Một ngày, trái cà chua chín mọng, đỏ au,
trái cà chua chín ấy cứ mãi mọng nước tràn trề như chính thứ tình cảm trong sáng của tuổi mới lớn. Tuy không phải là thân nhất, nhưng cậu có thể kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện mà cậu chưa bao giờ nhắc tới với người bạn thân của cậu nghe...Cô bé cảm thấy mình thật có ý nghĩa trong cuộc đời, ít nhất là đối với cậu.
Câu chuyện ấy cứ tiếp diễn thật đẹp, như một câu chuyện cổ tích vậy.
Một ngày, cậu nói yêu cô, cô cười lớn, bảo : biết rồi,
Cậu nghiêm mặt: thiệt đó!
Cô im lặng lắng nghe cậu nói hay là nghe tiếng trái tim mình? bình yên nhé..
Cậu nói với cô, cậu iu cô theo nghĩa tình bạn, rằng iu ko phải để cưới,
uh, thì cưới rồi thì ai làm phù dâu cho cậu? cô đã đc cậu hứa cho làm phù dâu trong đám cưới của mình, hì.
Cô mỉm cười, rằng người iu thì có thể chia tay, còn bạn thì ko bao giờ, cô tin chắc điều đó, và cô an tâm cho tình iu bạn bè mà cậu đã dành cho cô,
Cô vẫn luôn là người quan trọng, luôn là người đồng hành kề vai cậu trên con đường tình bạn trong câu chuyện cổ tích của hai tri kỉ tô nên.
Đó là suy nghĩ của cô, lời nói như cuốn theo chiều gió, không biết bây giờ cậu có còn nhớ ko?...
chuyện cổ tích luôn có kết thúc đẹp, nhưng câu chuyện này lại khác, vì nó không phải là chuyện cổ tích, nó thực tế quá, khô khốc.
Một ngày, trái cà chua vàn vọt, đã có vài vết ố.
tình cảm nguội lạnh, cô thấy nhớ ngày xưa biết bao, cô nhớ thằng bạn ngày nào ngồi cùng bàn nói chuyện huyên thuyên,.. nhớ,...
Thế là cô gọi điện, cô nhắn tin, để mong cậu bạn có thể chọc cô cười như cái ngày xưa, mới đây thôi mà xa lắc lư ây.
Rồi trái cà chua héo, héo dần...
Chỉ có cô hay gọi và nhắn những cái tin lảm nhảm ..vì xa nhau rồi, có j để nói nhiều đâu,
Cậu thấy sự thay đổi nơi chính cô, phức tạp và quan trọng hóa vấn đề, rắc rối và khó hiểu, cô ngày xưa khác cơ, bình yên thoải mái, ko giận hờn, ko suy nghĩ nhìu, ko rắc rối như những người khác, cậu k thấy bình yên khi kể cho cô nghe chuyện của mình nữa.
Và cô cũng thấy cậu khác, cậu trở nên cáu với cô nhiều hơn, khó chịu nhiều hơn, cảm giác của cô, nặng nề và cô thấy, cậu đang rời cô đi, xa, thật xa, tình bạn ngày xưa còn không nhỉ?
Cô còn có thể gọi cậu lúc buồn để mà khóc trong tay cậu, cậu có còn có thể kể cho cô nghe chuyện của mình một cách thoải mái được ko?
trái cà chua héo úa, cô luyến tiếc, muốn giữ lại, tất cả, mới hôm qua thôi mà?
Thời gian khiến con người thay đổi, và hoàn cảnh khiến người ta lớn lên và nghĩ khác. Thế còn giữ lại được j khi cả hai không thể vượt qua được khoảng cách tâm lí của nhau? cô phải làm gì cho tình bạn đã chết? một lần nữa, cô xin mình đước thoải mái như ngày xưa. Chờ một ngày nắng đẹp.
Gieo hạt xuống và cây sẽ lại lớn thôi mà.Chôn kỉ niệm vào sâu trong hồn, để trái tim có thể ươm mầm, rồi cà chua sẽ lại nở hoa và kết trái thôi, Cà chua ơi!
trái cà chua chín ấy cứ mãi mọng nước tràn trề như chính thứ tình cảm trong sáng của tuổi mới lớn. Tuy không phải là thân nhất, nhưng cậu có thể kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện mà cậu chưa bao giờ nhắc tới với người bạn thân của cậu nghe...Cô bé cảm thấy mình thật có ý nghĩa trong cuộc đời, ít nhất là đối với cậu.
Câu chuyện ấy cứ tiếp diễn thật đẹp, như một câu chuyện cổ tích vậy.
Một ngày, cậu nói yêu cô, cô cười lớn, bảo : biết rồi,
Cậu nghiêm mặt: thiệt đó!
Cô im lặng lắng nghe cậu nói hay là nghe tiếng trái tim mình? bình yên nhé..
Cậu nói với cô, cậu iu cô theo nghĩa tình bạn, rằng iu ko phải để cưới,
uh, thì cưới rồi thì ai làm phù dâu cho cậu? cô đã đc cậu hứa cho làm phù dâu trong đám cưới của mình, hì.
Cô mỉm cười, rằng người iu thì có thể chia tay, còn bạn thì ko bao giờ, cô tin chắc điều đó, và cô an tâm cho tình iu bạn bè mà cậu đã dành cho cô,
Cô vẫn luôn là người quan trọng, luôn là người đồng hành kề vai cậu trên con đường tình bạn trong câu chuyện cổ tích của hai tri kỉ tô nên.
Đó là suy nghĩ của cô, lời nói như cuốn theo chiều gió, không biết bây giờ cậu có còn nhớ ko?...
chuyện cổ tích luôn có kết thúc đẹp, nhưng câu chuyện này lại khác, vì nó không phải là chuyện cổ tích, nó thực tế quá, khô khốc.
Một ngày, trái cà chua vàn vọt, đã có vài vết ố.
tình cảm nguội lạnh, cô thấy nhớ ngày xưa biết bao, cô nhớ thằng bạn ngày nào ngồi cùng bàn nói chuyện huyên thuyên,.. nhớ,...
Thế là cô gọi điện, cô nhắn tin, để mong cậu bạn có thể chọc cô cười như cái ngày xưa, mới đây thôi mà xa lắc lư ây.
Rồi trái cà chua héo, héo dần...
Chỉ có cô hay gọi và nhắn những cái tin lảm nhảm ..vì xa nhau rồi, có j để nói nhiều đâu,
Cậu thấy sự thay đổi nơi chính cô, phức tạp và quan trọng hóa vấn đề, rắc rối và khó hiểu, cô ngày xưa khác cơ, bình yên thoải mái, ko giận hờn, ko suy nghĩ nhìu, ko rắc rối như những người khác, cậu k thấy bình yên khi kể cho cô nghe chuyện của mình nữa.
Và cô cũng thấy cậu khác, cậu trở nên cáu với cô nhiều hơn, khó chịu nhiều hơn, cảm giác của cô, nặng nề và cô thấy, cậu đang rời cô đi, xa, thật xa, tình bạn ngày xưa còn không nhỉ?
Cô còn có thể gọi cậu lúc buồn để mà khóc trong tay cậu, cậu có còn có thể kể cho cô nghe chuyện của mình một cách thoải mái được ko?
trái cà chua héo úa, cô luyến tiếc, muốn giữ lại, tất cả, mới hôm qua thôi mà?
Thời gian khiến con người thay đổi, và hoàn cảnh khiến người ta lớn lên và nghĩ khác. Thế còn giữ lại được j khi cả hai không thể vượt qua được khoảng cách tâm lí của nhau? cô phải làm gì cho tình bạn đã chết? một lần nữa, cô xin mình đước thoải mái như ngày xưa. Chờ một ngày nắng đẹp.
Gieo hạt xuống và cây sẽ lại lớn thôi mà.Chôn kỉ niệm vào sâu trong hồn, để trái tim có thể ươm mầm, rồi cà chua sẽ lại nở hoa và kết trái thôi, Cà chua ơi!
Bài tương tự bạn quan tâm
Yêu cũng cần dũng cảm
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Những cảm xúc sau mưa
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Chia tay là giải pháp tốt nhất cho cả em và anh...
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Khi mà em bước qua được nỗi đau này,anh sẽ không...
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
Em không cần anh nữa.
- Thread starter Mr.Click
- Ngày bắt đầu
cần một lời khuyên
- Thread starter saveyourtime1990
- Ngày bắt đầu