nào?
Quang Anh đặt tờ báo sang một bên, nhìn Trúc Vy rồi nói:
- Nhìn em xinh lắm. Chắc cậu ta sẽ rất thích.
Trúc Vy mỉm cười rạng rỡ rồi quay lại phòng thử đồ. Thật ra cô muốn đi thật nhanh đễ Quang Anh không nhận ra sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt mình. Đứng trong phòng thử đồ. Trúc Vy nhìn khuôn mặt đượm buồn của mình trong gương. Đã từ mấy tháng nay, cô nói dối Quang Anh mình đang hẹn hò với người con trai khác để anh không cư xử thiếu tự nhiên với cô. Trúc Vy mặc lại đồ của mình, nhìn chiếc váy cô vừa thử rồi mỉm cười nhẹ. Đôi mắt vẫn còn đượm buồn. Cô đã bảo anh muốn mặc một chiếc váy thật đẹp trong ngày sinh nhật của mình trước mặt người con trai mình thích nên mới kéo anh tới cửa hàng này. Cô ra ngoài, đặt chiếc váy trở lại chỗ cũ rồi bảo Quang Anh:
- Chiếc váy này hơi chật anh ạ. Không phải dành cho em.
Nói rồi, cô kéo tay Quang Anh ra ngoài. Nụ cười buồn vẫn ở trên môi. Quang Anh không phải dành cho cô. Trái tim của anh vẫn còn hình bóng người con gái của mối tình đầu. Và vì thế, mà anh chưa sẵn sàng đón nhận ai khác. Trúc Vy hơi nắm nhẹ lấy cánh tay Quang Anh.
“Vì đã trót yêu anh, nên dù biết là lâu, em cũng đành phải chờ anh vậy."
***
Cùng buổi chiều hôm ấy, ở Los Angeles, nước Mĩ. Duy Phong đang đứng chờ ngoài cửa phòng của Dương Cầm trong kí túc xá. Như thường lệ, cô lại đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Duy Phong hơi hé mở cánh cửa, chỉ đủ để nhìn thấy nét mặt Dương Cầm khi đang nghe điện thoại. Cô nói rất ít, chỉ cười nhẹ, rồi gật đầu vài cái.Một lúc sau, khi Dương Cầm gác máy, Duy Phong bước vào phòng. Anh hỏi trong lúc Dương Cầm đang cất sách vở vào túi:
- Em lại vừa nói chuyện với người bạn ở Việt Nam à?
Dương Cầm gật nhẹ đầu. Duy Phong hỏi tiếp:
- Hình như lần nào nói chuyện với người bạn này, em cũng kết thúc bằng câu: "Em vẫn đang sống rất hạnh phúc"?
Dương Cầm lại gật nhẹ đầu một cái, mỉm cười rồi kéo nhẹ gấu áo Duy Phong:
- Đi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.
Dương Cầm và Duy Phong bước đi trên hành lang trường đại học. Trong lòng cô có một giọng nói nhỏ thầm thì.
“Đúng vậy. Em cần phải sống hạnh phúc. Vì em muốn anh ấy cũng được hạnh phúc”.
Một cơn gió thổi qua làm rung nhẹ một khung ảnh đặt trên bàn của Dương Cầm. Trong bức ảnh, có hai người từng một thời yêu thương nhau tha thiết.
Và cũng bởi vì yêu, mà họ phải xa nhau.
“Tình yêu là như thế, có những ranh giới thật mong manh. Có những ranh giới mà khi đã vượt qua được, thì dù phải sống xa nhau, em cũng chẳng còn sợ hãi nữa...”
Bài tương tự bạn quan tâm
Đâu cứ phải là yêu!
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Thế nào được gọi là yêu
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Hãy Kể Giấc Mơ Của Em - Sidney Sheldon
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Gõ nhầm cửa tình yêu!
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Bộ sưu tập tem của Nội
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu