Những bài viết hay về: “MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI”

Mr.Click

New member
11 Tháng sáu 2011
993
0
0
34
sites.google.com
Những bài viết hay về: “MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI”

Nâng niu tình đầu

“Mong manh”, “dễ vỡ” là những gì người ta thường nói về mối tình đầu. Có một thời, em cũng tin như vậy, như bao người trên thế gian này đã tin.
Làm sao không tin như thế phải không anh? Khi mà mình ngại ngùng xao xuyến đến bên nhau lúc còn quá thơ dại ở tuổi học trò, cái tuổi “mười bảy bẻ gãy sừng trâu” thật đấy nhưng chưa đủ chín chắn vững vàng… Em thì hồn nhiên còn anh cũng chỉ chững chạc theo kiểu “ga lăng” sôi nổi.

Kỉ niệm cứ đong đầy, lung linh thơ mộng, với những buổi “em tan trường về đường mưa nho nhỏ, ôm nghiêng tập vở, tóc dài…” có anh theo đưa về đến tận hiên nhà. Nhà em có thật nhiều hoa, vậy mà anh vẫn thường tặng hoa cho em vì biết em thích cắm hoa khắp các phòng. Cái cách tặng hoa của anh cũng lạ, lần nào cũng là cả một bó hoa to đùng còn nguyên cả gốc lẫn rễ! Anh bảo để cho em dễ cắt ngắn dài tùy thích! Người ta chỉ cần ra chợ để mua hoa, còn anh tìm đến tận vườn!


Người ta đưa đón nhau khi khỏe còn anh có đang bị cảm ho sù sụ cũng ráng đưa em về tận cuối đường. Đường về nhà em phải qua chiếc cầu bắc ngang hồ Xuân Hương mộng mơ, đi lên con dốc Hòa Bình thoai thoải, hai bên triền dốc trồng những cây hoa anh đào rực hồng trong nắng. Anh bảo cứ đi đâu xa cũng nhớ những triền dốc thơ mộng với những câu chuyện ríu rít của chúng mình…
Mình đã lớn lên bên nhau, tự hào vì cả hai cùng học giỏi và tốt bụng giữa bạn bè, rồi cùng sẻ chia những ngỡ ngàng của Tình đầu e ấp, với bao ước mơ ở tương lai… Ai trong chúng mình cũng tin một cách nồng nhiệt rằng sẽ chẳng có gì chia cắt nổi, dẫu thưở ấy mình không dám gọi thẳng tên Tình Yêu.

Vậy mà chỉ vì những dỗi hờn, hiểu lầm không đáng có, mình lại xa nhau khi đã vào đại học. Tình đầu chẳng biết bắt đầu từ đâu, khi kết thúc cũng như không như có. Tuổi trẻ tự tin và hiếu thắng, em không chịu nhận mình sai, anh cũng không đủ kiên nhẫn để dỗ dành mãi.
Chỉ đến khi trưởng thành hơn, chín chắn hơn, giữa nhiều bạn trai theo đuổi miệt mài, em mới hiểu mình đã vội vàng đánh mất người mà mình tin yêu nhất- đó là anh. Chỉ có ở bên anh, em mới hồn nhiên sống thật với những cảm xúc của mình, cười vang khi vui và òa khóc khi có chuyện buồn.
Em cũng chỉ thích quan tâm đến những buồn vui của anh chứ không phải là chàng trai nào khác. Em thấy cuộc đời có ý nghĩa hơn khi bên anh. Em đã hiểu: Cuộc sống vốn chẳng giản đơn, không phải cứ gặp người tốt yêu mình là có thể yêu lại được…Em cần có anh che chở biết bao.Vậy mà mình lại xa nhau!
Tìm gặp lại anh, em chới với đau khổ vì bên anh đã là một cô gái khác. Cô gái ấy không làm khổ anh như em đã từng hành hạ anh! Một cô gái không bao giờ dám làm anh buồn, một cô gái biết nhún nhường và luôn chu đáo chăm sóc anh từng li từng tí.
Nghe bạn bè kể, em hiểu rằng đó là một mẫu người sẽ trở thành người vợ tốt. Mà hình như không phải chỉ có mình cô gái ấy đang đợi chờ anh! Tài hoa, tốt bụng như anh thì được nhiều cô gái thầm mơ là điều chẳng có gì khó hiểu! Trong nỗi buồn sâu thẳm, em quyết tâm tìm lại hạnh phúc cho mình, dốc hết Tình yêu để chinh phục lại người yêu. Anh chưa cưới, em vẫn còn cơ hội!
Em chẳng có cái chiêu nào để tung ra, ngoài sự chân thành. Tự nhủ: “Có phải xa anh thì cũng phải xa trong cảm thông trân trọng và kiêu hãnh, chứ không phải ngậm ngùi hiểu lầm như lâu nay và thua cuộc!” Em đi học thêm nữ công gia chánh để có thể nấu những bữa cơm thật ngon như bạn anh, em tham gia tập thể dục nhịp điệu để ngày càng thanh thoát hơn bạn anh, em làm đầy lên cuộc sống của mình bằng sự trải lòng thương lo chu đáo cho người thân và bạn bè như bạn anh,…
Toàn những điều mà trước đây một cô tiểu thư yểu điệu như em không quan tâm mấy, ngoài việc học để ra đi làm cho tốt. Thật lạ, trên con đường cô đơn của em khi ấy, em đã học được rất nhiều. Em đã thấm thía được rất nhiều lẽ đời sâu thẳm về tình người, về sự bao dung, về sự dũng cảm tự dựa vào chính mình mà bước nếu không còn có người yêu che chở.
Khi em cũng trở thành một cô gái có thể tự hào sẽ là một mẫu người vợ tốt, em bỗng thấy thương cho bạn gái của anh, và không còn muốn quyết giành lại anh nữa! Cô ấy chẳng có lỗi gì khi đã yêu anh của em, khi mình đã chia tay nhau. Cô ấy lại quá hiền đến mức có vẻ nhu nhược, hay khóc vì sợ làm anh giận, sợ làm anh buồn, phát ốm lên vì anh bao lần. Em dù sao cũng mạnh mẽ hơn, em hiểu nếu có mất anh, em cũng sẽ khóc thật nhiều, nhưng em sẽ sớm nín và bước đi vững vàng.
Tình yêu thật lớn lao tha thiết nhưng mất Tình yêu thì người ta vẫn phải sống dũng cảm. Còn có nhiều điều tốt đẹp khác cần mình phải quan tâm…Tình đầu mong manh, em không biết giữ nên đành vậy thôi, thôi thì giữ trong tim như một đóa hồng cho riêng mình.
Đúng vào lúc tim em lắng lại và sẵn sàng xa anh mãi mãi, thì anh lại quyết định trở về bên em! Nói lời chia tay cô gái ấy và trò chuyện rõ ràng với những người bạn gái đang hy vọng, là chuyện không dễ dàng gì với anh. Vậy mà anh đã làm được, một cách trân trọng và ngay thẳng. Hóa ra những cố gắng miệt mài mà lặng thầm của em, anh đều hiểu hết.
Mối tình đầu thiêng liêng thưở nào và sự trưởng thành của em đã khiến anh xúc động. Còn hạnh phúc nào hơn cho em! Em hiểu, mình đã đấu tranh một cách lành mạnh (nói một cách đầy lí trí là như vậy thì phải!) và đã tìm lại được Tình yêu một cách xứng đáng.
Tình yêu của chúng mình mở sang một trang mới, mang một nét đẹp khác vì bây giờ mình chín chắn hơn, cảm thông với nhau hơn, sẵn sàng đương đầu với mọi sóng gió cuộc đời.

Và rồi đám cưới đẹp như mơ của chúng mình đã diễn ra ở xứ sở hoa anh đào, đoàn rước dâu đi bộ thật dài trên con dốc thơ mộng ngày xưa mình từng dạo bước hồn nhiên bên nhau. Cuộc đời như dòng sông nhiều khúc quanh êm ả và bão tố.
Chúng mình từng phải lao đao biết bao vì mất nhà (do mua nhầm nhà vừa bị tranh chấp vừa vướng quy hoạch), mất việc (vì đầu quân lầm vào một “công ty lừa”), và cả mất con yêu (sau hơn hai tháng trời long đong cùng bé chuyển hết bệnh viện này đến bệnh viện khác)…Nhưng Tình Yêu can đảm đã giúp chúng mình luôn vững bước bên nhau. Mất nhà, anh an ủi em “Mình vẫn còn tổ ấm, có thể mang theo tổ ấm ấy cẩn trọng đặt vào một mái nhà khác”; Mất việc, em an ủi anh “Em tin một người tài hoa và vững vàng như anh sẽ sớm tìm được một chỗ đứng khác xứng đáng hơn”; Mất con yêu, mình lau nước mắt cho nhau và nắm chặt tay nhau thầm xin lỗi thiên thần nhỏ, để rồi cẩn thận hơn khi chuẩn bị đón nhận và bảo vệ những mầm sống mới…

Bây giờ, mỗi khi về thăm quê, chúng mình lại cùng dắt tay hai con tung tăng dạo bước trên con dốc hồng rực màu hoa anh đào khi xuân đến. Mỗi khi nghe có ai nói rằng: “Tình đầu thật mong manh nên dễ vỡ”, cả em và anh thường mỉm cười: “Nếu biết nâng niu trân trọng, Tình đầu sẽ là tình vững bền nhất, trọn vẹn nhất!”…

 

Mr.Click

New member
11 Tháng sáu 2011
993
0
0
34
sites.google.com
Ðề: Những bài viết hay về: “MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI”

Ký ức một thời


Nhắc lại làm gì phải không anh? Nếu Anh còn hoài nhớ về những kỷ niệm ấy, xin anh biết cho rằng em mãi mãi sẽ gìn giữ, nâng niu những kỷ niệm ngày ấy để luôn nhớ chúng mình đã một thời nhớ đến nhau
.

Dù nó ngắn ngủi đến bao nhiêu thì cũng đọng lại trong em một cái gì đó ngọt ngào. Rồi thời gian sẽ trôi đi, anh sẽ đi tìm hạnh phúc mới và cúng sẽ có người đàn ông khác đưa hạnh phúc đến cho em...
Giờ đây, giữa cuôc đời còn lọc lừa man trá, em biết tìm đâu những rung động nguyên sơ thanh khiết và dịu ngọt như em đã từng dành cho anh. Thật không dễ quên, Dù sao sau những va vấp, em cũng người lớn hơn một chút, dày dạn và chín chắn hơn. Cho nên , đừng trách em anh nhé!


Em biết rằng, em yêu anh nhiều và anh cũng có tình cảm với em. Nhưng có lẽ, bên em anh không cảm thấy được độ rung của hạnh phúc. Có lẽ vậy, em không đưa được hạnh phúc đến bên anh...Vậy mà giờ phút gần anh, bên anh và thậm chí chỉ nhìn thấy anh thôi, nghe đến tên anh, được thấy anh cười, nghe anh nói là em đã run lên vì hạnh phúc và sung sướng.
Em biết rằng đời em sẽ chẳng bao giờ còn có anh nữa. Nhưng em là người biết chấp nhận đau khổ và em không muốn người khác đau khổ đặc biệt là người mà em yêu thương, phải đau khổ, khó xử vì em.
Những dòng tâm sự này đã biết bao lần viết rồi lại xoá, cũng như bao lần em tự huyễn hoặc rằng thời gian sẽ làm lành tất cả những vết thương, sẽ xoá đi mọi thứ. Nhưng thực tế không phải vậy. Mỗi lần nhận thêm một thiếp cưới, mỗi lần đi qua cửa hiệu áo cưới, mỗi lần nhìn thấy những đôi trai gái yêu nhau bên nhau hạnh phúc, mỗi lần đi trên con đường in dấu chân anh và em lại một lần tim em lại nhói đau, cái nhói đau không giống bất kỳ cái nhói đau nào. Có phải em là người quá ích kỷ chăng?

Đến bây giờ em cũng chẳng thể hiểu nỗi lòng mình nữa, Em đã muốn xa lánh anh, muốn quên đi tất cả , nhưng khi phải ngồi đối diện với chính mình em lại muốn có anh dù chỉ trong giây lát để rồi lại muốn có anh trọn vẹn cho riêng mình. Nhiều lúc em tự nghĩ: chẳng lẻ đối với ai anh cũng có thể đối xử như vậy sao? Và sau đó em lại âm thầm nén tất cả sự đau đớn dằn vặt đến khổ sở đó vào lòng để những lúc nhớ anh quá lại mang ra tự ngăn cản tình cảm của chính mình...

Mọi vật đều có thể bị quên lãng hay vứt bỏ đi, nhưng có một điều sẽ không bao giờ quên hay mất đi khi ta thực sự biết yêu một ai đó trong đời.Nếu được trở lại những giây phút hạnh phúc ấy. Em chỉ mong sao, chỉ muốn mình là một que diêm bé nhỏ trong bài thơ diêm ấy. Để dược cháy một lần trọn vẹn cho tình yêu chứ không như ai kia là vỏ bao đắc thắng và tham lam, làm cháy hàng trăm que diêm khác, để rồi đến một ngày vỏ bao kia bạc phếch mới nhận ra mình chưa cháy thực sự một lần.
Cảm ơn anh đã giúp em dừng lại đúng lúc, khi còn chưa quá muộn, cảm ơn anh đã nhắc nhở em bài học về đạo lý làm người.
Có thể khi chuyển công tác mình sẽ gửi những dòng tâm sự tự đáy lòng này đến anh. Cũng có thể nó chẳng là gì, có thể anh đã có người phụ nữ khác trong lựa chọn của anh. Nhưng em cũng muốn cho anh biết rằng: Có một người con gái thật sự yêu anh, yêu anh nhiều đến mức nào cô bé cũng không biết, nhưng dù sao em mong muốn một điều, khi xa anh, hình ảnh của cô bé không phải là một ký ức đau buồn, một cảm giác xa lạ hay cảm giác không thoải mái hiện hiện lên trong anh.Đó là điều mà em không bao giờ mong muốn chút nào. Dù sao chúng ta cũng có một thời gian làm việc với nhau, Sự quan tâm của anh dành cho em chắc em không thể quên được.

Những trang giấy, những dòng chữ liên quan đến anh đều làm cho em cảm thấy rất gần gũi. Rất muốn được ở bên để có thể chia sẽ những dòng tâm sự, những vui buồn trong công việc cũng như trong cuộc sống....Anh…là ký ức một thời của em.

Ở một nơi nào đó trên cuộc đời này, em cầu chúc cho anh hạnh phúc với sự lựa chọn của chính mình!!!
 

Mr.Click

New member
11 Tháng sáu 2011
993
0
0
34
sites.google.com
Ðề: Những bài viết hay về: “MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI”

Mưa kỷ niệm

Đêm nay, mưa rả rích rơi, từng giọt, từng giọt buồn nhỏ xuống hiên nhà. Đêm trở lạnh, cái lạnh như cây kim nhỏ len mãi vào tấm chăn ấm như để báo hiệu mùa đông. Cố nhắm mắt thật lâu để tìm vào giấc ngủ, ôm chặt chiếc gối vào lòng mà không xua được cái lạnh của đêm đông.

Em cố gắng không nghĩ ngợi điều gì. Em sợ những đêm mưa, nó len lỏi vào từng từng góc hẹp của con tim, khơi lại niềm thương nỗi nhớ mà em đã chôn sâu. Em không biết giọt nước mắt đang lăn dài trên má, em lại nhớ anh rồi. Nỗi nhớ như tên chiến binh dai dẳng, nó đợi mỗi lần tim em mềm yếu lại sống dậy mãnh liệt hơn. Em nhớ anh, dù em biết giờ đây tất cả chỉ còn là nỗi đau, nỗi đau ngọt ngào anh dành cho em.
Chúng mình quen nhau vô tình trong lớp học đêm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã biết thế nào là nhớ thương trông đợi. Hai ánh mắt gặp nhau rồi bối rối quay đi. Em là con nhỏ năng động thế mà suốt buổi học chỉ biết lặng im. Chúng mình chung đường về, không biết vô tình hay cố ý anh hay đạp xe chầm chậm sau em. Còn em thì luống cuống trên cả chiếc xe quen thuộc của mình. Nhờ mưa mà chúng mình không còn chỉ biết giao nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng.

Hôm ấy, anh không đi học, đường về em đạp xe chậm, mùa hạ thường có những cơn mưa bất chợt. Em chỉ biết tấp nhanh vào hiên vắng. Gió từng cơn làm không gian lạnh buốt. Bổng dưng anh xuất hiện, anh trao cho em chiếc áo mưa mà khuôn mặt cuối xuống bối rối. Em nhìn anh mỉm cười. Anh nói nhỏ: Tụi mình làm quen nhé?
Nơi quê nhà với nhiều kỷ niệm thật dễ thương. Mỗi chiều khi bóng hoàng hôn buông xuống, anh và em cùng lang thang trên con đường quê thanh vắng. Cuối con đường có cây ngọc lan rợp bóng, thế nào anh cũng hái cho em thật nhiều hoa. Anh nói “Những cánh hoa trắng và thật thơm em hãy ép vào trang vở, mỗi lần nghe hương hoa, em lại nhớ đến anh. Anh sợ bé nhiều bạn bè rồi quên anh mất”. Chuyện tình chúng mình như vầng trăng sáng, em như cô em nhỏ chỉ biết nhõng nhẽo cùng anh.

Chúng mình xa nhau, em lên thành phố học, anh đi làm mãi tận Tây Nguyên. Đêm chia tay hai đứa ngồi bên nhau lặng lẽ, không dám cầm tay nhau chỉ có ánh mắt nồng ấm nhìn nhau như hẹn lời chờ đợ. Những lá thư anh gửi về từ miền đất xa xôi, em đọc rồi khóc mãi. Nhớ anh, nhớ nhà, nhớ những đêm thanh vắng sau buổi học ngày xưa.
Trước ký túc xá có cây ngọc lan thơm ngát, mỗi lần hương đưa vào ô cửa, em nghe lòng quặn thắt nhớ thương. Chiều ấy, em đi học về không biết mình tỉnh hay mơ khi thấy anh ngồi ở ban ghế trước phòng. Lúc ấy nếu không có các bạn, có lẽ em đã ngã vào lòng anh để khóc thật nhiều. Cùng nhau đi dưới con đường giờ đây trở thành quen thuộc, em sung sướng đón nhận lời tỏ tình của anh. Đêm ngoại ô như lặng im, gió lướt thật nhẹ trên mặt nước, mọi thứ đều trở nên đáng yêu như biết được có người con gái đang tận hưởng những gì đẹp nhất của tình yêu.

Thời gian dần trôi, chúng mình yêu nhau được ba năm. Gia đình và bạn bè chỉ chờ em ra trường để uống rượu mừng. Anh nói có lẻ khi em tốt nghiệp, trong thời gian chờ lấy bằng mình sẽ tổ chức lễ cưới. Lúc ấy bạn bè của em chưa đi làm...ôi chắc là vui lắm. Em xấu hổ nép vào ngực anh. Có hạnh phúc nào ngọt ngào hơn khi được cùng người mình thương yêu chung sống dưới một mái nhà, được chăm sóc, được thu mình bé nhỏ trong vòng tay thương yêu.
Anh ít lên thành phố thăm em. Anh nói dạo này anh hay tăng ca. Nhớ anh, em xuống thăm, lo cho anh viên thuộc phòng khi ốm đau, nấu cho anh một bữa cơm rồi lại về thành phố chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa. Anh lên thăm em nhưng vội vã đi ngay, anh nói là rất bận. Em chỉ thương anh phải đi đường xa để hai đứa gặp nhau, con tim đâu còn chổ cho giận hờn, trách móc.

Thế mà anh đã đổi thay

Anh nỡ xa em, bỏ em lại phía cuối đường ngơ ngác. Bóng anh dần khuất sau màn sương lãng đãng cuối hoàng hôn. Tình yêu, kỷ niệm suốt mấy năm qua không bằng người người con gái anh mới gặp. Tại sao anh còn dối em, chỉ mấy ngày trước đây anh còn nói yêu em, nhớ em thật nhiều vì không gặp được. Anh không còn yêu em? Anh nỡ nói lời chia tay khi chỉ còn hai hôm nữa là em thi tốt nghiệp. Anh không lo lắng em sẽ quỵ ngã, anh chỉ nói với em được hai chữ xin lỗi. Xin lỗi đơn giản thế thôi sao? Hy vọng, yêu thương, kỷ niệm giờ chỉ gói gọn trong hai tiếng xin lỗi khi một người muốn chia tay. Em về quê, ngã vào lòng mẹ anh khóc như một đứa trẻ, ba tức giận gọi anh về nhưng tất cả là vô ích.
Em như kẻ mộng du, không biết mình tỉnh hay mơ. Em không biết làm gì ngoài khóc, chảy thật nhiều nước mắt cho con tim bớt đau buồn. Em đã làm gì có lỗi hả anh? Ngoài tình yêu trong sáng, một lòng tin tuyệt đối dành cho anh. Yêu anh, em đã làm tất cả những gì có thể, bỏ đi lòng tự trọng của một người con gái.

Em không cầu xin tình yêu nhưng em hiểu rằng: tìm được một tình yêu chân chính giữa cuộc đời xoay vần, giữa bao người dưng lạnh lùng lướt qua nhau là khó vô cùng. Em muốn lấy bao dung của người con gái để níu kéo tình yêu. Buổi chiều ấy em đã tìm đến anh để nói với anh em vẫn yêu anh, sẽ không giận hờn chuyện anh thay đổi, thế nhưng...

Giờ đây, chúng mình mỗi người mỗi ngả. Đường anh đi có chăng hạnh phúc, riêng bước chân anh đơn lẻ. Kỷ niệm ngày xưa em cố tình chôn chặc tận đáy lòng sao con tim hoài bướng bỉnh, nhiều khi vẫn cứ cồn cào. Mưa vẫn rơi ngoài hiên vắng, có phải chăng cơn mưa kỷ niệm cho hai đứa mình quen nhau.

Bao năm thời gian cho em quên đi dáng cũ, thế sao con tim không biết nghe lời. Cuối con đường thuở chớm biết nhớ thương, hương ngọc lan vẫn đượm vào tóc em mỗi lần đếm bước, bờ vắng ngày xưa con nước lớn ròng. Đêm đã dần trôi, xa xa vảng tiếng ru hời trong đêm vắng nghe xót xa, khao khát, đợi chờ. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi.
 

Mr.Click

New member
11 Tháng sáu 2011
993
0
0
34
sites.google.com
Ðề: Những bài viết hay về: “MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI”

Dù 5 năm, 10 năm em vẫn đợi…

Xin gửi đến những ai mới yêu, đang yêu, và được yêu, những ai vừa thất tình và những ai vừa chia tay. Trong tình yêu sự tin tưởng là mầm mống để giữ cho tình yêu luôn tươi đẹp.

Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để hạnh phúc mất đi rùi thì mới ân hận cũng muộn màng. Chiếc thuyền đã sang sông thì không thể quay đầu lại.

Đã một năm trôi qua kể từ ngày anh nói lời chia tay, cứ ngỡ rằng câu chuyện giữa em và anh đã chôn vào dĩ vãng. Cứ ngỡ rằng em đã có thể quên được anh, nhưng sao nước mắt vẫn không thể xoa dịu nỗi đau và nỗi buồn không thể làm cho vết thương xóa mờ theo năm tháng. Con đường thân quen ngày nào chúng ta từng đi đã không còn bước chân anh và em, chỉ còn lại là dấu chân kỉ niệm.
Anh, anh vẫn khỏe hả, anh chắc đã có người bạn gái mới và chắc có lẽ cô gái ấy sẽ yêu anh như em đã từng yêu. Nhưng sao cầm máy lên rồi lại nhấc xuống. Em không đủ can đảm để gọi cho anh. Thật sự em muốn nói với anh rằng em rất nhớ anh. Hôm nay em lại khóc, nước mắt em lại rơi vì nhớ anh. Cứ ngỡ thời gian sẽ lãng quên kỉ niệm chôn vào dĩ vãng như vốn nó đã như vậy.

Nhưng sao kí ức vẫn còn đó, làm sao để có thể quên anh khi những con đường thân quen vẫn còn lưu lại đó dấu chân mà hai ta đã từng đi qua. Có lẽ em quá cố chấp, không chịu từ bỏ tảng đá lớn trong lòng để đón nhận hạnh phúc mới mà biết đâu sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng anh ơi, tình yêu thì đâu có chữ thời gian. Thời gian là gì mà khi kỉ niệm không thể xóa nhòa. Tình yêu là luôn đi đôi với sự ngốc nghếch.
Anh không đẹp trai, không học giỏi, không sa hoa bạc tiền như người ta. Nhưng trong đôi mắt em tình yêu em dành cho anh là hơn tất cả. Em không cần anh phải là một người đàn ông hoàn mĩ, là một người đàn ông phải có tất cả những thứ mà mọi con gái trên thế gian này mơ ước. Em chỉ cần anh chính là anh, là người đàn ông luôn ở bên cạnh chở che và san sẽ cùng em. Em sẽ làm đôi vai, đôi vai nhỏ bé không đủ để che chở cho anh, nhưng đủ để anh tựa đầu khi anh cảm thấy mệt mõi.

Anh, anh có nhớ cái ngày đầu tiên anh tỏ tình với em tại công viên không? Hôm đó cũng là một ngày đặc biệt khó quên. Ngày đầu tiên anh tỏ tình ở đó, Anh tặng em một cành hồng, Anh còn nói một cành hồng tượng chưng cho một tình yêu, chỉ yêu duy nhất một người con gái là Đỗ Ngọc Kim. Em vẫn giữ cành hồng đó cho đến bây giờ.

Tụi mình đã có với nhau quá nhiều kỉ niệm, những giận hờn, những sóng gió, những chuyện vui buồn cùng nhau san sẽ. Để rồi bây giờ chỉ còn lại một mình em hồi ức lại mà khóc. Tại sao trước đây tụi mình yêu nhau hạnh phúc như vậy, còn bây giờ lại đau như vậy. Tại sao yêu nhau rồi đến với nhau rồi lại chia tay rồi khóc. Tại sao lại như vậy hả Anh. Những tháng ngày ở bên Anh là những kỉ niệm đẹp nhất với em.
Em vẫn sống trong vòng tay ấm áp của anh, bên bờ vai thư sinh nhỏ nhắn nhưng đủ để em tựa đầu. Những lúc ở bên anh em cảm thấy mùa đông ấm áp như mùa xuân, để rồi em cứ muốn được ở bên Anh mãi. Nhưng người ta vẫn thường nói “Những gì quá đẹp đều mong manh yểu mệnh”. Chiếc cầu hạnh phúc anh và em vừa xây chưa ráo hồ đã vội tách đôi về 2 ngã, quăng em về phía dòng xoáy cuộc đời. Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất rồi lại thấy nuối tiếc phải không?
Anh, có lẽ lòng Anh cũng không vui sướng gì đâu đúng không? Anh vốn dĩ được mọi người yêu mến, để rồi giờ đây tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt khác. Ngày anh nói lời chia tay lòng Em như muốn vỡ ra, tim Em tan nát. Em sẽ không hận Anh đâu, Em biết Anh cũng rất đau dù lòng Anh còn yêu Em.
Thời gian trôi đi, kỉ niệm thật nhiều và tình cảm Em dành cho Anh một ngày nhiều hơn. Em sẽ vẫn đợi... Nhưng em vẫn phải vững bước đi tiếp dù từ đây trên con đường em đi sẽ không có bước chân Anh. Dù thế nào đi chăng nữa Em vẫn biết ơn Anh đã cho Em hiểu thế nào là tình yêu là khổ đau là hạnh phúc. Nhưng em nghĩ con tim mình đã đóng băng kể từ ngày ấy khi mà anh nói câu chia tay. Em sẽ không mở lòng ra một lần nào nữa, và Em sẽ đợi, đợi Anh 5 năm, 10 năm,…và đến cả đời.

Đối diện đáy sâu lòng mình Em vẫn muốn nói với Anh một lời cuối: “ Em Mãi Yêu Anh Mối Tình Đầu”.

 

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
61,113
Bài viết
63,332
Thành viên
86,294
Thành viên mới nhất
noithatdiemnhan1

VỀ CHÚNG TÔI

  • Sinhvienthamdinh.Com là diễn đàn đầu tiên và lớn nhất dành riêng cho cộng đồng nhân lực ngành thẩm định giá. Cổng thông tin được tạo ra nhằm tạo kênh kết nối tri thức cho tất cả các bạn đã và đang quan tâm đến ngành thẩm định giá. Các thông tin được tổng hợp với đầy đủ các mảng thuộc lĩnh vực thẩm định giá như: Thẩm định giá Bất động sản, thẩm định giá động sản, thẩm định giá máy móc thiết bị, thẩm định giá doanh nghiệp, thẩm định giá dự án đầu tư, thẩm định giá thương hiệu...
  • Với phương châm "Connet For Sharing" chúng tôi chia sẻ hoàn toàn miễn phí và không giới hạn những kiến thức từ cộng đồng diễn đàn.

DANH MỤC CHÍNH

CÁ NHÂN