Những cảm xúc sau mưa
Những ngày cuối tháng 5 trôi qua một cách chậm chạp với những xoay vần của nỗi nhớ,ưu tư,đau đớn,nước mắt,và những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.
Tìm về với góc nhỏ quen thuộc và cao tít vào một đêm hè oi ả. Cũng chỉ là muốn có chỗ mà thu mình lại,để thoát khỏi những điều ngột ngạt của thực tại,để có thể thỏa thích mà nghĩ,mà khóc,mà gặm nhấm nỗi niềm một mình. Nhưng cuối cùng,lại choáng ngợp bởi cả một biển sao trên cái nền trời đen kịt kia. Lấp lánh và lung linh. Đã lâu lắm rồi mới lại dc chiêm ngưỡng nhiều sao đến như thế này. Vậy là,những suy nghĩ bỗng dưng trốn đâu đi mất,nhường chỗ lại cho sự thik thú trước một bức tranh quá đỗi tuyệt vời. Lòng nhẹ và ngả nghiêng lắm ! Rồi nghĩ,k biết mai sau,khi mình chết đi,có được hóa thành những vì sao đẹp như thế kia k nhỉ ?
Rồi lại là một buổi chiều sau cơn mưa rào mùa hạ. Cái nóng như được xoa dịu đi rất nhiều bởi sự mát mẻ,ướt át. K hẳn là muốn suy nghĩ. Chỉ là vì cái đầu quá đau nên muốn tìm một chỗ thoáng đãng,hít căng cái bầu không khí trong lành để cảm thấy mình như vừa được refesh thôi. Và,cầu vồng sau cơn mưa. Dù đã bị cái nền trời tối sầm của cơn mưa vừa dứt che phủ đi ít nhiều,nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái rực rỡ và tươi sáng đó. Đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng,nhưng mắt vẫn k sao rời ra khỏi những dải màu sắc sỡ đẹp tuyệt đó được. Rồi khi cầu vồng biến mất khỏi những đám mây dầy đặc một mầu xám thì lại tìm cho mình một chỗ và ngồi xuống,bên tai văng vẳng tiếng piano nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc của Yiruma,còn mắt thì k ngừng tập trung về dải màu hồng nơi cuối chân trời. Hoàng hôn. Thứ ánh sáng mãnh liệt như thể muốn gom ánh sáng của cả một ngày dài lại và tỏa sáng lần cuối cùng trước khi bị bóng tối bao trùm. Chói lòa lắm. Trước thứ ánh sáng mãnh liệt đó và không gian bao la này,con người cũng tự cảm thấy mình thật bé nhỏ biết bao.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian của cảm xúc. Cũng đã một năm rồi. Nỗi nhớ chưa lúc nào nhiều như bây giờ. Một năm xa bạn,xa thầy cô,xa mái trường mà mình đã gắn bó suốt 3 năm trời,xa một thủa áo trắng sẽ mãi mãi k bao giờ quay trở lại. Tiết học cuối cùng,niềm vui cuối cùng,những giọt nước mắt cuối cùng,những giây phút bên nhau cuối cùng,đã bao giờ phai nhạt chưa ? Tất cả,dù đã kết thúc ở quá khứ và sẽ k bao giờ lặp lại ở hiện tại hay tương lai,nhưng sẽ k bao giờ kết thúc trong trái tim của mỗi người. Kỉ niệm về một Cb5 với nhiều thăng trầm,một Tn1 với những người bạn thân thiết,những người thầy người cô đã đi qua đoạn cuối tuổi học trò của mình,một tn1 của những ngày cũ kĩ đã qua sẽ luôn là chương tiểu thuyết đẹp nhất trong cả cuốn tiểu thuyết của cuộc đời mình,một cuốn tiểu thuyết k bao giờ biết được hồi kết. Bởi mỗi con đường,mỗi cánh cửa mà mình đã và sẽ đi qua,đều chứa đựng trong đó một cái kết cho riêng mình. Lựa chọn như thế nào,tất cả là ở mỗi người.
Dù sao thì,vẫn sẽ yêu tn1 như cái thủa còn ở bên nhau !
Đã quá lớn để mong bé lại. Đã quá trễ để có thể nói " giá như " và làm lại từ đầu. Những sai lầm của quá khứ,nhận ra ở hiện tại và sửa chữa trong tương lai là điều duy nhất mình có thể làm. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như vậy. Cuộc đời k phải là sự nối tiếp của một chuỗi những sai lầm - sửa chữa mà là một dòng thời gian miên man k dứt của những chịu đựng - mệt mỏi - và tiếp tục chịu đựng. Nhiều khi nghĩ,muốn buông xuôi tất cả,rũ bỏ hết,xóa sạch hết,để có cơ hội làm lại những cái mới tốt đẹp hơn. Như một đống đổ nát hoang tàn và mình muốn dọn dẹp cho thật sạch sẽ để lấy chỗ xây nên những thứ tươi sáng hơn chẳng hạn. Nhưng rất tiếc điều đó là k thể. Bởi dù nó có điêu tàn đến đâu,mình vẫn k thể phủ nhận một điều,rằng tất cả những thứ đó có vai trò rất lớn trong cuộc đời mình,góp phần k nhỏ tạo nên mình của ngày hôm nay. Vậy là chỉ có thể đứng nhìn,chịu khó tìm kiếm,nhặt nhạnh lại những viên gạch lành lặn còn sót lại,và cố gắng xây lại một cái móng chắc chắn hơn một tí,với hi vọng nó sẽ k đổ nát một cách dễ dàng như những điều đã qua kia.
Đôi lúc muốn tìm lại cái vỏ ốc của ngày xưa,để chui vào,để trốn tránh khỏi những điều gai góc của cuộc đời. Nhưng thực sự là k tìm thấy nữa rồi. Thế là đành phải đối diện,chấp nhận để cho những cái gai nhọn đâm vào với những vết thương k biết đến bao giờ mới liền sẹo. Rồi tự nhủ rằng mình đã ổn,mình mạnh mẽ và kiên cường để vượt qua được hết. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn thì thừa biết rằng,tất cả chỉ là lớp vỏ bọc để che đậy đi cái con người đang thoi thóp vì đau đớn và run rẩy vì sợ hãi kia. Và dù có mạnh mẽ đến cỡ nào,thì bên trong vẫn chỉ là đứa con gái yếu đuối,luôn nghe lời trái tim chứ k chịu làm theo những gì lí trí mách bảo. Một đứa con gái cứng đầu khi cứ nhằm vào những đau đớn mà lao vào,rồi lại trở ra với thương tích đầy mình. Một đứa con gái ích kỉ khi k chịu học cách buông tay,vẫn ôm khư khư lấy một thứ ảo tưởng của riêng mình. Một đứa con gái ngu ngốc khi k chịu từ bỏ,bởi trong thâm tâm biết rằng,vẫn còn cố gắng được thì sao phải từ bỏ. Thế đấy,sự điên rồ của con người là vô hạn và mình là một ví dụ chuẩn xác nhất,có khi nào mình sắp hóa điên rồi k
Điều đó làm mình nghĩ đến những người trong bệnh viện tâm thần. Nếu nhìn vào góc độ một người bên ngoài,hẳn là ai cũng sẽ thương cảm cho những con người luôn mang trong mình một tâm trí ngu ngơ và bất ổn định. Nhưng nếu nhìn dưới góc độ của người trong cuộc,họ sẽ chẳng bận tâm đến những gì người ngoài nghĩ về họ,cũng chẳng phải bận tâm về cuộc sống ra sao,về những điều đằng sau cánh cổng bệnh viện kia. Đau thương,bi ai,xấu xa,những thủ đoạn,xảo trá,lừa lọc,tất cả mặt trái của xã hội,họ sẽ k mảy may để í đến một chút nào. Thay vào đó là cảm giác thoải mái và an nhàn khi có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn. Một cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế,đâu phải ai mong cũng là có được ? Nhưng tất nhiên,nói thế thôi,chứ chẳng ai muốn trở thành một người điên đâu
Chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao,thôi thì cứ sống cho trọn vẹn ngày hôm nay,cứ hưởng thụ cho hết ngày hôm nay đi.
Vẫn còn " Những cây cầu ở quận Madison " và conan 67 chờ đợi mình.
Vẫn còn những người bạn xung quanh mình để mình tám liên hồi.
Vẫn còn gia đình bên cạnh mình để mình dựa vào và che chở cho mình.
Vẫn còn một người để mình trao gửi nỗi nhớ và sự mong chờ,dù người đó đâu có thuộc về mình.
Vẫn còn một cái răng khôn đau nhức nhối trong miệng mình.
Vẫn còn một cái kính gẫy đang chờ mình đi thay gọng.
Vẫn còn một cái date với bit tết + trà chanh cùng những con vẹo của mình vào tối mai.
Vẫn còn nhiều thứ ở xung quanh mình lắm !
Uhm,thôi thì cứ tạm quên ngày sau sẽ như thế nào đi nhé,cứ tạm cất những âu lo đi nhé,cứ tạm giấu nước mắt vào trong đi nhé.
Uhm,thì vì ngày hôm nay,hãy cười nhiều,nói nhiều và vui nhiều lên nhé.
Uhm,thì vì ngày hôm nay,hãy cứ sống cuộc sống của mình thật í nghĩa vào đi nhé.
Cuộc sống k đáng yêu nhưng cũng đâu hẳn là đáng ghét,nhỉ !
Tìm về với góc nhỏ quen thuộc và cao tít vào một đêm hè oi ả. Cũng chỉ là muốn có chỗ mà thu mình lại,để thoát khỏi những điều ngột ngạt của thực tại,để có thể thỏa thích mà nghĩ,mà khóc,mà gặm nhấm nỗi niềm một mình. Nhưng cuối cùng,lại choáng ngợp bởi cả một biển sao trên cái nền trời đen kịt kia. Lấp lánh và lung linh. Đã lâu lắm rồi mới lại dc chiêm ngưỡng nhiều sao đến như thế này. Vậy là,những suy nghĩ bỗng dưng trốn đâu đi mất,nhường chỗ lại cho sự thik thú trước một bức tranh quá đỗi tuyệt vời. Lòng nhẹ và ngả nghiêng lắm ! Rồi nghĩ,k biết mai sau,khi mình chết đi,có được hóa thành những vì sao đẹp như thế kia k nhỉ ?
Rồi lại là một buổi chiều sau cơn mưa rào mùa hạ. Cái nóng như được xoa dịu đi rất nhiều bởi sự mát mẻ,ướt át. K hẳn là muốn suy nghĩ. Chỉ là vì cái đầu quá đau nên muốn tìm một chỗ thoáng đãng,hít căng cái bầu không khí trong lành để cảm thấy mình như vừa được refesh thôi. Và,cầu vồng sau cơn mưa. Dù đã bị cái nền trời tối sầm của cơn mưa vừa dứt che phủ đi ít nhiều,nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái rực rỡ và tươi sáng đó. Đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng,nhưng mắt vẫn k sao rời ra khỏi những dải màu sắc sỡ đẹp tuyệt đó được. Rồi khi cầu vồng biến mất khỏi những đám mây dầy đặc một mầu xám thì lại tìm cho mình một chỗ và ngồi xuống,bên tai văng vẳng tiếng piano nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc của Yiruma,còn mắt thì k ngừng tập trung về dải màu hồng nơi cuối chân trời. Hoàng hôn. Thứ ánh sáng mãnh liệt như thể muốn gom ánh sáng của cả một ngày dài lại và tỏa sáng lần cuối cùng trước khi bị bóng tối bao trùm. Chói lòa lắm. Trước thứ ánh sáng mãnh liệt đó và không gian bao la này,con người cũng tự cảm thấy mình thật bé nhỏ biết bao.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian của cảm xúc. Cũng đã một năm rồi. Nỗi nhớ chưa lúc nào nhiều như bây giờ. Một năm xa bạn,xa thầy cô,xa mái trường mà mình đã gắn bó suốt 3 năm trời,xa một thủa áo trắng sẽ mãi mãi k bao giờ quay trở lại. Tiết học cuối cùng,niềm vui cuối cùng,những giọt nước mắt cuối cùng,những giây phút bên nhau cuối cùng,đã bao giờ phai nhạt chưa ? Tất cả,dù đã kết thúc ở quá khứ và sẽ k bao giờ lặp lại ở hiện tại hay tương lai,nhưng sẽ k bao giờ kết thúc trong trái tim của mỗi người. Kỉ niệm về một Cb5 với nhiều thăng trầm,một Tn1 với những người bạn thân thiết,những người thầy người cô đã đi qua đoạn cuối tuổi học trò của mình,một tn1 của những ngày cũ kĩ đã qua sẽ luôn là chương tiểu thuyết đẹp nhất trong cả cuốn tiểu thuyết của cuộc đời mình,một cuốn tiểu thuyết k bao giờ biết được hồi kết. Bởi mỗi con đường,mỗi cánh cửa mà mình đã và sẽ đi qua,đều chứa đựng trong đó một cái kết cho riêng mình. Lựa chọn như thế nào,tất cả là ở mỗi người.
Dù sao thì,vẫn sẽ yêu tn1 như cái thủa còn ở bên nhau !
Đã quá lớn để mong bé lại. Đã quá trễ để có thể nói " giá như " và làm lại từ đầu. Những sai lầm của quá khứ,nhận ra ở hiện tại và sửa chữa trong tương lai là điều duy nhất mình có thể làm. Nhưng cuộc đời đâu có đơn giản như vậy. Cuộc đời k phải là sự nối tiếp của một chuỗi những sai lầm - sửa chữa mà là một dòng thời gian miên man k dứt của những chịu đựng - mệt mỏi - và tiếp tục chịu đựng. Nhiều khi nghĩ,muốn buông xuôi tất cả,rũ bỏ hết,xóa sạch hết,để có cơ hội làm lại những cái mới tốt đẹp hơn. Như một đống đổ nát hoang tàn và mình muốn dọn dẹp cho thật sạch sẽ để lấy chỗ xây nên những thứ tươi sáng hơn chẳng hạn. Nhưng rất tiếc điều đó là k thể. Bởi dù nó có điêu tàn đến đâu,mình vẫn k thể phủ nhận một điều,rằng tất cả những thứ đó có vai trò rất lớn trong cuộc đời mình,góp phần k nhỏ tạo nên mình của ngày hôm nay. Vậy là chỉ có thể đứng nhìn,chịu khó tìm kiếm,nhặt nhạnh lại những viên gạch lành lặn còn sót lại,và cố gắng xây lại một cái móng chắc chắn hơn một tí,với hi vọng nó sẽ k đổ nát một cách dễ dàng như những điều đã qua kia.
Đôi lúc muốn tìm lại cái vỏ ốc của ngày xưa,để chui vào,để trốn tránh khỏi những điều gai góc của cuộc đời. Nhưng thực sự là k tìm thấy nữa rồi. Thế là đành phải đối diện,chấp nhận để cho những cái gai nhọn đâm vào với những vết thương k biết đến bao giờ mới liền sẹo. Rồi tự nhủ rằng mình đã ổn,mình mạnh mẽ và kiên cường để vượt qua được hết. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn thì thừa biết rằng,tất cả chỉ là lớp vỏ bọc để che đậy đi cái con người đang thoi thóp vì đau đớn và run rẩy vì sợ hãi kia. Và dù có mạnh mẽ đến cỡ nào,thì bên trong vẫn chỉ là đứa con gái yếu đuối,luôn nghe lời trái tim chứ k chịu làm theo những gì lí trí mách bảo. Một đứa con gái cứng đầu khi cứ nhằm vào những đau đớn mà lao vào,rồi lại trở ra với thương tích đầy mình. Một đứa con gái ích kỉ khi k chịu học cách buông tay,vẫn ôm khư khư lấy một thứ ảo tưởng của riêng mình. Một đứa con gái ngu ngốc khi k chịu từ bỏ,bởi trong thâm tâm biết rằng,vẫn còn cố gắng được thì sao phải từ bỏ. Thế đấy,sự điên rồ của con người là vô hạn và mình là một ví dụ chuẩn xác nhất,có khi nào mình sắp hóa điên rồi k
Chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao,thôi thì cứ sống cho trọn vẹn ngày hôm nay,cứ hưởng thụ cho hết ngày hôm nay đi.
Vẫn còn " Những cây cầu ở quận Madison " và conan 67 chờ đợi mình.
Vẫn còn những người bạn xung quanh mình để mình tám liên hồi.
Vẫn còn gia đình bên cạnh mình để mình dựa vào và che chở cho mình.
Vẫn còn một người để mình trao gửi nỗi nhớ và sự mong chờ,dù người đó đâu có thuộc về mình.
Vẫn còn một cái răng khôn đau nhức nhối trong miệng mình.
Vẫn còn một cái kính gẫy đang chờ mình đi thay gọng.
Vẫn còn một cái date với bit tết + trà chanh cùng những con vẹo của mình vào tối mai.
Vẫn còn nhiều thứ ở xung quanh mình lắm !
Uhm,thôi thì cứ tạm quên ngày sau sẽ như thế nào đi nhé,cứ tạm cất những âu lo đi nhé,cứ tạm giấu nước mắt vào trong đi nhé.
Uhm,thì vì ngày hôm nay,hãy cười nhiều,nói nhiều và vui nhiều lên nhé.
Uhm,thì vì ngày hôm nay,hãy cứ sống cuộc sống của mình thật í nghĩa vào đi nhé.
Cuộc sống k đáng yêu nhưng cũng đâu hẳn là đáng ghét,nhỉ !
Bài tương tự bạn quan tâm
Trớ trêu - Kì 3 : Những lá thư mất tích
- Thread starter lovesuju2711
- Ngày bắt đầu
Những tin nhắn độc cho người iu!
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Những kiểu đàn ông khiến phụ nữ chạy mất dép
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu
Gái khôn không sợ ế hot book dowload em không sợ...
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu
Gái khôn không sợ ế hot book dowload em không sợ...
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu
'Liều thuốc tiên' cho những kẻ đang thất tình
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu