Thường thì ký ức của mình được chính mình cất giữ. Nhưng thật ra không phải hoàn toàn như vậy.
Cũng có những ký ức của mình nhưng lại được người khác giữ đấy. Vậy đó là những ký ức gì mà mình lại không giữ được nhỉ?
Đó là những ký ức mà mình chưa bao giờ biết đến. Hì, thì đó là lúc mình còn nằm trong bụng mẹ và nhỏ xíu xiu mà.
Mợ bảo: Con này lì lắm. Lúc má mầy sắp sinh bị đau bụng từ sáng sớm đến nửa đêm mầy mới chịu chui ra đấy. Nghe mợ kể mình mới biết thì ra mình lì bẩm sinh. He he.
Còn má thì: Hồi má mang thai em kề mầy, hai má con ăn cơm ở ngoại về, mầy xoa bụng má mà hỏi vầy nè: Sao con ăn cơm bụng không to mà má ăn cơm bụng lại to vậy má? Một câu hỏi rất ngốc phải không? Thì ngốc là phải rồi vì lúc đó mình mới có 3 tuổi thôi.
Má còn nói hồi đó mình cũng khoảng 3 tuổi, má phải đi mua hàng ở xa tới hơn cả tháng mới về. Lúc má về thấy mình đang ngồi ở trước bục cửa nhà, má nói lúc đó thấy má về mình mừng lắm, hỏi má đi đâu giờ mới về còn nói một câu trẻ con mà má thương lắm: Má ơi cho con bú? Híc.
Má còn bảo mình ngày xưa đau ốm lắm, có bận má ẵm mình đang ốm ngồi trên xe để tới bệnh viện. Hai mắt mình nhắm nghiền làm má sợ quá, đi đường mà má cứ vạch mắt mình ra để xem thử.
Hay đó cũng có thể là những ký ức mà mình đã lãng quên đột nhiên có người nhắc lại mới nhớ. Đó là nhờ:
Đứa bạn học chung từ hồi tiểu học đã giữ dùm: Có thể nói từ ngày bạn ấy chuyển nhà đến nơi khác cũng khoảng 10 năm rồi. Vừa rồi mới liên lạc lại với nhau, bạn ấy đã nói ngày đó bạn rất thích mình vì mình có cái áo len màu vàng đỏ rất đẹp. Khi đó mình mới biết thì ra mình đã từng có cái áo như vậy. Cảm ơn bạn nhé! Cảm ơn bạn đã giữ dùm ký ức của mình suốt mười mấy năm trời.
Còn khi gặp lại đứa bạn hồi học cấp 2: Trời ơi! Cái bà này hồi học chửi tui léo nhéo suốt cả ngày nè. He, mỏ mình đâu có dài dữ vậy ta.
Còn với thằng bạn học cấp 3: Mấy người biết không, cái bà này là kỳ phùng địch thủ của tui đấy, hồi còn đi học hai đứa suốt ngày chửi lộn với đánh nhau hoài. Thì cũng có. Nhưng ai biểu hắn cứ theo chọc ghẹo mình suốt chi.
Tất cả những ký ức đó của mình đều được người khác cất giữ từ rất lâu và mình thấy rất vui vì điều đó. Những ký ức không được mình cất giữ đó đã cho mình thấy mình được rất nhiều người quan tâm, yêu thương và dành những tình cảm tốt đẹp cho mình.
Ước gì có thật nhiều người giữ dùm ký ức của mình nhỉ?
Cũng có những ký ức của mình nhưng lại được người khác giữ đấy. Vậy đó là những ký ức gì mà mình lại không giữ được nhỉ?
Mợ bảo: Con này lì lắm. Lúc má mầy sắp sinh bị đau bụng từ sáng sớm đến nửa đêm mầy mới chịu chui ra đấy. Nghe mợ kể mình mới biết thì ra mình lì bẩm sinh. He he.
Còn má thì: Hồi má mang thai em kề mầy, hai má con ăn cơm ở ngoại về, mầy xoa bụng má mà hỏi vầy nè: Sao con ăn cơm bụng không to mà má ăn cơm bụng lại to vậy má? Một câu hỏi rất ngốc phải không? Thì ngốc là phải rồi vì lúc đó mình mới có 3 tuổi thôi.
Má còn nói hồi đó mình cũng khoảng 3 tuổi, má phải đi mua hàng ở xa tới hơn cả tháng mới về. Lúc má về thấy mình đang ngồi ở trước bục cửa nhà, má nói lúc đó thấy má về mình mừng lắm, hỏi má đi đâu giờ mới về còn nói một câu trẻ con mà má thương lắm: Má ơi cho con bú? Híc.
Má còn bảo mình ngày xưa đau ốm lắm, có bận má ẵm mình đang ốm ngồi trên xe để tới bệnh viện. Hai mắt mình nhắm nghiền làm má sợ quá, đi đường mà má cứ vạch mắt mình ra để xem thử.
Hay đó cũng có thể là những ký ức mà mình đã lãng quên đột nhiên có người nhắc lại mới nhớ. Đó là nhờ:
Đứa bạn học chung từ hồi tiểu học đã giữ dùm: Có thể nói từ ngày bạn ấy chuyển nhà đến nơi khác cũng khoảng 10 năm rồi. Vừa rồi mới liên lạc lại với nhau, bạn ấy đã nói ngày đó bạn rất thích mình vì mình có cái áo len màu vàng đỏ rất đẹp. Khi đó mình mới biết thì ra mình đã từng có cái áo như vậy. Cảm ơn bạn nhé! Cảm ơn bạn đã giữ dùm ký ức của mình suốt mười mấy năm trời.
Còn khi gặp lại đứa bạn hồi học cấp 2: Trời ơi! Cái bà này hồi học chửi tui léo nhéo suốt cả ngày nè. He, mỏ mình đâu có dài dữ vậy ta.
Còn với thằng bạn học cấp 3: Mấy người biết không, cái bà này là kỳ phùng địch thủ của tui đấy, hồi còn đi học hai đứa suốt ngày chửi lộn với đánh nhau hoài. Thì cũng có. Nhưng ai biểu hắn cứ theo chọc ghẹo mình suốt chi.
Tất cả những ký ức đó của mình đều được người khác cất giữ từ rất lâu và mình thấy rất vui vì điều đó. Những ký ức không được mình cất giữ đó đã cho mình thấy mình được rất nhiều người quan tâm, yêu thương và dành những tình cảm tốt đẹp cho mình.
Ước gì có thật nhiều người giữ dùm ký ức của mình nhỉ?
muctim.com.vn
Bài tương tự bạn quan tâm
Còn khóc được là hạnh phúc.........
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Em à! Nơi đâu mới là hạnh phúc ?
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Khi nào là lúc để... chia tay
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Bức tranh không có mắt!
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Hãi hùng ký túc xá ở Trung Quốc
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu