Những bài viết hay về: “MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI”
“Mong manh”, “dễ vỡ” là những gì người ta thường nói về mối tình đầu. Có một thời, em cũng tin như vậy, như bao người trên thế gian này đã tin. Làm sao không tin như thế phải không anh? Khi mà mình ngại ngùng xao xuyến đến bên nhau lúc còn quá thơ dại ở tuổi học trò, cái tuổi “mười bảy bẻ gãy sừng trâu” thật đấy nhưng chưa đủ chín chắn vững vàng… Em thì hồn nhiên còn anh cũng chỉ chững chạc theo kiểu “ga lăng” sôi nổi.
Kỉ niệm cứ đong đầy, lung linh thơ mộng, với những buổi “em tan trường về đường mưa nho nhỏ, ôm nghiêng tập vở, tóc dài…” có anh theo đưa về đến tận hiên nhà. Nhà em có thật nhiều hoa, vậy mà anh vẫn thường tặng hoa cho em vì biết em thích cắm hoa khắp các phòng. Cái cách tặng hoa của anh cũng lạ, lần nào cũng là cả một bó hoa to đùng còn nguyên cả gốc lẫn rễ! Anh bảo để cho em dễ cắt ngắn dài tùy thích! Người ta chỉ cần ra chợ để mua hoa, còn anh tìm đến tận vườn!
Người ta đưa đón nhau khi khỏe còn anh có đang bị cảm ho sù sụ cũng ráng đưa em về tận cuối đường. Đường về nhà em phải qua chiếc cầu bắc ngang hồ Xuân Hương mộng mơ, đi lên con dốc Hòa Bình thoai thoải, hai bên triền dốc trồng những cây hoa anh đào rực hồng trong nắng. Anh bảo cứ đi đâu xa cũng nhớ những triền dốc thơ mộng với những câu chuyện ríu rít của chúng mình…
Mình đã lớn lên bên nhau, tự hào vì cả hai cùng học giỏi và tốt bụng giữa bạn bè, rồi cùng sẻ chia những ngỡ ngàng của Tình đầu e ấp, với bao ước mơ ở tương lai… Ai trong chúng mình cũng tin một cách nồng nhiệt rằng sẽ chẳng có gì chia cắt nổi, dẫu thưở ấy mình không dám gọi thẳng tên Tình Yêu.
Vậy mà chỉ vì những dỗi hờn, hiểu lầm không đáng có, mình lại xa nhau khi đã vào đại học. Tình đầu chẳng biết bắt đầu từ đâu, khi kết thúc cũng như không như có. Tuổi trẻ tự tin và hiếu thắng, em không chịu nhận mình sai, anh cũng không đủ kiên nhẫn để dỗ dành mãi.
Chỉ đến khi trưởng thành hơn, chín chắn hơn, giữa nhiều bạn trai theo đuổi miệt mài, em mới hiểu mình đã vội vàng đánh mất người mà mình tin yêu nhất- đó là anh. Chỉ có ở bên anh, em mới hồn nhiên sống thật với những cảm xúc của mình, cười vang khi vui và òa khóc khi có chuyện buồn.
Em cũng chỉ thích quan tâm đến những buồn vui của anh chứ không phải là chàng trai nào khác. Em thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn khi bên anh. Em đã hiểu: Cuộc sống vốn chẳng giản đơn, không phải cứ gặp người tốt yêu mình là có thể yêu lại được…Em cần có anh che chở biết bao.Vậy mà mình lại xa nhau!
Tìm gặp lại anh, em chới với đau khổ vì bên anh đã là một cô gái khác. Cô gái ấy không làm khổ anh như em đã từng hành hạ anh! Một cô gái không bao giờ dám làm anh buồn, một cô gái biết nhún nhường và luôn chu đáo chăm sóc anh từng li từng tí.
Nghe bạn bè kể, em hiểu rằng đó là một mẫu người sẽ trở thành người vợ tốt. Mà hình như không phải chỉ có mình cô gái ấy đang đợi chờ anh! Tài hoa, tốt bụng như anh thì được nhiều cô gái thầm mơ là điều chẳng có gì khó hiểu! Trong nỗi buồn sâu thẳm, em quyết tâm tìm lại hạnh phúc cho mình, dốc hết Tình yêu để chinh phục lại người yêu. Anh chưa cưới, em vẫn còn cơ hội!
Em chẳng có cái chiêu nào để tung ra, ngoài sự chân thành. Tự nhủ: “Có phải xa anh thì cũng phải xa trong cảm thông trân trọng và kiêu hãnh, chứ không phải ngậm ngùi hiểu lầm như lâu nay và thua cuộc!” Em đi học thêm nữ công gia chánh để có thể nấu những bữa cơm thật ngon như bạn anh, em tham gia tập thể dục nhịp điệu để ngày càng thanh thoát hơn bạn anh, em làm đầy lên cuộc sống của mình bằng sự trải lòng thương lo chu đáo cho người thân và bạn bè như bạn anh,…
Toàn những điều mà trước đây một cô tiểu thư yểu điệu như em không quan tâm mấy, ngoài việc học để ra đi làm cho tốt. Thật lạ, trên con đường cô đơn của em khi ấy, em đã học được rất nhiều. Em đã thấm thía được rất nhiều lẽ đời sâu thẳm về tình người, về sự bao dung, về sự dũng cảm tự dựa vào chính mình mà bước nếu không còn có người yêu che chở.
Khi em cũng trở thành một cô gái có thể tự hào sẽ là một mẫu người vợ tốt, em bỗng thấy thương cho bạn gái của anh, và không còn muốn quyết giành lại anh nữa! Cô ấy chẳng có lỗi gì khi đã yêu anh của em, khi mình đã chia tay nhau. Cô ấy lại quá hiền đến mức có vẻ nhu nhược, hay khóc vì sợ làm anh giận, sợ làm anh buồn, phát ốm lên vì anh bao lần. Em dù sao cũng mạnh mẽ hơn, em hiểu nếu có mất anh, em cũng sẽ khóc thật nhiều, nhưng em sẽ sớm nín và bước đi vững vàng.
Tình yêu thật lớn lao tha thiết nhưng mất Tình yêu thì người ta vẫn phải sống dũng cảm. Còn có nhiều điều tốt đẹp khác cần mình phải quan tâm…Tình đầu mong manh, em không biết giữ nên đành vậy thôi, thôi thì giữ trong tim như một đóa hồng cho riêng mình.
Đúng vào lúc tim em lắng lại và sẵn sàng xa anh mãi mãi, thì anh lại quyết định trở về bên em! Nói lời chia tay cô gái ấy và trò chuyện rõ ràng với những người bạn gái đang hy vọng, là chuyện không dễ dàng gì với anh. Vậy mà anh đã làm được, một cách trân trọng và ngay thẳng. Hóa ra những cố gắng miệt mài mà lặng thầm của em, anh đều hiểu hết.
Mối tình đầu thiêng liêng thưở nào và sự trưởng thành của em đã khiến anh xúc động. Còn hạnh phúc nào hơn cho em! Em hiểu, mình đã đấu tranh một cách lành mạnh (nói một cách đầy lí trí là như vậy thì phải!) và đã tìm lại được Tình yêu một cách xứng đáng.
Tình yêu của chúng mình mở sang một trang mới, mang một nét đẹp khác vì bây giờ mình chín chắn hơn, cảm thông với nhau hơn, sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió cuộc đời.
Và rồi đám cưới đẹp như mơ của chúng mình đã diễn ra ở xứ sở hoa anh đào, đoàn rước dâu đi bộ thật dài trên con dốc thơ mộng ngày xưa mình từng dạo bước hồn nhiên bên nhau. Cuộc đời như dòng sông nhiều khúc quanh êm ả và bão tố.
Chúng mình từng phải lao đao biết bao vì mất nhà (do mua nhầm nhà vừa bị tranh chấp vừa vướng quy hoạch), mất việc (vì đầu quân lầm vào một “công ty lừa”), và cả mất con yêu (sau hơn hai tháng trời long đong cùng bé chuyển hết bệnh viện này đến bệnh viện khác)…Nhưng Tình Yêu can đảm đã giúp chúng mình luôn vững bước bên nhau. Mất nhà, anh an ủi em “Mình vẫn còn tổ ấm, có thể mang theo tổ ấm ấy cẩn trọng đặt vào một mái nhà khác”; Mất việc, em an ủi anh “Em tin một người tài hoa và vững vàng như anh sẽ sớm tìm được một chỗ đứng khác xứng đáng hơn”; Mất con yêu, mình lau nước mắt cho nhau và nắm chặt tay nhau thầm xin lỗi thiên thần nhỏ, để rồi cẩn thận hơn khi chuẩn bị đón nhận và bảo vệ những mầm sống mới…
Bây giờ, mỗi khi về thăm quê, chúng mình lại cùng dắt tay hai con tung tăng dạo bước trên con dốc hồng rực màu hoa anh đào khi xuân đến. Mỗi khi nghe có ai nói rằng: “Tình đầu thật mong manh nên dễ vỡ”, cả em và anh thường mỉm cười: “Nếu biết nâng niu trân trọng, Tình đầu sẽ là tình vững bền nhất, trọn vẹn nhất!”…
Nâng niu tình đầu
“Mong manh”, “dễ vỡ” là những gì người ta thường nói về mối tình đầu. Có một thời, em cũng tin như vậy, như bao người trên thế gian này đã tin. Làm sao không tin như thế phải không anh? Khi mà mình ngại ngùng xao xuyến đến bên nhau lúc còn quá thơ dại ở tuổi học trò, cái tuổi “mười bảy bẻ gãy sừng trâu” thật đấy nhưng chưa đủ chín chắn vững vàng… Em thì hồn nhiên còn anh cũng chỉ chững chạc theo kiểu “ga lăng” sôi nổi.
Kỉ niệm cứ đong đầy, lung linh thơ mộng, với những buổi “em tan trường về đường mưa nho nhỏ, ôm nghiêng tập vở, tóc dài…” có anh theo đưa về đến tận hiên nhà. Nhà em có thật nhiều hoa, vậy mà anh vẫn thường tặng hoa cho em vì biết em thích cắm hoa khắp các phòng. Cái cách tặng hoa của anh cũng lạ, lần nào cũng là cả một bó hoa to đùng còn nguyên cả gốc lẫn rễ! Anh bảo để cho em dễ cắt ngắn dài tùy thích! Người ta chỉ cần ra chợ để mua hoa, còn anh tìm đến tận vườn!
Người ta đưa đón nhau khi khỏe còn anh có đang bị cảm ho sù sụ cũng ráng đưa em về tận cuối đường. Đường về nhà em phải qua chiếc cầu bắc ngang hồ Xuân Hương mộng mơ, đi lên con dốc Hòa Bình thoai thoải, hai bên triền dốc trồng những cây hoa anh đào rực hồng trong nắng. Anh bảo cứ đi đâu xa cũng nhớ những triền dốc thơ mộng với những câu chuyện ríu rít của chúng mình…
Mình đã lớn lên bên nhau, tự hào vì cả hai cùng học giỏi và tốt bụng giữa bạn bè, rồi cùng sẻ chia những ngỡ ngàng của Tình đầu e ấp, với bao ước mơ ở tương lai… Ai trong chúng mình cũng tin một cách nồng nhiệt rằng sẽ chẳng có gì chia cắt nổi, dẫu thưở ấy mình không dám gọi thẳng tên Tình Yêu.
Vậy mà chỉ vì những dỗi hờn, hiểu lầm không đáng có, mình lại xa nhau khi đã vào đại học. Tình đầu chẳng biết bắt đầu từ đâu, khi kết thúc cũng như không như có. Tuổi trẻ tự tin và hiếu thắng, em không chịu nhận mình sai, anh cũng không đủ kiên nhẫn để dỗ dành mãi.
Chỉ đến khi trưởng thành hơn, chín chắn hơn, giữa nhiều bạn trai theo đuổi miệt mài, em mới hiểu mình đã vội vàng đánh mất người mà mình tin yêu nhất- đó là anh. Chỉ có ở bên anh, em mới hồn nhiên sống thật với những cảm xúc của mình, cười vang khi vui và òa khóc khi có chuyện buồn.
Em cũng chỉ thích quan tâm đến những buồn vui của anh chứ không phải là chàng trai nào khác. Em thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn khi bên anh. Em đã hiểu: Cuộc sống vốn chẳng giản đơn, không phải cứ gặp người tốt yêu mình là có thể yêu lại được…Em cần có anh che chở biết bao.Vậy mà mình lại xa nhau!
Tìm gặp lại anh, em chới với đau khổ vì bên anh đã là một cô gái khác. Cô gái ấy không làm khổ anh như em đã từng hành hạ anh! Một cô gái không bao giờ dám làm anh buồn, một cô gái biết nhún nhường và luôn chu đáo chăm sóc anh từng li từng tí.
Nghe bạn bè kể, em hiểu rằng đó là một mẫu người sẽ trở thành người vợ tốt. Mà hình như không phải chỉ có mình cô gái ấy đang đợi chờ anh! Tài hoa, tốt bụng như anh thì được nhiều cô gái thầm mơ là điều chẳng có gì khó hiểu! Trong nỗi buồn sâu thẳm, em quyết tâm tìm lại hạnh phúc cho mình, dốc hết Tình yêu để chinh phục lại người yêu. Anh chưa cưới, em vẫn còn cơ hội!
Em chẳng có cái chiêu nào để tung ra, ngoài sự chân thành. Tự nhủ: “Có phải xa anh thì cũng phải xa trong cảm thông trân trọng và kiêu hãnh, chứ không phải ngậm ngùi hiểu lầm như lâu nay và thua cuộc!” Em đi học thêm nữ công gia chánh để có thể nấu những bữa cơm thật ngon như bạn anh, em tham gia tập thể dục nhịp điệu để ngày càng thanh thoát hơn bạn anh, em làm đầy lên cuộc sống của mình bằng sự trải lòng thương lo chu đáo cho người thân và bạn bè như bạn anh,…
Toàn những điều mà trước đây một cô tiểu thư yểu điệu như em không quan tâm mấy, ngoài việc học để ra đi làm cho tốt. Thật lạ, trên con đường cô đơn của em khi ấy, em đã học được rất nhiều. Em đã thấm thía được rất nhiều lẽ đời sâu thẳm về tình người, về sự bao dung, về sự dũng cảm tự dựa vào chính mình mà bước nếu không còn có người yêu che chở.
Khi em cũng trở thành một cô gái có thể tự hào sẽ là một mẫu người vợ tốt, em bỗng thấy thương cho bạn gái của anh, và không còn muốn quyết giành lại anh nữa! Cô ấy chẳng có lỗi gì khi đã yêu anh của em, khi mình đã chia tay nhau. Cô ấy lại quá hiền đến mức có vẻ nhu nhược, hay khóc vì sợ làm anh giận, sợ làm anh buồn, phát ốm lên vì anh bao lần. Em dù sao cũng mạnh mẽ hơn, em hiểu nếu có mất anh, em cũng sẽ khóc thật nhiều, nhưng em sẽ sớm nín và bước đi vững vàng.
Tình yêu thật lớn lao tha thiết nhưng mất Tình yêu thì người ta vẫn phải sống dũng cảm. Còn có nhiều điều tốt đẹp khác cần mình phải quan tâm…Tình đầu mong manh, em không biết giữ nên đành vậy thôi, thôi thì giữ trong tim như một đóa hồng cho riêng mình.
Đúng vào lúc tim em lắng lại và sẵn sàng xa anh mãi mãi, thì anh lại quyết định trở về bên em! Nói lời chia tay cô gái ấy và trò chuyện rõ ràng với những người bạn gái đang hy vọng, là chuyện không dễ dàng gì với anh. Vậy mà anh đã làm được, một cách trân trọng và ngay thẳng. Hóa ra những cố gắng miệt mài mà lặng thầm của em, anh đều hiểu hết.
Mối tình đầu thiêng liêng thưở nào và sự trưởng thành của em đã khiến anh xúc động. Còn hạnh phúc nào hơn cho em! Em hiểu, mình đã đấu tranh một cách lành mạnh (nói một cách đầy lí trí là như vậy thì phải!) và đã tìm lại được Tình yêu một cách xứng đáng.
Tình yêu của chúng mình mở sang một trang mới, mang một nét đẹp khác vì bây giờ mình chín chắn hơn, cảm thông với nhau hơn, sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió cuộc đời.
Và rồi đám cưới đẹp như mơ của chúng mình đã diễn ra ở xứ sở hoa anh đào, đoàn rước dâu đi bộ thật dài trên con dốc thơ mộng ngày xưa mình từng dạo bước hồn nhiên bên nhau. Cuộc đời như dòng sông nhiều khúc quanh êm ả và bão tố.
Chúng mình từng phải lao đao biết bao vì mất nhà (do mua nhầm nhà vừa bị tranh chấp vừa vướng quy hoạch), mất việc (vì đầu quân lầm vào một “công ty lừa”), và cả mất con yêu (sau hơn hai tháng trời long đong cùng bé chuyển hết bệnh viện này đến bệnh viện khác)…Nhưng Tình Yêu can đảm đã giúp chúng mình luôn vững bước bên nhau. Mất nhà, anh an ủi em “Mình vẫn còn tổ ấm, có thể mang theo tổ ấm ấy cẩn trọng đặt vào một mái nhà khác”; Mất việc, em an ủi anh “Em tin một người tài hoa và vững vàng như anh sẽ sớm tìm được một chỗ đứng khác xứng đáng hơn”; Mất con yêu, mình lau nước mắt cho nhau và nắm chặt tay nhau thầm xin lỗi thiên thần nhỏ, để rồi cẩn thận hơn khi chuẩn bị đón nhận và bảo vệ những mầm sống mới…
Bây giờ, mỗi khi về thăm quê, chúng mình lại cùng dắt tay hai con tung tăng dạo bước trên con dốc hồng rực màu hoa anh đào khi xuân đến. Mỗi khi nghe có ai nói rằng: “Tình đầu thật mong manh nên dễ vỡ”, cả em và anh thường mỉm cười: “Nếu biết nâng niu trân trọng, Tình đầu sẽ là tình vững bền nhất, trọn vẹn nhất!”…
Bài tương tự bạn quan tâm
Trớ trêu - Kì 3 : Những lá thư mất tích
- Thread starter lovesuju2711
- Ngày bắt đầu
Những tin nhắn độc cho người iu!
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Những kiểu đàn ông khiến phụ nữ chạy mất dép
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu
Gái khôn không sợ ế hot book dowload em không sợ...
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu
Gái khôn không sợ ế hot book dowload em không sợ...
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu
'Liều thuốc tiên' cho những kẻ đang thất tình
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu