Trớ trêu - Kì 4 : Chọn lựa

lovesuju2711

New member
14 Tháng mười một 2010
375
0
0
32
Nhung nhặt quyển sổ của Thư lên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữ chợt đập vào mắt: “25 Filbert, Leicester, Anh”.
Vinh nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi mà Nhung vẫn chưa về, không biết có bị sao không nữa. Đứng ngoài này chờ lạnh thật, nhưng thà vậy còn hơn cứ ở nhà, cậu cần gặp Nhung, vì nhớ và cũng vì cái “chuyện thật như đùa” kia. Sao lâu vậy, đứng ngoài này cả tiếng mà không thấy đâu. Lạnh, lạnh đến chết mất.
- Làm ơn cài cái khoá vào cho tôi đi. Vừa mới ốm dậy mà cứ phong phanh là sao hả?
Vinh quay lại, Nhung đã đến sau từ lúc nào.
- Làm cái...
- Bảo cài vào cơ mà.
Nhung nói rồi cầm cái khoá kéo thẳng từ dưới lên tận cằm, xong xuôi còn ném cho Vinh một cái lườm cảnh cáo.
- Có chuyện gì vào nhà rồi hẵng nói, ngoài này lạnh lắm.
- Thôi, khỏi đi. Chỉ muốn gặp một chút thôi, đứng ngoài này được rồi.
Vinh nhìn lại Nhung bằng ánh mắt cương quyết, vào trong nhà có khi còn khó chịu hơn đứng ngoài này.
- Được rồi, nhưng chờ đấy, mình vào lấy sữa nóng cho.
Vinh lững thững ra hàng ghế chờ xe buýt gần đó đợi Nhung, ở đây có vẻ ấm hơn một chút. Lát sau Nhung trở ra, mang theo hai cốc nghi ngút khói. Ngồi xuống bên cạnh, Nhung đưa cho Vinh một cốc.
- Uống luôn đi cho ấm.
Vinh nhấp một ngụm, đúng là xuống đến đâu biết nóng đến đó.
- Cậu chờ lâu chưa?
- Hơn một tiếng. Cậu đi với anh Thành hả?
- Ừ, đi ăn.
Vinh lặng im ngồi vân vê cốc sữa trong tay. Là đi với anh Thành nên mới lâu đến thế, vì là anh Thành nên Nhung mới vui đến vậy. Sao tự dưng cảm thấy tức thế này! Bực mình! Đi ăn cùng người khác cơ đấy! Trong đầu có thể tưởng tượng cảnh hai người vừa đút thức ăn cho nhau vừa cười. Cái này... cái này... gọi là... ghen hả?
- Cẩn thận! Đổ hết bây giờ.
Vinh giật mình thả lỏng chiếc cốc nãy giờ đang bị mình gồng hết sức mà bóp, đến nỗi sữa ở bên trong cũng sóng ra ngoài.
- Nghĩ cái gì vậy? Để ý một tí chứ.
- Không sao, không sao...
- Ừm, đang nói về việc anh Thành...
- Cậu vẫn chưa quên phải không?
Nhung khựng lại trước câu hỏi quá thẳng thắn này của Vinh, lặng đi một lúc rồi mới nói:
- Xin lỗi, mình...
- Vậy còn mình? Có là gì không?
- Chuyện này thật ra...
- Mình hỏi “có là gì không”?
Vinh chợt gắt rồi bật dậy, lần đầu tiên Nhung thấy Vinh tức giận, ánh mắt đó, vẻ mặt đó, thoáng chốc tưởng như không còn là Vinh nữa. Nhung cúi đầu, không dám đối diện. Vinh thở dài, khẽ nhắm mắt để nuốt trôi cơn giận dữ.
- Không là gì phải không? Chỉ là thế thân phải không?
- Không phải thế. Mình thật không ngờ mọi chuyện lại thế này. Đột nhiên...
- Đừng giải thích! Chỉ cần trả lời thôi, được chứ? Mình vẫn đang cố nhịn, như vậy được chứ?... Làm ơn trả lời đi. CẬU CÓ THÍCH TÔI KHÔNG?
Vinh gào lên, mặc những giọt nước mắt đã lăn dài trên má Nhung. Có biết bây giờ những lời giải thích như thế chỉ là biện minh thôi không hả Nhung? Có biết càng nói chỉ càng làm Vinh đau hơn thôi. Khi biết sự thật đã phải nén lắm rồi, vì thế đừng bắt ép quá đáng nữa. Một câu trả lời duy nhất thôi, chỉ cần có hoặc không.
- Trả lời đi! Đừng khóc nữa, biết tôi không muốn nhìn người khác khóc rồi cơ mà.
Nhung vẫn không ngừng khóc, không phải vì sự lựa chọn của mình, mà vì nó cảm nhận được những gì Vinh phải chịu, nó đã vô tình làm cậu ấy tổn thương quá nhiều. Chắc chắn Vinh đã phải rất cố gắng để những ngày qua cho nó được một mình suy nghĩ, còn bây giờ... nếu có thể cứ xả hết ra đi, Vinh, nó sẽ nghe mà, đừng nén nữa...
- Có hay là không? Có hay không? Trả lời đi, mình thật sự muốn biết, làm ơn đi Nhung.
Khẽ lắc đầu, Vinh mệt nhọc ngồi xuống, gạt đi những hạt nước đã làm ướt đôi mi.
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mình... không kiểm soát được. Khi nghe cậu nói đi với anh Thành... Xin lỗi... thật lòng... mình... Hôm nay có lẽ không được rồi. Mình phải về, xin lỗi.
Vinh lảo đảo đứng dậy rồi bước đi xiêu vẹo trên vỉa hè. Không biết cậu vừa làm cái gì nữa, hét lên đầy giận dữ trước mặt Nhung dù biết cô ấy không hề có lỗi. Sao lại có thể như vậy chứ, cái cơn ghen đó làm mất hết tự chủ, nó khiến cậu không còn biết đúng sai là gì nữa. Vinh đã thích Nhung quá nhiều, vì thế không thể chịu nổi nếu để vuột mất cô ấy, nhưng còn Thành, hẳn tình cảm của anh đối với Nhung cũng không ít hơn cậu. Dù sao cậu cũng chỉ là người đến sau, kẻ chen ngang vào giữa họ, nếu cậu không xuất hiện mà cứ để Nhung chờ đợi đến khi Thành trở về thì bây giờ có lẽ không ai phải khổ đau, ngoài cậu. Cứ như thế thì chí ít cũng có hai người hạnh phúc chứ không phải cả ba đều tự dằn vặt thế này. Vinh đã sai hay đúng? Sai hay đúng đây? Bất chợt đút tay vào túi, chiếc khăn quàng cổ vẫn còn, đã bảo định mang cho Nhung mà cuối cùng...
***
Nhung gạt nước mắt quay vào nhà, nên để cho Vinh một mình, cậu ấy cần bình tĩnh lại, ngày hôm nay cũng cần phải kết thúc, nó quá dài rồi.
Vứt cặp sang một bên, Nhung nằm ườn lên gường, bất chợt thấy quyển sổ ghi chép của Thư rơi ra, hồi chiều lại quên trả cho con bạn rồi. Nó lăn sang, nhặt quyển sổ lên, lật lật vài trang xem qua, một dòng chữ chợt đập vào mắt: “25 Filbert, Leicester, Anh”. Cái gì đây? Sao lại có trong này? Là địa chỉ của anh bên Anh mà, sao Thư lại có? Chẳng lẽ chính Thư.....
- Gặp tao một tí được không?
- Có gì vậy, để sáng mai được không?
- Không được, việc gấp, tao cần đưa mày cái này. Quán Xưa nhé!
Nhung cúp máy, quyển sổ chợt run trong tay. Thư à, tại sao lại phải làm thế!
Quán Xưa, 21h13’, vắng lặng.
- Được rồi, có gì nói nhanh lên, tao phải về, ra ngoài khuya thể nào cũng bị chửi.
Trái ngược với thái độ vội vã của Thư, Nhung chậm chạp đặt quyển sổ lên bàn.
- Chiều nay mày làm rơi. Trả lại đó.
Mặt Thư thoáng biến sắc, nhưng rồi ngay sau đó chợt đanh lại. Nó đặt cốc trà sữa xuống bàn, thở dài rồi bình thản:
- Vậy mày biết rồi hả? Tao không giấu nữa. Phải, chính tao là kẻ đã lấy trộm những bức thư anh Thành gửi về, cũng chính tao cài bom nick mày, và cũng là tao cố tình làm mai mày với thằng Vinh để mày có thể quên anh Thành đi.
- Từ đầu đã trong kế hoạch của mày rồi?
- Không sai.
- Nhưng tại sao? Tao và mày là bạn thân cơ mà? Tao có làm gì có lỗi với mày đâu.
- Hừ. – Thư nhếch mép cười mỉa mai - Lỗi à? Chính vì mày cướp anh Thành của tao. Lỗi ấy không gì bỏ qua được, vì thế tao phải phá. Thật may mắn khi ông trời cho tao cơ hội chia rẽ mày và anh, và tao đã chớp lấy ngay.
- Nhưng anh ấy không thích mày. Là tao đấy, chính tao mới là người anh ấy thích. – Nhung bắt đầu không nhịn được nữa, nếu đã cạn tình như vậy thì nó cũng sẽ không lượng thứ đâu. – Mày có phá rồi rút cục cũng chẳng thể đổi ngược.
- Ha. Mày chẳng tự đắc được đâu. May sao tao lại chọn đúng Vinh để cặp với mày, nó là em của Thành, vậy cũng đủ cho mày phải trả giá rồi.
- Im đi, đồ xảo quyệt!
Nhung bật dậy, nó ném thẳng cốc trà sữa vào Thư. Nó thấy đau, người duy nhất nó có thể tin tưởng và nhờ cậy lại phản bội nó như thế.
- Tao không đánh trả đâu, yên tâm đi, vì với tao, nhìn mày đau khổ dằn vặt cũng là chiến thắng, một chiến thắng hả hê.
“Bốp!” Nhung tát Thư, bàn tay nó đau rát, nước mắt lại rơi từ khi nào. Nó chạy, chạy thật nhanh để cơn đau này dịu xuống, nhưng không được, không được rồi, nó vẫn đau lắm... Tại sao? Tại sao vậy? Kiếp trước nó làm gì nên tội mà sao kiếp này mọi đau khổ cứ chực đổ xuống đầu nó. Tình yêu, tình bạn, thoáng chốc mất hết, nó biết dựa vào đâu để sống đây? Đau đớn quá, đau quá, con tim này muốn vỡ tan thành ngàn mảnh vụn, muốn tan mãi vào hư vô...
***
Gió đông thổi, từng cơn buốt lạnh hất tung đám lá khô, cảnh vật chìm trong hiu quạnh, bóng tối như muốn níu bước chân vội vã. Hai người con trai, hai con đường, một mục đích, một người con gái.
“...bác không biết, nó bảo ra ngoài một lát mà đến tận bây giờ vẫn chưa về, bác lo quá, con gái con đứa, nửa đêm...”. Chỉ cần nghe có thế, cả Thành và Vinh đều bật dậy, lao đi giữa màn đêm để tìm Nhung, mỗi người một ngả, lần trong kí ức những nơi Nhung có thể đến.
- Đi đâu rồi không biết nữa.
Vinh dừng lại để nghỉ, cố giữ đầu óc không bấn loạn, cái cô bạn này, không dưng nửa đêm còn chạy ra ngoài đường làm cái gì, có biết là nguy hiểm lắm không. Lau những giọt mồ hôi lạnh buốt, cậu lại tiếp tục cuộc tìm kiếm. Có thể ở đâu được nhỉ? Giờ này chắc chẳng còn cửa hàng nào mở, ở những nơi công cộng thì... Công viên tìm rồi, không có, ven bờ hồ cũng vậy, quảng trường cũng không, có khi nào lại đi lang thang ngoài đường. Loạn cả đầu, nghĩ cái gì mà lại làm vậy, trời thì lạnh thế này, có mặc áo ấm không nữa, sao cứ làm người khác phải lo đến thế.
- Nhung ơi là Nhung, ở đâu thì làm ơn ra đi.
Bất giác ngẩng đầu Vinh mới nhận ra mình đang đi trên con đường đầy lá rụng, lấp hết lối nhỏ, lác đác những cột đèn cúi đầu chiếu ánh sáng ảm đảm xuống chiếc ghế đá phủ đầy sắc vàng. Đút tay vào túi quần, Vinh khẽ thở dài vì quá lo lắng cho Nhung, không biết giờ này ra sao rồi, có lạnh lắm không. Đang mải ưu tư thì chợt nghe có tiếng ở phía trước, hai người...
- Em... em thật không ngờ... sao Thư có thể làm vậy... dù gì em và nó cũng... cũng là bạn thân...
Từng tiếng nấc cụt chen ngang vào câu nói đầy đau đớn của Nhung, giọt nước mắt chảy qua khoé môi run run, rơi xuống đôi bàn tay nhỏ dài đang cố nắm lấy nhau thật chặt. Thành ngồi bên, im lặng.
- Phải làm sao? Em biết tin vào ai đây hả anh? Em sợ lắm... Thư là chỗ dựa lớn nhất, lúc nào cũng có nhau, mà sao nó nỡ…
Nhung úp mặt vào hai bàn tay, không thôi lắc đầu vì sự thật đắng cay này. Vẫn luôn tin tưởng nhau cơ mà, có bao giờ giấu nhau điều gì, dù vui hay buồn cả hai đều... Thư luôn là người quan trọng trong Nhung, từ hồi nhỏ xíu đến giờ, vẫn chỉ Thư mới xuyên qua được cái vỏ bọc mạnh mẽ để đến bên an ủi trái tim yếu ớt của Nhung, vậy sao...
- Em không chịu nổi nữa rồi... mệt mỏi lắm...
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, mặc Nhung đã cố nén lại. Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay ướt đầm của Nhung, gạt đi hàng lệ rồi ôm vào lòng.
- Còn anh. Vẫn còn anh để em tin, cứ dựa vào anh, anh sẽ mãi ở đây, sẽ mãi bên em. Đừng khóc nữa, Nhung..
Vinh khẽ nhắm mắt bước quay về, trái tim vỡ nát thành ngàn mảnh vụn. Từ giờ phút này, cậu biết mình phải làm sao rồi. Nhưng mà vẫn đau, đau lắm…

Bước thẫn thờ trên con phố đông người, Nhung mải miết với những suy nghĩ chắp vá, về chuyện đã qua, chuyện đang xảy ra và chuyện rồi sẽ đến với nó, anh, Vinh và cả Thư nữa. Nhiều khi nghĩ thấy thật kì lạ, duyên nợ là cái gì mà có thể dẫn dắt 4 con đường giao nhau tại một chữ “Yêu”, để rồi biết bao đau khổ như tai nạn tất yếu phải đến. Mỗi con đường trong ngã tư này đều có cột đèn giao thông, chỉ có điều, cột nào sẽ phải phát đèn đỏ đầu tiên thôi, còn bây giờ tất cả đều đang ở...
- Đèn xanh! Cẩn thận, đừng sang đường chứ!
Nhung giật mình, nhìn những chiếc xe vừa được giải thoát phóng đi nhanh nhất có thể mong sao qua được cái ngã tư ngột ngạt này. Nó khẽ thở dài, tẹo nữa thì bị cán rồi.
- Không sao chứ hả? Đi đường coi chừng một chút, đừng có ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy...
- A, không sao, cảm ơn.
Cô bạn kia nhìn Nhung nghiêng đầu cười, gương mặt này nó thấy ở đâu rồi thì phải, cả cái cách ăn mặc phá cách ngồ ngộ này nữa.
- Đến lượt tụi mình rồi kìa. Tôi đi trước.
Nhoẻn cười rồi cô ấy bước đi luôn, Nhung nhăn trán đi theo, rõ ràng thấy rất quen. Sang đến bên kia đường, nó bất giác dõi theo bóng cô bạn, thấy dừng ở rạp chiếu phim cách đây một quãng, chắc là vào đó. Nhún vai rồi Nhung bỏ đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nó, mà cô bạn hình như tên Huyền, lớp A6, ừ, chắc vậy.
- Nhà có hàng rào bằng gỗ à? Xem nào... có phải kia không nhỉ? A!
Vừa thấy bóng Thành, Nhung đã vẫy tay rối rít, vội vàng chạy lại. Anh đút tay vào túi quần, nở nụ cười thay cho lời chào.
- Có khó tìm lắm không? Anh xin lỗi, không thể đi đón em được, còn bận thu dọn nhà.
- Cũng không khó lắm, mà dù sao đã tới rồi mà, cứ để em đứng ngoài này à.
Anh cười, dẫn nó xuyên qua lối nhỏ đi vào nhà, chỗ nào cũng màu xanh, không cây thì cỏ, green thật, ấn tượng nhất là những bức tường có đính rất nhiều những viên sỏi dị hình, trông ngồ ngộ hay hay.
- Nhà mới này rộng quá nhỉ, chắc phải gấp hai, ba lần cái nhà chung cư trước của anh.
Nó đưa tay khẽ chạm vào dòng nước phun ra từ bông quỳnh thuỷ tinh đặt cạnh cửa nhà, cảm giác được cái buốt lạnh của mùa đông. Anh vừa bước qua ngưỡng cửa chợt quay lại, mỉm cười.
- Ừ, đây vốn là nhà hồi nhỏ anh ở. Lớn lên bị bắt phải tự lập nên phải dọn qua khu trung cư ấy.
- Nhà anh ai cũng bị bắt vậy à?
- Đến 16 tuổi là phải chuẩn bị rồi. Là bố anh, ông muốn bọn anh không dựa dẫm vào tiền bạc
Nhung đặt một ngón tay vẫn còn đọng nước lên môi, ngước mắt nhìn anh rồi bước vào nhà. Cảm giác đầu tiên là dễ chịu và thoải mái, như anh. Nội thất không quá cầu kì nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, phông màu chủ yếu là xám. Ừ, anh thích màu xám, vì anh bảo nó cho anh cảm giác ấm áp. Anh dẫn Nhung đến bộ salon bọc lông thú, bảo nó ngồi xuống, đợi anh đi lấy một cốc sôcôla nóng. Một lúc sau anh quay lại, kèm theo món đồ uống nghi ngút khói.
- Em uống luôn đi, nãy giờ đi bộ chắc lạnh lắm rồi hả?
- Ừm, à mà Vinh đâu anh?
- Nó bảo lát đến, nhưng có vẻ không muốn.
Anh nói rồi lại cười, chắc anh cũng chẳng muốn, và Nhung lại càng không muốn, cuộc gặp mặt này thật sự khó khăn với cả ba người. Nó nguấy nguấy cốc sôcôla làm nổi lên mấy hạt đậu phộng, uống một ngụm, cảm giác được hơi ấm, chút ngọt, chút đắng... chút khó chịu. Anh ngồi đối diện, nhìn về phía cửa.
- Anh và Vinh tuy nói là anh em ruột, nhưng đến tận khi mười tuổi mới biết mặt nhau, lạ lắm phải không?
Nhung tròn mắt nhìn, đúng là lần đầu tiên nghe chuyện như thế.
- Bố anh là chủ tịch một tập đoàn lớn, vì sự nghiệp sau này mà ông rất nghiêm khắc. Ngay khi mới sinh, anh đã được đưa đến đây ở, còn Vinh lại bị đưa đến nơi khác, sống trong hai hoàn cảnh tuy giàu sang nhưng khác nhau hoàn toàn, và không hề biết đến sự tồn tại của nhau...
- Vì sao? Đâu nhất thiết phải làm vậy?
- Bố anh muốn mỗi đứa có thể phát huy hết khả năng của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi đứa còn lại, và bây giờ thì ông toại nguyện rồi.
Anh quay lại phía Nhung, cười chua xót. Có lẽ đó là lí do đôi khi Nhung thấy một nỗi buồn nào đó phảng phất trên gương mặt của cả anh và Vinh.
- Nhưng, cũng may là khi gặp nhau anh và Vinh hợp tính nên không xảy ra tranh chấp gì. Trễ 10 năm nhưng cũng chẳng sao phải không?
Nhung nhìn thẳng vào anh, dù đôi môi anh cười nhưng ánh mắt kia...
“Kít!” - Tiếng phanh xe làm cả hai giật mình và ngay lập tức nhìn về phía gây ra tiếng động, người bất ngờ nhất có lẽ là Nhung. Vinh tháo mũ bảo hiểm, úp lên chiếc gương chiếu hậu, mỉm cười lạnh lùng rồi lên tiếng chào:
- Đến sớm quá nhỉ? Xin lỗi vì phá vỡ cuộc hàn huyên.
Nếu không nhìn vào dáng đi ấy, chắc Nhung không nhận ra một Vinh đã từng quen. Khoác lên mình bộ đồ đậm chất ăn chơi, mái tóc được vuốt keo đầy khiêu khích, đi chiếc xe máy sặc mùi tiền... Vinh đã đổi khác. Nhưng cái khiến Nhung thấy xa lạ chính là ánh mắt và nụ cười của Vinh, quá sắc lạnh... đến đáng sợ. Vinh đang cố tỏ vẻ hay đơn giản chỉ là trở lại đúng với vị trí của một thiếu chủ ngỗ nghịch? Là giả vờ hay đó mới là bản chất thực? Không ai biết, chỉ biết giữa ngã tư đường tình có kẻ đã chuyển màu cho cột đèn giao thông của mình.
- Có việc gì nói luôn đi, tôi có việc bận.
Ngồi phịch xuống ghế, Vinh vào luôn việc chính. Thành nheo mắt nhìn, lặng im một lúc rồi nói:
- Chuyện giữa ba chúng ta. Anh thích Nhung, em thích Nhung...
Anh dừng lại, nhìn biểu hiện của Vinh, còn Vinh thì ngoảnh mặt về nơi khác.
- ...và Nhung phải lựa chọn.
Đến rồi, đến lúc quyết định rồi. Nhưng... Nhung vẫn không thể chọn lựa. Anh nhìn nó chờ đợi, nó nhìn Vinh khó khăn, Vinh ngoảnh đi...
- Em biết, lỗi là do em, em phải chọn... nhưng ...
Không thể nói được nữa, vì biết nói gì cho cả ba không đau... Tất cả lặng im, không gian chùng xuống đến khó chịu. Bất chợt, anh lên tiếng:
- “Lời trái tim”, còn một tháng, một tháng để anh và Vinh cạnh tranh công bằng, thể hiện tất cả tình cảm của mình. Và đến hôm chung kết, Nhung sẽ phải đưa ra quyết định.
Có nghĩa là hai người con trai kia sẽ vì Nhung mà tham gia cuộc thi, không phải để giành lấy giải thưởng mà để giành lấy tình cảm của Nhung. Cách này có thể không phải là tốt nhất, nhưng dù sao cũng giúp Nhung kéo dài thêm thời gian. Không lưỡng lự lâu, nó gật đầu liền. Còn Vinh... Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, của Vinh.
- Ừ, chờ thêm lát đi, mình ra ngay bây giờ. Yên tâm là trước giờ phim chiếu. Thế nhé! Bye!
Quay sang Nhung và Thành, Vinh nói vội vã rồi bỏ đi:
- Tuỳ vậy. Tham gia cuộc thi gì đó cũng được. Thôi tôi đi trước. Hẹn gặp lại!
Tiếng xe máy đã nhỏ dần rồi mất hút mà Nhung còn ngẩn ngơ ngóng theo, việc đi xem phim với ai đó còn quan trọng hơn cả cuộc gặp mặt này sao?
- Nó diện vậy hoá ra đi xem phim.
Câu nói của Thành không thể kéo ánh mắt Nhung về phía anh, cảm giác bất an bỗng nổi lên, nhưng chỉ thoáng chốc thôi, vì anh tin... 3 năm vẫn hơn 3 tháng. Xin lỗi đứa em của anh, anh đã và sẽ nhường cho Vinh bất kể thứ gì, nhưng lần này thì không thể, tình yêu là ích kỉ, và chỉ ích kỉ mới có được tình yêu. Anh xin lỗi, anh không thể mất Nhung thêm một lần nữa…
***​
Từ chối yêu cầu đưa về của anh, Nhung thẫn thờ đi bộ trên con đường quấn đầy gió lạnh. Cảm giác lo sợ, sợ một thứ gì đó vuột mất vòng tay. Tại sao Vinh lại thay đổi nhanh đến vậy, nó còn ngỡ cậu ấy vẫn giận chuyện nó đi chơi với anh Thành chiều hôm nọ, nhưng không phải, nó tự đề cao mình quá rồi. Nhưng... đi xem phim với một người khác... còn bỏ dở cuộc nói chuyện... Đúng là Vinh còn nhiều mối quan hệ, ngoài Nhung, ngoài Thành, nhưng quan trọng hơn cả Nhung, cả Thành thì là ai? Nó lại tự đề cao mình quá rồi à, dù sao thì bây giờ với Vinh nó cũng đã chính thức là gì đâu. Mặc dù biết thế mà con tim cứ quặn lên cảm giác khó chịu... Gió đông thổi về lạnh quá! Kéo cao cổ áo, Nhung bước nhanh hơn về nhà.
Ừ, nhanh hơn như thế có lẽ tốt hơn cho Nhung nhiều, vì chỉ cần chậm vài giây thôi nỗi lo sợ của nó sẽ hiện hữu ngay trước mắt. Nụ cười hiền hiền, ngây ngây của Vinh chỉ nở ra khi cậu nắm tay Huyền bước vào rạp chiếu phim. Cái “người nào đó” mà Nhung không ngừng thắc mắc chính là Huyền - cô bạn gái xinh xinh cá tính nhất khối ấy, cái người mà Vinh đặt trong tim một vị trí còn trên cả Nhung, cả Thành. Họ vào rạp để xem bộ phim tình cảm đang rất ăn khách hiện nay, hình như có tên là “Love game”. Trò chơi, tình yêu này chỉ là một trò chơi, và kẻ bại trận đã xuất hiện rồi, là Nhung... hay chính Vinh nhỉ? Dù sao, nó cũng đã thật trớ trêu với cả bốn người, à không, là năm, nhân vật thứ năm cũng xuất hiện rồi mà.
***​
- Em không quan tâm đến chuyện đó. Chỉ cần có anh là được.
- Đừng như vậy nữa Thư. Anh đã bảo rồi, không thể, dù em có cố gắng cũng không thể.
Thư mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh ngắt:
- Chẳng có gì là không thể. Như việc Nhung thích Vinh cũng vậy, anh từng nghĩ chuyện đó có thể chưa, thế mà nó xảy ra rồi đấy.
- Việc đó... chỉ là... Mà đủ rồi, đừng tìm anh nữa. Những việc em đã làm tổn thương Nhung anh có thể tha thứ, nhưng còn em và anh thì luôn không thể, trong anh Nhung là tất cả.
Thành toan quay lưng bỏ đi, nhưng một câu nói của Thư khiến anh dừng lại.
- Với anh thì nó là tất cả, nhưng với nó anh có là tất cả đâu. Trong nó anh giờ chỉ là quá khứ, còn Vinh mới là hiện tại, mới là tương lai. Sao anh không nghĩ đến tình cảm của em dành cho anh? Đừng chỉ biết có Nhung, Nhung và Nhung. Em sẽ không buông tha anh đâu. Cuộc thi lần này em cũng tham gia, để anh biết em thích anh đến nhường nào.
Không quay đầu, Thành bước tiếp. Nói cái gì mà “với Nhung anh không là tất cả, chỉ là quá khứ”? Ừ, có thể Nhung thích Vinh, nhưng đó chỉ là rung động thoáng qua, Nhung sẽ nhanh chóng quên Vinh thôi, sẽ lại như ngày xưa, hai đứa lại bên nhau. Nói gì đi nữa thì anh vẫn luôn tin vào tình yêu của mình, mãi mãi...
 

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
61,113
Bài viết
63,332
Thành viên
86,294
Thành viên mới nhất
noithatdiemnhan1

VỀ CHÚNG TÔI

  • Sinhvienthamdinh.Com là diễn đàn đầu tiên và lớn nhất dành riêng cho cộng đồng nhân lực ngành thẩm định giá. Cổng thông tin được tạo ra nhằm tạo kênh kết nối tri thức cho tất cả các bạn đã và đang quan tâm đến ngành thẩm định giá. Các thông tin được tổng hợp với đầy đủ các mảng thuộc lĩnh vực thẩm định giá như: Thẩm định giá Bất động sản, thẩm định giá động sản, thẩm định giá máy móc thiết bị, thẩm định giá doanh nghiệp, thẩm định giá dự án đầu tư, thẩm định giá thương hiệu...
  • Với phương châm "Connet For Sharing" chúng tôi chia sẻ hoàn toàn miễn phí và không giới hạn những kiến thức từ cộng đồng diễn đàn.

DANH MỤC CHÍNH

CÁ NHÂN