Thu đi qua, mang theo một mối tình dang dở...
Có những tình yêu, tưởng là mãi mãi, nhưng rồi cũng chia tay.
Có những lời hứa tưởng là chắc chắn lắm... nhưng rồi lại thất hứa,mà không hề biết người được hứa sẽ đau như thế nào.
Có những ký ức, khi nhớ lại thì cười, những khi nghĩ về hiện tại thì lại thấy trống vắng, vì không bao giờ có thể tìm lại được nữa.
Có những giọt nước mắt, cố gắng để nó đừng rơi ra, nhưng những giọt nước mắt ấy lại xoa dịu nỗi đau rất nhiều.
Có những chờ đợi, không biết là vì cái gì, nhưng vẫn cứ chờ...trong vô vọng.
Có những nụ cười, dù là rất bình thường, nhưng có thể đó là niềm hạnh phúc mà cả đời người không có được.
Có những lời nói tưởng là vu vơ, nhưng có thể làm người ta nhớ mãi...
Sân bay quốc tế Nội Bài, 9h sáng 1 ngày cuối thu...
"em đừng chờ anh. Vì anh không thể hứa là sẽ quay về. Anh xin lỗi, quên anh đi"
Đây là cách mà Phong ra đi, nhẹ nhàng như khi anh đến bên nó, nhẹ nhàng như gió thu...
Vân im lặng nhìn anh đi, không nói, cũng không khóc. Bầu trời vẫn xanh một màu xanh vô tình. Vậy là, nó bắt đầu những chuỗi ngày không anh. Nó biết anh yêu nó, nhưng tình yêu ấy không đủ để anh có thể từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai. Nó cũng không muốn anh vì nó mà từ bỏ. Vâng. Nó sẽ không chờ, nhưng cũng sẽ không quên.
Bỗng nó nhớ lại câu văn trong " Anh có thích nước Mỹ không?": "Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.". Anh của nó, Phong của nó, cũng đã bay đến bầu trời bao la ấy. Là nước Mỹ xa xôi, là nơi nó không thể đến và cũng không muốn đến.
Ừ, thì chia tay. Nó sã lại quay lại là nó trước kia, trầm, và lạnh. Anh mang tiếng cười đến cho nó, thì khi anh đi, tiếng cười ấy cũng theo gió mà bay đi. Tiếng cười dang dở...
Tạo hóa có bất công với nó quá không? Khi mà cứ lần lượt cướp đi hết những người nó yêu thương. Để giờ đây, nước mắt cũng chẳng còn đủ sức để rơi nữa. Từ cái ngày mà anh bước đến bên nó, hong khô tất cả đau thương mà nó hứng chịu, sưởi ấm lại những băng giá trong con người nó, thì anh đã trở thành bầu trời của nó. Bầu trời ấy, giờ đây cũng đã mất đi, trả lại cho nó sự tăm tối và lạnh lẽo.
Mặt hồ Gươm vẫn phẳng lặng và bình yên đến lạ giữa lòng thành phố thủ đô đầy những bon chen xô bồ. Là nơi nó gặp anh lần đầu. Nó lạnh nhạt, băng giá. Anh nồng nhiệt nhưng lại dịu dàng. Và cứ thế mây bị gió cuốn đi, đi đến những chân trời mới lạ. Biết phải làm sao khi gió đi xa? Mây lạc đường và lại đơn độc. Mây đọng lại, rơi xuống thành mưa. Một buổi chiều thu. Hồ Gươm. Một con bé ngồi nức nở khóc. Khóc cho đến khi nước mắt cạn khô. Tại sao lại thế? CHỉ cần anh nói sẽ quay về, nhất định nó sẽ đợi, dù bao lâu nó cũng sẽ đợi. Nhưng anh lại không nói thế. Điều đáng sợ nhất không phải chờ đợi bao lâu, mà là chờ đợi một thứ không trở về. Anh tìm đến chân trời của anh, ước mơ của anh. Nó cũng không thể đòi hỏi gì hơn nữa. Anh đã cho nó quá nhiều rồi.
Vậy là mùa thu đi qua, mang theo một mối tình dang dở...
New York
Phong ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ phòng bệnh. Những cơ đau ập đến khiến đầu óc tê liệt. Anh ghét căn bệnh này. Ghét cay ghét đắng. Chính nó đã làm anh phải rời xa Vân, người mà anh yêu thương nhất. Phong cảm thấy giờ đây mình thật vô dụng. Cả ngày chỉ nằm trên giường bênh và cơ thể đang ngày càng không nghe lời anh nữa. Bất lực. Vô vọng. Có lẽ anh chẳng thể gặp lại Vân, cô bé ngay lần đầu tiên gặp đã khiến anh có một quyết tâm là sẽ che chở và bảo về suột đời.
Cũng là một buổi chiều thu 2 năm trước, Phong lang thang bờ hồ với chiếc máy ảnh để chụp hình thực tế chuẩn bị cho buổi thuyết trình "Hà Nội xanh" của mình. Bỗng chiếc máy ảnh lơ đãng đưa tới một góc nhỏ, nơi một cô gái trẻ đang nhìn xa xăm, ánh mắt lơ đãng. Lặng người. Phong chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào u buồn và lạnh lẽo đến như vậy. Trông cô bé như một bức tượng,đẹp, nhưng vô hồn. "tách". Cô bé quay sang. Vẫn ánh nhìn sắc lạnh không một chút biểu cảm trên gương mặt còn vô cùng non nớt. Im lặng.
- Anh có thể ngồi đây được chứ?
im lặng
Phong ngồi xuống kế bên cô bé.
- Em tên là gì? Học sinh đúng không?
Im lặng
Phong vẫn tiếp tục trước sự im lặng đáng sợ ấy
- Sao em lại ngồi đây một mình?Trốn học đúng không? học sinh bây giờ hư quá!
Im lặng
Và Phong cứ ngồi bên cạnh như thế, với sự im lặng như thế cho đến kho trời tối. Cô bé vẫn không nói, không nhúc nhích. Vẫn ánh nhìn xa xăm, vô hồn.
- Muộn rồi, em nên về nhà đi không bố mẹ lại lo. Nhà em ở đâu anh đưa về?
Cứ tưởng đáp lại sẽ vẫn là sự im lặng. Bỗng dưng cô bé bật khóc. Khóc nức nở
- Anh bảo em về đâu?... Em làm gì còn nhà mà về... Cháy rồi... Cháy hết rồi... Em hại chết hết cả nhà rồi... Em là kẻ sát nhân... em là tội đồ.. em là đứa bất hiếu......
Phong vụng về không biết phải làm sao. Dường như tổn thương mà người con gái bé bỏng này phải chịu đựng là quá lớn. Lăng yên để Vân tựa đầu vào, vừa khóc vừa kể lại chuyện kinh hoàng mà cô đã trải qua, Phong thật sự đau đớn. Anh muốn mãi mãi được ở bên chăm sóc cho cô.
Anh và Vân đã đến với nhau như thế. Vậy mà cũng có ngày 2 người phải rời xa. Mà không, chính anh đã rời bỏ Vân, anh lại một lần nữa khiến Vân đau khổ. Anh muốn nói với Vân tất cả, rằng anh rất yêu Vân, rằng anh không hê muốn rời cô. Anh không hề đi du học như anh nói. Nhưng anh không thể. Thà để Vân nghĩ rằng anh thay đổi, còn hơn ...
Phong mệt quá. Đã hơn 2 tháng chữa trị rồi nhưng bệnh càng ngày càng nặng hơn. Có lẽ mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Phong cố gắng gượng dậy, viết một lá thư cho Vân. Anh muốn viết thật nhiều, thật nhiều
"Thảo Vân, anh xin lỗi ..."
Chiếc bút rơi xuống. Phong trút hơi thở cuối cùng trong phòng bệnh với những điều chưa kịp nói. Dang dở, tất cả đều dang dở...
Người trông coi nghĩa trang đã quen với việc có một cô gái ngày ngày mang một bó hoa tới trước mộ bạn trai, ngồi nói chuyện tới một tiếng rồi mới về. Bất kể thời tiết ra sao. ốm yếu như thế nào. Cô gái ấy, có một ánh mắt lạnh như băng.
"Anh ạ. Hôm nay bạn đồng nghiệp của em nói thích em. Anh ấy nói muốn che chở cho em đấy. Nhưng anh yên tâm, em từ chối rồi. Em bảo rằng em đã có người, nguyện che chở em, suốt cuộc đời này"
Gió thu vẫn lành lạnh...
Có những tình yêu, tưởng là mãi mãi, nhưng rồi cũng chia tay.
Có những lời hứa tưởng là chắc chắn lắm... nhưng rồi lại thất hứa,mà không hề biết người được hứa sẽ đau như thế nào.
Có những ký ức, khi nhớ lại thì cười, những khi nghĩ về hiện tại thì lại thấy trống vắng, vì không bao giờ có thể tìm lại được nữa.
Có những giọt nước mắt, cố gắng để nó đừng rơi ra, nhưng những giọt nước mắt ấy lại xoa dịu nỗi đau rất nhiều.
Có những chờ đợi, không biết là vì cái gì, nhưng vẫn cứ chờ...trong vô vọng.
Có những nụ cười, dù là rất bình thường, nhưng có thể đó là niềm hạnh phúc mà cả đời người không có được.
Có những lời nói tưởng là vu vơ, nhưng có thể làm người ta nhớ mãi...
Sân bay quốc tế Nội Bài, 9h sáng 1 ngày cuối thu...
"em đừng chờ anh. Vì anh không thể hứa là sẽ quay về. Anh xin lỗi, quên anh đi"
Đây là cách mà Phong ra đi, nhẹ nhàng như khi anh đến bên nó, nhẹ nhàng như gió thu...
Vân im lặng nhìn anh đi, không nói, cũng không khóc. Bầu trời vẫn xanh một màu xanh vô tình. Vậy là, nó bắt đầu những chuỗi ngày không anh. Nó biết anh yêu nó, nhưng tình yêu ấy không đủ để anh có thể từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai. Nó cũng không muốn anh vì nó mà từ bỏ. Vâng. Nó sẽ không chờ, nhưng cũng sẽ không quên.
Bỗng nó nhớ lại câu văn trong " Anh có thích nước Mỹ không?": "Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là 1 ánh mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.". Anh của nó, Phong của nó, cũng đã bay đến bầu trời bao la ấy. Là nước Mỹ xa xôi, là nơi nó không thể đến và cũng không muốn đến.
Ừ, thì chia tay. Nó sã lại quay lại là nó trước kia, trầm, và lạnh. Anh mang tiếng cười đến cho nó, thì khi anh đi, tiếng cười ấy cũng theo gió mà bay đi. Tiếng cười dang dở...
Tạo hóa có bất công với nó quá không? Khi mà cứ lần lượt cướp đi hết những người nó yêu thương. Để giờ đây, nước mắt cũng chẳng còn đủ sức để rơi nữa. Từ cái ngày mà anh bước đến bên nó, hong khô tất cả đau thương mà nó hứng chịu, sưởi ấm lại những băng giá trong con người nó, thì anh đã trở thành bầu trời của nó. Bầu trời ấy, giờ đây cũng đã mất đi, trả lại cho nó sự tăm tối và lạnh lẽo.
Mặt hồ Gươm vẫn phẳng lặng và bình yên đến lạ giữa lòng thành phố thủ đô đầy những bon chen xô bồ. Là nơi nó gặp anh lần đầu. Nó lạnh nhạt, băng giá. Anh nồng nhiệt nhưng lại dịu dàng. Và cứ thế mây bị gió cuốn đi, đi đến những chân trời mới lạ. Biết phải làm sao khi gió đi xa? Mây lạc đường và lại đơn độc. Mây đọng lại, rơi xuống thành mưa. Một buổi chiều thu. Hồ Gươm. Một con bé ngồi nức nở khóc. Khóc cho đến khi nước mắt cạn khô. Tại sao lại thế? CHỉ cần anh nói sẽ quay về, nhất định nó sẽ đợi, dù bao lâu nó cũng sẽ đợi. Nhưng anh lại không nói thế. Điều đáng sợ nhất không phải chờ đợi bao lâu, mà là chờ đợi một thứ không trở về. Anh tìm đến chân trời của anh, ước mơ của anh. Nó cũng không thể đòi hỏi gì hơn nữa. Anh đã cho nó quá nhiều rồi.
Vậy là mùa thu đi qua, mang theo một mối tình dang dở...
New York
Phong ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ phòng bệnh. Những cơ đau ập đến khiến đầu óc tê liệt. Anh ghét căn bệnh này. Ghét cay ghét đắng. Chính nó đã làm anh phải rời xa Vân, người mà anh yêu thương nhất. Phong cảm thấy giờ đây mình thật vô dụng. Cả ngày chỉ nằm trên giường bênh và cơ thể đang ngày càng không nghe lời anh nữa. Bất lực. Vô vọng. Có lẽ anh chẳng thể gặp lại Vân, cô bé ngay lần đầu tiên gặp đã khiến anh có một quyết tâm là sẽ che chở và bảo về suột đời.
Cũng là một buổi chiều thu 2 năm trước, Phong lang thang bờ hồ với chiếc máy ảnh để chụp hình thực tế chuẩn bị cho buổi thuyết trình "Hà Nội xanh" của mình. Bỗng chiếc máy ảnh lơ đãng đưa tới một góc nhỏ, nơi một cô gái trẻ đang nhìn xa xăm, ánh mắt lơ đãng. Lặng người. Phong chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào u buồn và lạnh lẽo đến như vậy. Trông cô bé như một bức tượng,đẹp, nhưng vô hồn. "tách". Cô bé quay sang. Vẫn ánh nhìn sắc lạnh không một chút biểu cảm trên gương mặt còn vô cùng non nớt. Im lặng.
- Anh có thể ngồi đây được chứ?
im lặng
Phong ngồi xuống kế bên cô bé.
- Em tên là gì? Học sinh đúng không?
Im lặng
Phong vẫn tiếp tục trước sự im lặng đáng sợ ấy
- Sao em lại ngồi đây một mình?Trốn học đúng không? học sinh bây giờ hư quá!
Im lặng
Và Phong cứ ngồi bên cạnh như thế, với sự im lặng như thế cho đến kho trời tối. Cô bé vẫn không nói, không nhúc nhích. Vẫn ánh nhìn xa xăm, vô hồn.
- Muộn rồi, em nên về nhà đi không bố mẹ lại lo. Nhà em ở đâu anh đưa về?
Cứ tưởng đáp lại sẽ vẫn là sự im lặng. Bỗng dưng cô bé bật khóc. Khóc nức nở
- Anh bảo em về đâu?... Em làm gì còn nhà mà về... Cháy rồi... Cháy hết rồi... Em hại chết hết cả nhà rồi... Em là kẻ sát nhân... em là tội đồ.. em là đứa bất hiếu......
Phong vụng về không biết phải làm sao. Dường như tổn thương mà người con gái bé bỏng này phải chịu đựng là quá lớn. Lăng yên để Vân tựa đầu vào, vừa khóc vừa kể lại chuyện kinh hoàng mà cô đã trải qua, Phong thật sự đau đớn. Anh muốn mãi mãi được ở bên chăm sóc cho cô.
Anh và Vân đã đến với nhau như thế. Vậy mà cũng có ngày 2 người phải rời xa. Mà không, chính anh đã rời bỏ Vân, anh lại một lần nữa khiến Vân đau khổ. Anh muốn nói với Vân tất cả, rằng anh rất yêu Vân, rằng anh không hê muốn rời cô. Anh không hề đi du học như anh nói. Nhưng anh không thể. Thà để Vân nghĩ rằng anh thay đổi, còn hơn ...
Phong mệt quá. Đã hơn 2 tháng chữa trị rồi nhưng bệnh càng ngày càng nặng hơn. Có lẽ mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Phong cố gắng gượng dậy, viết một lá thư cho Vân. Anh muốn viết thật nhiều, thật nhiều
"Thảo Vân, anh xin lỗi ..."
Chiếc bút rơi xuống. Phong trút hơi thở cuối cùng trong phòng bệnh với những điều chưa kịp nói. Dang dở, tất cả đều dang dở...
Người trông coi nghĩa trang đã quen với việc có một cô gái ngày ngày mang một bó hoa tới trước mộ bạn trai, ngồi nói chuyện tới một tiếng rồi mới về. Bất kể thời tiết ra sao. ốm yếu như thế nào. Cô gái ấy, có một ánh mắt lạnh như băng.
"Anh ạ. Hôm nay bạn đồng nghiệp của em nói thích em. Anh ấy nói muốn che chở cho em đấy. Nhưng anh yên tâm, em từ chối rồi. Em bảo rằng em đã có người, nguyện che chở em, suốt cuộc đời này"
Gió thu vẫn lành lạnh...
Bài tương tự bạn quan tâm
Câu chuyện bút chì, đồ gọt và cục tẩy
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
[Mừng ngày của cha] Tình cha vô bờ bến...
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Bi hài chuyện chiếc bằng đại học
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Chuyên nghiệp mỗi ngày
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Câu chuyện về sự cố gắng
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu
Xôn xao câu chuyện bi thảm về người nữ tài xế xe bus
- Thread starter Mr LNA
- Ngày bắt đầu