TIN MỚI
Trung Hoa, Tống Ninh Tông, Gia Thái năm thứ 3, Tân Khí Tật, người khi đó đã ở nhà thảnh thơi suốt 8 năm, một lần nữa được triều đình trọng dụng.
Lúc này, Tân Khí Tật đã bước qua độ tuổi 60, tóc mai bạc trắng như sương.
Khi biết tin triều đình chuẩn bị đi đánh nhà Kim, ông lão già nua Tân Khí Tật liền trở nên vô cùng rạng rỡ.
Đứng dưới Bắc Cố lầu, nước chảy siết dòng, đưa mắt ra nhìn về phương xa, nhiệt huyết bừng bừng, ông thốt ra một câu: "Niên thiếu vạn đâu mâu, tọa đoạn đông nam chiến vi hưu. Thiên hạ anh hùng thúy địch thủ? Tào Lưu, sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu."
Nơi nào có thể nhìn thấy Trung Nguyên? Đứng trên lầu Bắc Cố, đâu đâu cũng là phong cảnh đẹp. Tự cổ chí kim, có biết bao quốc gia nổi lên rồi lại sụp đổ? Không biết. Chuyện cũ liên tục không ngừng, giống như dòng nước vô tận của sông Trường Giang vậy.
Tôn Quyền của thời niên thiếu, thống lĩnh ba quân, chiếm lĩnh Đông Nam, kiên trì chiến đấu, chưa từng khuất phục hay cúi đầu trước kẻ thù. Thiên hạ anh hùng, ai có thể là địch thủ của Tôn Trọng Mưu? Cũng chỉ có Tào Tháo và Lưu Bị mà thôi. Cũng giống như Tào Tháo đã từng nói: "Nếu có được đứa con trai như Tôn Quyền thì tốt quá!"
Nhắc về thời kì Tam Quốc của Trung Quốc, người mà số đông mọi người để ý tới nhiều hơn là Tào Tháo và Lưu Bị, nhưng thực ra, cuộc đời của Tôn Quyền, thanh niên duy nhất có thể đấu lại với hai lão làng Tào Tháo và Lưu Bị cũng hàm chứa rất nhiều điều đáng kinh ngạc và đáng để bàn tới.
Thời niên thiếu, nhiệt huyết sôi nổi, anh hùng cái thế.
Tuổi trung niên, thống lĩnh Giang Đông, liên kết lực lượng.
Nhưng không ngờ ở tuổi lão niên, lại sống thành một tên hôn quân ngu ngốc và tự đại.
Có thể tạo ra một khởi đầu tốt đẹp, nhưng lại không thể kết thúc một cách có hậu, có lẽ, đây cũng chính là bi thương lớn nhất của người trưởng thành.
Thiếu niên anh dũng
Vai rộng bao nhiêu, đường dài bấy nhiêu
Tôn Quyền ngay từ nhỏ đã bộc lộ ra phong thái "khác người", không chỉ diện mạo anh tuấn mà tính tình cũng rất cởi mở, phóng khoáng, vì vậy, rất được mọi người trong nhà yêu quý.
Nhưng cuộc đời người anh hùng, lại phải trải qua rất nhiều nỗi đau và vất vả.
Năm Tôn Quyền lên 9, cha của ông qua đời, ở độ tuổi trẻ con, ông gặp phải đả kích đầu tiên trong cuộc đời.
Kể từ đó, Tôn Quyền không còn cha, nhưng may mắn là ông vẫn còn huynh trưởng, Tôn Sách.
Người xưa thường nói, anh cả như cha, chị dâu cả như mẹ.
Sau khi cha mất, Tôn Quyền luôn đi theo anh trai Tôn Sách.
Tôn Sách có ý muốn bồi dưỡng đệ đệ, nên đã sắp xếp cho Tôn Quyền làm những chuyện nội vụ.
Cứ như vậy, ở tuổi 15, Tôn Quyền được bổ nhiệm là huyện trưởng huyện Dương Di.
Tôn Quyền tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh rất phi phàm.
Dương Di dưới sự quản lý của ông đã cho ra một diện mạo vô cùng sáng sủa.
Tôn Sách hi vọng rất nhiều vào Tôn Quyền, bản thân Tôn Quyền cũng luôn khát khao được phò trợ cho huynh trưởng, đáng tiếc, bi kịch cuộc đời thứ hai lại sớm tìm tới ông.
Kiến An năm thứ 5, Tôn Sách bị người khác giết hại. Trước khi ra đi, ông giao vợ con già trẻ trong nhà, giao cả cơ nghiệp Giang Đông cho Tôn Quyền.
Cứ như vậy, Tôn Quyền, chàng thanh niên chưa tròn 20 tuổi, trở thành người thừa kế của Giang Đông.
Phải nối nghiệp cha và anh, Tôn Quyền không thể không lớn, cũng không thể không gánh vác trọng trách lớn lao này.
Giai đoạn đầu khi mới tiếp quản Giang Đông, Tôn Quyền phải lo lắng trăm bề cả trong lẫn ngoài.
Thái thú Lý Thuật Công phản loạn, thái thú Tôn Phụ đầu quân cho Tào Tháo, rất nhiều khu vực cũng nhân thời cơ nổi lên làm loạn.
Đối với hoàn cảnh khó khăn như vậy, Tôn Quyền đã cho thấy sự chín chắn vượt xa so với tuổi tác của mình.
Ông nhận Trương Chiêu làm thầy, Chu Du làm huynh, rất nhanh ổn định lại thế cục.
Tuy nhiên, không lâu sau, Tôn Quyền nghênh đón kẻ địch lớn mạnh nhất của mình, Tào Tháo.
Đối mặt với vạn đại quân của Tào Tháo, nội bộ Tôn Ngô phần lớn đều chủ trương đầu hàng, nhưng Tôn Quyền quyết không nhượng bộ giang sơn mà ba và anh gầy dựng cho kẻ khác.
Sau khi nghe Lỗ Túc và Chu Du phân tích, Tôn Quyền càng kiên trì hơn với quyết định kháng Tào.
Đối mặt với rất nhiều bộ hạ có ý muốn đầu hàng, Tôn Quyền, người vốn luôn nền nã đã vung kiếm lên chém góc bàn, kiên quyết nói: "Nếu còn ai có ý định đó, kết cục sẽ như vậy!"
Cuối cùng, Tôn Quyền trấn áp được quần chúng, liên minh với Lưu Bị kháng Tào, và giành được chiến thắng trong trận đánh lớn đầu tiên.
Nhà triết học người Pháp, Jean-Jacques Rousseau từng nói:
"Hoạn nạn, đối với kẻ yếu, nó là nấm mồ dẫn đến cái chết, còn đối với kẻ mạnh, nó là mảnh đất cho những khát vọng cao cả."
Đời người chậm rãi, luôn tồn tại những khó khăn, vất vả, gặp việc phải đấu tranh, tìm ra cách giải quyết, không sợ mưa to bão táp.
Những cây con non phải trải qua mưa gió mới phát triển được mạnh mẽ.
Người trẻ tuổi khi mới bước ra ngoài xã hội thường có xu hướng thỏa hiệp, nhiều khi sợ gánh vác trách nhiệm.
Đối mặt với khó khăn, thất bại, họ lựa chọn trốn tránh, lựa chọn từ bỏ, cuối cùng bỏ lỡ mất một cơ hội trưởng thành.
Thực ra, người trẻ, là phải dám chịu trách nhiệm, dám làm dám xông pha, vượt qua mọi khó khăn, lau khô nước mắt, không ngừng tiến lên phía trước.
Bạn cần phải biết rằng, trên thế giới này, nếu bạn không dũng cảm, sẽ chẳng ai thay bạn kiên cường.
Trung niên phải "nhẫn"
Muốn làm tuyệt đỉnh cao thủ, phải bắt đầu từ việc học cách "chịu tủi"
Tôn Sách trước khi ra đi từng nói với Tôn Quyền rằng:
"Nói về dấy binh, chiến trận nơi sa trường, xưng bá thiên hạ, đệ không bằng huynh; nhưng nếu bàn về dùng người tài, khiến họ một tâm một lòng trung thành với đất nước, giữ nước, huynh không bằng đệ."
Nói về đánh nhau, Tôn Quyền không bằng cha và huynh trưởng, nhưng luận về độ "nhẫn", Tôn Quyền lại giỏi hơn Tôn Sách rất nhiều.
Thời loạn thế, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng, nếu như bạn không thể trở thành kẻ mạnh nhất, vậy thì nhất định phải học được chữ "nhẫn".
Nhẫn, có thể giữ được giang sơn; nhẫn, mới chiếm được thế thượng phong.
Nói về "đệ nhất nhẫn" thời Tam Quốc, Tư Mã Ý chính là ứng cử viên vô cùng sáng giá, nhưng có một điều mà nhiều người có thể không biết, đó là: độ nhẫn của Tôn Quyền cũng hoàn toàn không thua kém Tư Mã Ý là bao.
Sau trận Xích Bích, Tôn Quyền lên kế hoạch đoạt lại Kinh Châu, nhưng ông không hề triển khai ngay kế hoạch, mà nhẫn nhịn đợi thời cơ.
Kiến An năm 22, Tôn Quyền một mặt làm lành với Tào Ngụy, một mặt vô cùng nhường nhịn Quan Vũ phía Thục Hán.
Ông từng sai Gia Cát Cẩn làm ông mai, muốn cưới con gái của Quan Vũ cho con trai của mình.
Ai dè Quan Vũ không những không đồng ý, lại còn mỉa mai: "Con trai của khuyển làm sao xứng với con gái của hổ!"
Đối mặt với sự xỉ nhục của Quan Vũ, Tôn Quyền không hề đáp trả lại, mà lựa chọn nhẫn nhịn.
Thế nào gọi là "nhẫn"? Nhẫn, là lưỡi đao chôn ở trong lòng, lưỡi đao này một khi được rút ra, nó sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.
Đối với Quan Vũ mà nói, kiểu người nhát gan, bị mắng mà không dám phản kháng lại như Tôn Quyền, hoàn toàn không phải mối đe dọa, mà không biết rằng, cái người nhát gan ấy cuối cùng lại là người lấy mạng mình.
Kiến An năm 24, tiền phương truyền tới thông tin Quan Vũ "thủy yêm thất quân, uy trấn Hoa Hạ".
Quan Vũ khi đó bất khả chiến bại, kiêu ngạo không coi ai ra gì là thời điểm thuận lợi để Tôn Quyền rút ra bảo đao của mình, một âm mưu "thảo Vũ tự hiệu" âm thầm được bắt đầu.
Cuối cùng, Lã Mông sử dụng kế sách áo trắng sang sông và chiếm miền tây Kinh Châu, đánh bại Quan Vũ, lập được một đại chiến công uy chấn Tam Quốc lúc bấy giờ.
Sự nhẫn nhịn của Tôn Quyền đã có được hồi đáp, Đông Ngô đã đoạt lại được Kinh Châu.
Nhưng sau khi đoạt được Kinh Châu, Tôn Quyền hoàn toàn không lơ là, dương dương tự đắc, ngược lại càng trở nên khiên tốn, nhẫn nhịn hơn.
Giết Quan Vũ, đoạt Kinh Châu, nhất định sẽ khiến Lưu Bị tức giận, vì vậy, Tôn Quyền một lần nữa lựa chọn nhẫn nhịn, chỉ có điều lần này là cúi đầu trước Tào Phi.
Sau khi biết tin Tào Phi xưng đế, Tôn Quyền lập tức xưng thần, đồng thời chấp nhận danh hiệu "Ngô vương".
Trong lòng ông biết rõ, mình và Lưu Bị cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, nếu còn gây sự với Tào Ngụy nữa thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng.
Thực tế chứng minh, sự "nhẫn" của Tôn Quyền một lần nữa đem lại hiệu quả.
Khi Lưu Bị tấn công, Tào Phi không những không "thừa nước đục thả câu", ngược lại còn trợ giúp Giang Đông, cuối cùng thành công đánh bại Lưu Bị, hóa nguy thành an.
Cuốn "Tỉnh thế hằng ngôn" từng nói: "Sự bất tam tư trung hữu hối, nhân năng bách nhẫn tự vô ưu."
Ý muốn nói, làm việc, mà không suy nghĩ, có sự chuẩn bị trước sau, ắt sẽ hối hận, làm người, mà biết nhẫn ắt vô lo.
"Nhẫn" là một sức mạnh vô hình, nhưng nó lại có thể giúp chúng ta giải quyết được những khó khăn hữu hình.
Bước vào tuổi trung niên, không những phải tiếp nhận áp lực tới từ mọi phương diện, mà sức khỏe cũng không còn được như trước, lúc này, chúng ta lại càng phải khắc sâu cho mình chữ "nhẫn".
Tìm kiếm cơ hội tốt từ trong Nhẫn, học hỏi những thay đổi từ trong Nhẫn, rồi cuối cùng đạt được bước đột phá trong cuộc sống.
Lão niên đừng hồ đồ
Nếu phú quý tới mức độ ngang tàn, vậy thì chính là đang tự gieo hậu họa cho mình
Trận Xích Bích đánh bại Tào Tháo, trận Di Lăng đánh bại Lưu Bị, nếu hai lão làng ấy còn bại dưới tay mình, vậy thì thiên hạ này còn ai có thể cản nổi bước chân của Tôn Quyền?
Công nguyên năm 227, nhẫn nhịn bao năm, Tôn Quyền cuối cùng "làm lớn", quyết định xưng Đế.
Tôn Quyền lúc này bước lên đỉnh của cuộc sống, và cũng là lúc bước trên con đường một chiều tự cao tự đại, không thể quay về.
Nói tóm lại, Tôn Quyền sau khi xưng đế, bỗng trở thành một con người khác, nhưng vấn đề là vừa ngang tàn lại vừa hồ đồ hơn.
Nếu đã tự xưng "Đại Đế", vậy tất nhiên phải làm việc mà đại đế nên làm, mà mở rộng cương thổ chính là chuyện như vậy.
Tôn Quyền mở rộng bản đồ, tứ phía quét quân: Thục Hán là đồng minh, không thể động; Tào Ngụy quá mạnh, động không nổi.
Tính tới tính lui, nơi có thể thể hiện uy quyền của Đông Ngô, cũng chỉ có những nơi xa xôi.
Tôn Quyền sai Vệ Ôn và Gia Cát Trực đi đánh ngoài biển, mặc dù có được chiến lợi phẩm nhưng số binh lính cũng tử trận không ít, sự việc cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng Tôn Quyền biết chuyện, thấy thứ có lại được lại không bằng so với tổn thất, tức giận, liền phán hai người họ: "Làm việc không đến nơi đến chốn, giam vào ngục đợi ngày xử trảm."
Công nguyên năm 233, Công Tôn Uyên, người vốn dĩ cát cứ ở Liêu Đông bỗng dưng xưng thần với Tôn Quyền, người ngoài vừa nhìn là biết đây là một cái bẫy, nhưng Tôn Quyền lại cứ một mực tin tưởng.
Một người vốn dĩ từng rất anh minh như Tôn Quyền lại tin tưởng lời từ một phái của Công Tôn Uyên, sai hàng vạn binh lính đem theo vô số châu báu đi chiêu hàng Công Tôn Uyên.
Cuối cùng, lính mất, ngọc ngà cũng đi theo.
Tôn Quyền sau khi biết việc, vô cùng tức giận, muốn phát binh đánh Liêu Đông, may mắn là quần thần can ngăn, nếu không tổn thất e là sẽ còn nhiều hơn nữa.
Đối ngoại không ra đâu với đâu, đối nội cũng là một mớ hỗn độn.
Ngô quốc trước giờ luôn được biết tới là nước có luật pháp vô cùng nghiêm minh, vì muốn giảm nhẹ gánh nặng cho bách tính, thi hành chính sách mềm mỏng, nhân từ hơn, Lục Tốn đã nhiều lần dâng tấu thư khuyên nhủ, nhưng lại không nhận được sự đồng tình của Tôn Quyền.
Cũng chính vì hệ thống chính trị kiểu đàn áp này, thời kì sau của Đông Ngô "trộm cướp nổi lên dày như ong vỡ tổ", nhưng Tôn Quyền vẫn không muốn tự suy ngẫm lại, luôn cho rằng mình anh minh bậc nhất.
Vì vậy, Tôn Quyền một mặt ra lệnh các huyện lệnh xây cao lầu, một mặt dùng thuật sĩ, việc gì cũng hỏi Thần đạo.
Vì sự tự cao tự đại và hồ đồ của Tôn Quyền, Đông Ngô mới rơi vào kết cục lụi bại như vậy.
"Đạo đức kinh" có nói: "Phú quý nhi kiêu, tự di kì cữu."
Nếu phú quý tới mức độ ngang tàn, vậy thì chính là đang tự gieo hậu họa cho mình.
Không thiếu những trường hợp thực tế chứng minh câu nói này, nhưng cũng không có ít kẻ theo sau không nhận được bài học giáo huấn, tự mình rơi vào vũng bùn đó, Tôn Quyền của những năm cuối đời là một tâm gương vô cùng chân thực.
Khi cuộc sống gặp phải thăng trầm, trầm ổn, tĩnh lại cũng là một con đường.
Bước vào tuổi lão niên, phải nên có một sự trầm ổn trong tâm trí, không kiêu ngạo không vội vã, cẩn trọng mà hành động, dùng "trước sau vẹn toàn" để đưa ra một câu trả lời hoàn hảo cho cuộc đời mình.
Cả cuộc đời của Tôn Quyền
Trước sau mâu thuẫn, có hỉ cũng có hận
Sự kiên cường thời niên thiếu, giúp Tôn Quyền vượt mọi chông gai; sự nhẫn nhịn tuổi trung niên, giúp ông liên kết lực lượng; nhưng sự hồ đồ của tuổi lão niên lại khiến ông rơi vào kết cục của một hôn quân.
Cuộc đời, không ai là hoàn hảo, cũng chẳng có ai là hoàn toàn khiếm khuyết, con đường mà chúng ta đi qua, đều là những lựa chọn của chúng ta.
Một khởi đầu tốt đẹp, không đồng nghĩa với một kết cục có hậu, chỉ có những người "trước sau vẹn toàn" mới có thể cười tới sau cùng.
Đau khổ lớn nhất của đời người, chẳng qua cũng chỉ là việc sắp thành lại hỏng; bi thương lớn nhất của đời người, chẳng qua cũng chỉ là mở đẹp mà kết lại chẳng ra sao.
5 giai đoạn của nỗi buồn: Hiểu rõ cảm xúc khi trải qua mất mát giúp chúng ta chữa lành "vết thương lòng", tránh xa nguy cơ trầm cảm
Trí thức trẻ
Link bài gốc: Bi thương lớn nhất của người trưởng thành, chính là đọc hiểu Tôn Quyền: Không ai sinh ra đã hoàn hảo, cũng chẳng ai từ đầu đã khiếm khuyết, con đường bạn đi, là sự lựa chọn của bạn
Trung Hoa, Tống Ninh Tông, Gia Thái năm thứ 3, Tân Khí Tật, người khi đó đã ở nhà thảnh thơi suốt 8 năm, một lần nữa được triều đình trọng dụng.
Lúc này, Tân Khí Tật đã bước qua độ tuổi 60, tóc mai bạc trắng như sương.
Khi biết tin triều đình chuẩn bị đi đánh nhà Kim, ông lão già nua Tân Khí Tật liền trở nên vô cùng rạng rỡ.
Đứng dưới Bắc Cố lầu, nước chảy siết dòng, đưa mắt ra nhìn về phương xa, nhiệt huyết bừng bừng, ông thốt ra một câu: "Niên thiếu vạn đâu mâu, tọa đoạn đông nam chiến vi hưu. Thiên hạ anh hùng thúy địch thủ? Tào Lưu, sinh tử đương như Tôn Trọng Mưu."
Nơi nào có thể nhìn thấy Trung Nguyên? Đứng trên lầu Bắc Cố, đâu đâu cũng là phong cảnh đẹp. Tự cổ chí kim, có biết bao quốc gia nổi lên rồi lại sụp đổ? Không biết. Chuyện cũ liên tục không ngừng, giống như dòng nước vô tận của sông Trường Giang vậy.
Tôn Quyền của thời niên thiếu, thống lĩnh ba quân, chiếm lĩnh Đông Nam, kiên trì chiến đấu, chưa từng khuất phục hay cúi đầu trước kẻ thù. Thiên hạ anh hùng, ai có thể là địch thủ của Tôn Trọng Mưu? Cũng chỉ có Tào Tháo và Lưu Bị mà thôi. Cũng giống như Tào Tháo đã từng nói: "Nếu có được đứa con trai như Tôn Quyền thì tốt quá!"
Nhắc về thời kì Tam Quốc của Trung Quốc, người mà số đông mọi người để ý tới nhiều hơn là Tào Tháo và Lưu Bị, nhưng thực ra, cuộc đời của Tôn Quyền, thanh niên duy nhất có thể đấu lại với hai lão làng Tào Tháo và Lưu Bị cũng hàm chứa rất nhiều điều đáng kinh ngạc và đáng để bàn tới.
Thời niên thiếu, nhiệt huyết sôi nổi, anh hùng cái thế.
Tuổi trung niên, thống lĩnh Giang Đông, liên kết lực lượng.
Nhưng không ngờ ở tuổi lão niên, lại sống thành một tên hôn quân ngu ngốc và tự đại.
Có thể tạo ra một khởi đầu tốt đẹp, nhưng lại không thể kết thúc một cách có hậu, có lẽ, đây cũng chính là bi thương lớn nhất của người trưởng thành.
Thiếu niên anh dũng
Vai rộng bao nhiêu, đường dài bấy nhiêu
Tôn Quyền ngay từ nhỏ đã bộc lộ ra phong thái "khác người", không chỉ diện mạo anh tuấn mà tính tình cũng rất cởi mở, phóng khoáng, vì vậy, rất được mọi người trong nhà yêu quý.
Nhưng cuộc đời người anh hùng, lại phải trải qua rất nhiều nỗi đau và vất vả.
Năm Tôn Quyền lên 9, cha của ông qua đời, ở độ tuổi trẻ con, ông gặp phải đả kích đầu tiên trong cuộc đời.
Kể từ đó, Tôn Quyền không còn cha, nhưng may mắn là ông vẫn còn huynh trưởng, Tôn Sách.
Người xưa thường nói, anh cả như cha, chị dâu cả như mẹ.
Sau khi cha mất, Tôn Quyền luôn đi theo anh trai Tôn Sách.
Tôn Sách có ý muốn bồi dưỡng đệ đệ, nên đã sắp xếp cho Tôn Quyền làm những chuyện nội vụ.
Cứ như vậy, ở tuổi 15, Tôn Quyền được bổ nhiệm là huyện trưởng huyện Dương Di.
Tôn Quyền tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh rất phi phàm.
Dương Di dưới sự quản lý của ông đã cho ra một diện mạo vô cùng sáng sủa.
Tôn Sách hi vọng rất nhiều vào Tôn Quyền, bản thân Tôn Quyền cũng luôn khát khao được phò trợ cho huynh trưởng, đáng tiếc, bi kịch cuộc đời thứ hai lại sớm tìm tới ông.
Kiến An năm thứ 5, Tôn Sách bị người khác giết hại. Trước khi ra đi, ông giao vợ con già trẻ trong nhà, giao cả cơ nghiệp Giang Đông cho Tôn Quyền.
Cứ như vậy, Tôn Quyền, chàng thanh niên chưa tròn 20 tuổi, trở thành người thừa kế của Giang Đông.
Phải nối nghiệp cha và anh, Tôn Quyền không thể không lớn, cũng không thể không gánh vác trọng trách lớn lao này.
Giai đoạn đầu khi mới tiếp quản Giang Đông, Tôn Quyền phải lo lắng trăm bề cả trong lẫn ngoài.
Thái thú Lý Thuật Công phản loạn, thái thú Tôn Phụ đầu quân cho Tào Tháo, rất nhiều khu vực cũng nhân thời cơ nổi lên làm loạn.
Đối với hoàn cảnh khó khăn như vậy, Tôn Quyền đã cho thấy sự chín chắn vượt xa so với tuổi tác của mình.
Ông nhận Trương Chiêu làm thầy, Chu Du làm huynh, rất nhanh ổn định lại thế cục.
Tuy nhiên, không lâu sau, Tôn Quyền nghênh đón kẻ địch lớn mạnh nhất của mình, Tào Tháo.
Đối mặt với vạn đại quân của Tào Tháo, nội bộ Tôn Ngô phần lớn đều chủ trương đầu hàng, nhưng Tôn Quyền quyết không nhượng bộ giang sơn mà ba và anh gầy dựng cho kẻ khác.
Sau khi nghe Lỗ Túc và Chu Du phân tích, Tôn Quyền càng kiên trì hơn với quyết định kháng Tào.
Đối mặt với rất nhiều bộ hạ có ý muốn đầu hàng, Tôn Quyền, người vốn luôn nền nã đã vung kiếm lên chém góc bàn, kiên quyết nói: "Nếu còn ai có ý định đó, kết cục sẽ như vậy!"
Cuối cùng, Tôn Quyền trấn áp được quần chúng, liên minh với Lưu Bị kháng Tào, và giành được chiến thắng trong trận đánh lớn đầu tiên.
Nhà triết học người Pháp, Jean-Jacques Rousseau từng nói:
"Hoạn nạn, đối với kẻ yếu, nó là nấm mồ dẫn đến cái chết, còn đối với kẻ mạnh, nó là mảnh đất cho những khát vọng cao cả."
Đời người chậm rãi, luôn tồn tại những khó khăn, vất vả, gặp việc phải đấu tranh, tìm ra cách giải quyết, không sợ mưa to bão táp.
Những cây con non phải trải qua mưa gió mới phát triển được mạnh mẽ.
Người trẻ tuổi khi mới bước ra ngoài xã hội thường có xu hướng thỏa hiệp, nhiều khi sợ gánh vác trách nhiệm.
Đối mặt với khó khăn, thất bại, họ lựa chọn trốn tránh, lựa chọn từ bỏ, cuối cùng bỏ lỡ mất một cơ hội trưởng thành.
Thực ra, người trẻ, là phải dám chịu trách nhiệm, dám làm dám xông pha, vượt qua mọi khó khăn, lau khô nước mắt, không ngừng tiến lên phía trước.
Bạn cần phải biết rằng, trên thế giới này, nếu bạn không dũng cảm, sẽ chẳng ai thay bạn kiên cường.
Trung niên phải "nhẫn"
Muốn làm tuyệt đỉnh cao thủ, phải bắt đầu từ việc học cách "chịu tủi"
Tôn Sách trước khi ra đi từng nói với Tôn Quyền rằng:
"Nói về dấy binh, chiến trận nơi sa trường, xưng bá thiên hạ, đệ không bằng huynh; nhưng nếu bàn về dùng người tài, khiến họ một tâm một lòng trung thành với đất nước, giữ nước, huynh không bằng đệ."
Nói về đánh nhau, Tôn Quyền không bằng cha và huynh trưởng, nhưng luận về độ "nhẫn", Tôn Quyền lại giỏi hơn Tôn Sách rất nhiều.
Thời loạn thế, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng, nếu như bạn không thể trở thành kẻ mạnh nhất, vậy thì nhất định phải học được chữ "nhẫn".
Nhẫn, có thể giữ được giang sơn; nhẫn, mới chiếm được thế thượng phong.
Nói về "đệ nhất nhẫn" thời Tam Quốc, Tư Mã Ý chính là ứng cử viên vô cùng sáng giá, nhưng có một điều mà nhiều người có thể không biết, đó là: độ nhẫn của Tôn Quyền cũng hoàn toàn không thua kém Tư Mã Ý là bao.
Sau trận Xích Bích, Tôn Quyền lên kế hoạch đoạt lại Kinh Châu, nhưng ông không hề triển khai ngay kế hoạch, mà nhẫn nhịn đợi thời cơ.
Kiến An năm 22, Tôn Quyền một mặt làm lành với Tào Ngụy, một mặt vô cùng nhường nhịn Quan Vũ phía Thục Hán.
Ông từng sai Gia Cát Cẩn làm ông mai, muốn cưới con gái của Quan Vũ cho con trai của mình.
Ai dè Quan Vũ không những không đồng ý, lại còn mỉa mai: "Con trai của khuyển làm sao xứng với con gái của hổ!"
Đối mặt với sự xỉ nhục của Quan Vũ, Tôn Quyền không hề đáp trả lại, mà lựa chọn nhẫn nhịn.
Thế nào gọi là "nhẫn"? Nhẫn, là lưỡi đao chôn ở trong lòng, lưỡi đao này một khi được rút ra, nó sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.
Đối với Quan Vũ mà nói, kiểu người nhát gan, bị mắng mà không dám phản kháng lại như Tôn Quyền, hoàn toàn không phải mối đe dọa, mà không biết rằng, cái người nhát gan ấy cuối cùng lại là người lấy mạng mình.
Kiến An năm 24, tiền phương truyền tới thông tin Quan Vũ "thủy yêm thất quân, uy trấn Hoa Hạ".
Quan Vũ khi đó bất khả chiến bại, kiêu ngạo không coi ai ra gì là thời điểm thuận lợi để Tôn Quyền rút ra bảo đao của mình, một âm mưu "thảo Vũ tự hiệu" âm thầm được bắt đầu.
Cuối cùng, Lã Mông sử dụng kế sách áo trắng sang sông và chiếm miền tây Kinh Châu, đánh bại Quan Vũ, lập được một đại chiến công uy chấn Tam Quốc lúc bấy giờ.
Sự nhẫn nhịn của Tôn Quyền đã có được hồi đáp, Đông Ngô đã đoạt lại được Kinh Châu.
Nhưng sau khi đoạt được Kinh Châu, Tôn Quyền hoàn toàn không lơ là, dương dương tự đắc, ngược lại càng trở nên khiên tốn, nhẫn nhịn hơn.
Giết Quan Vũ, đoạt Kinh Châu, nhất định sẽ khiến Lưu Bị tức giận, vì vậy, Tôn Quyền một lần nữa lựa chọn nhẫn nhịn, chỉ có điều lần này là cúi đầu trước Tào Phi.
Sau khi biết tin Tào Phi xưng đế, Tôn Quyền lập tức xưng thần, đồng thời chấp nhận danh hiệu "Ngô vương".
Trong lòng ông biết rõ, mình và Lưu Bị cơm chẳng lành canh chẳng ngọt, nếu còn gây sự với Tào Ngụy nữa thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng.
Thực tế chứng minh, sự "nhẫn" của Tôn Quyền một lần nữa đem lại hiệu quả.
Khi Lưu Bị tấn công, Tào Phi không những không "thừa nước đục thả câu", ngược lại còn trợ giúp Giang Đông, cuối cùng thành công đánh bại Lưu Bị, hóa nguy thành an.
Cuốn "Tỉnh thế hằng ngôn" từng nói: "Sự bất tam tư trung hữu hối, nhân năng bách nhẫn tự vô ưu."
Ý muốn nói, làm việc, mà không suy nghĩ, có sự chuẩn bị trước sau, ắt sẽ hối hận, làm người, mà biết nhẫn ắt vô lo.
"Nhẫn" là một sức mạnh vô hình, nhưng nó lại có thể giúp chúng ta giải quyết được những khó khăn hữu hình.
Bước vào tuổi trung niên, không những phải tiếp nhận áp lực tới từ mọi phương diện, mà sức khỏe cũng không còn được như trước, lúc này, chúng ta lại càng phải khắc sâu cho mình chữ "nhẫn".
Tìm kiếm cơ hội tốt từ trong Nhẫn, học hỏi những thay đổi từ trong Nhẫn, rồi cuối cùng đạt được bước đột phá trong cuộc sống.
Lão niên đừng hồ đồ
Nếu phú quý tới mức độ ngang tàn, vậy thì chính là đang tự gieo hậu họa cho mình
Trận Xích Bích đánh bại Tào Tháo, trận Di Lăng đánh bại Lưu Bị, nếu hai lão làng ấy còn bại dưới tay mình, vậy thì thiên hạ này còn ai có thể cản nổi bước chân của Tôn Quyền?
Công nguyên năm 227, nhẫn nhịn bao năm, Tôn Quyền cuối cùng "làm lớn", quyết định xưng Đế.
Tôn Quyền lúc này bước lên đỉnh của cuộc sống, và cũng là lúc bước trên con đường một chiều tự cao tự đại, không thể quay về.
Nói tóm lại, Tôn Quyền sau khi xưng đế, bỗng trở thành một con người khác, nhưng vấn đề là vừa ngang tàn lại vừa hồ đồ hơn.
Nếu đã tự xưng "Đại Đế", vậy tất nhiên phải làm việc mà đại đế nên làm, mà mở rộng cương thổ chính là chuyện như vậy.
Tôn Quyền mở rộng bản đồ, tứ phía quét quân: Thục Hán là đồng minh, không thể động; Tào Ngụy quá mạnh, động không nổi.
Tính tới tính lui, nơi có thể thể hiện uy quyền của Đông Ngô, cũng chỉ có những nơi xa xôi.
Tôn Quyền sai Vệ Ôn và Gia Cát Trực đi đánh ngoài biển, mặc dù có được chiến lợi phẩm nhưng số binh lính cũng tử trận không ít, sự việc cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng Tôn Quyền biết chuyện, thấy thứ có lại được lại không bằng so với tổn thất, tức giận, liền phán hai người họ: "Làm việc không đến nơi đến chốn, giam vào ngục đợi ngày xử trảm."
Công nguyên năm 233, Công Tôn Uyên, người vốn dĩ cát cứ ở Liêu Đông bỗng dưng xưng thần với Tôn Quyền, người ngoài vừa nhìn là biết đây là một cái bẫy, nhưng Tôn Quyền lại cứ một mực tin tưởng.
Một người vốn dĩ từng rất anh minh như Tôn Quyền lại tin tưởng lời từ một phái của Công Tôn Uyên, sai hàng vạn binh lính đem theo vô số châu báu đi chiêu hàng Công Tôn Uyên.
Cuối cùng, lính mất, ngọc ngà cũng đi theo.
Tôn Quyền sau khi biết việc, vô cùng tức giận, muốn phát binh đánh Liêu Đông, may mắn là quần thần can ngăn, nếu không tổn thất e là sẽ còn nhiều hơn nữa.
Đối ngoại không ra đâu với đâu, đối nội cũng là một mớ hỗn độn.
Ngô quốc trước giờ luôn được biết tới là nước có luật pháp vô cùng nghiêm minh, vì muốn giảm nhẹ gánh nặng cho bách tính, thi hành chính sách mềm mỏng, nhân từ hơn, Lục Tốn đã nhiều lần dâng tấu thư khuyên nhủ, nhưng lại không nhận được sự đồng tình của Tôn Quyền.
Cũng chính vì hệ thống chính trị kiểu đàn áp này, thời kì sau của Đông Ngô "trộm cướp nổi lên dày như ong vỡ tổ", nhưng Tôn Quyền vẫn không muốn tự suy ngẫm lại, luôn cho rằng mình anh minh bậc nhất.
Vì vậy, Tôn Quyền một mặt ra lệnh các huyện lệnh xây cao lầu, một mặt dùng thuật sĩ, việc gì cũng hỏi Thần đạo.
Vì sự tự cao tự đại và hồ đồ của Tôn Quyền, Đông Ngô mới rơi vào kết cục lụi bại như vậy.
"Đạo đức kinh" có nói: "Phú quý nhi kiêu, tự di kì cữu."
Nếu phú quý tới mức độ ngang tàn, vậy thì chính là đang tự gieo hậu họa cho mình.
Không thiếu những trường hợp thực tế chứng minh câu nói này, nhưng cũng không có ít kẻ theo sau không nhận được bài học giáo huấn, tự mình rơi vào vũng bùn đó, Tôn Quyền của những năm cuối đời là một tâm gương vô cùng chân thực.
Khi cuộc sống gặp phải thăng trầm, trầm ổn, tĩnh lại cũng là một con đường.
Bước vào tuổi lão niên, phải nên có một sự trầm ổn trong tâm trí, không kiêu ngạo không vội vã, cẩn trọng mà hành động, dùng "trước sau vẹn toàn" để đưa ra một câu trả lời hoàn hảo cho cuộc đời mình.
Cả cuộc đời của Tôn Quyền
Trước sau mâu thuẫn, có hỉ cũng có hận
Sự kiên cường thời niên thiếu, giúp Tôn Quyền vượt mọi chông gai; sự nhẫn nhịn tuổi trung niên, giúp ông liên kết lực lượng; nhưng sự hồ đồ của tuổi lão niên lại khiến ông rơi vào kết cục của một hôn quân.
Cuộc đời, không ai là hoàn hảo, cũng chẳng có ai là hoàn toàn khiếm khuyết, con đường mà chúng ta đi qua, đều là những lựa chọn của chúng ta.
Một khởi đầu tốt đẹp, không đồng nghĩa với một kết cục có hậu, chỉ có những người "trước sau vẹn toàn" mới có thể cười tới sau cùng.
Đau khổ lớn nhất của đời người, chẳng qua cũng chỉ là việc sắp thành lại hỏng; bi thương lớn nhất của đời người, chẳng qua cũng chỉ là mở đẹp mà kết lại chẳng ra sao.
5 giai đoạn của nỗi buồn: Hiểu rõ cảm xúc khi trải qua mất mát giúp chúng ta chữa lành "vết thương lòng", tránh xa nguy cơ trầm cảm
Trí thức trẻ
Link bài gốc: Bi thương lớn nhất của người trưởng thành, chính là đọc hiểu Tôn Quyền: Không ai sinh ra đã hoàn hảo, cũng chẳng ai từ đầu đã khiếm khuyết, con đường bạn đi, là sự lựa chọn của bạn
Tuyên bố trách nhiệm: Bài viết được lấy nguyên văn từ nguồn tin nêu trên. Mọi thắc mắc về nội dung bài viết xin liên hệ trực tiếp với tác giả. Chúng tôi sẽ sửa, hoặc xóa bài viết nếu nhận được yêu cầu từ phía tác giả hoặc nếu bài gốc được sửa, hoặc xóa, nhưng vẫn bảo đảm nội dung được lấy nguyên văn từ bản gốc.
Bài tương tự bạn quan tâm
Bỏ Túi Bí Kíp Decor Cửa Hàng Phụ Kiện Điện Thoại Đẹp
- Thread starter noithatdiemnhan1
- Ngày bắt đầu
Vì sao loài cây được coi là hóa thạch sống này đang...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
"Chìa khóa" giúp ngân hàng, doanh nghiệp cạnh tranh...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Bi hài chuyện khách mua ép giá quá rẻ, người bán...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Chung cư Hà Nội trung bình 50 triệu đồng/m2, lộ...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Dự án nghỉ dưỡng ở Đà Lạt ‘lụt’ tiến độ, 1.200 m2...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu