Này em, nhìn xem...
Cây sinh ra lá, chăm sóc lá, nuôi dưỡng lá rồi lá cũng lạnh lùng bỏ đi cùng cơn gió.
Mây quấn quýt trời cao rồi cũng đến lúc lặng lẽ trôi xa theo chiều gió.
Mưa làm giông làm bão, mưa u ám tâm hồn rồi cũng tạnh đi nhường cho nắng ấm áp bao phủ muôn loài.
Bình minh tươi sáng hé lộ rồi cũng chịu khuất phục trước vòng xoay trái đất mà nhường chỗ cho bóng đêm huyền bí.
Và ớt dù cay cũng ăn cả vỏ.
Chuối có ngọt cũng bỏ vỏ ngoài.
Đó chính là những qui luật của tự nhiên mà không ai trong chúng ta đủ quyền năng để thay đổi. Cũng như vậy, cuộc sống vốn có quy luật của sự đến và đi, của hợp và tan, của yêu và chia ly mà con người vẫn thường gọi đó là LÃNG QUÊN.
Này em, nghĩ xem...
Trái đất không phải hình vuông để em trốn vào những góc cạnh của nó, không phải hình tam giác để em leo lên đỉnh cao mà né tránh sự đời lại càng không thể là hình chữ nhật để em so sánh ngắn dài, cao thấp, hơn thua mà trái đất hình tròn để em đối diện với tất cả và cho những yêu thương được gặp lại lại nhau. Và cũng như vậy, điểm kết thúc của tình yêu cũng chính là nơi bắt đầu của hành trình quên lãng và khi quên lãng được bắt đầu cũng đồng nghĩa với việc em để cho cỗ máy yêu thương lại được vận hành trong trái tim em. Hãy tin rằng, rồi một ngày nào đó yêu thương trong em sẽ được đánh thức từ chính mảnh đất mang tên LÃNG QUÊN.
Này em, cảm nhận xem...
Đồng hồ trên tay em vẫn nhảy dây đều đều, tiếng xe cộ vẫn ồn ào bên tai em, cô bán hàng nào có ngưng tiếng rao chào mời, đứa em út đang cười sảng khoái với một bộ phim hài, mẹ em đang chuẩn bị bữa tối, ba em đang lao động vất vả và ngoài kia. Mọi thứ vẫn diễn ra bên em còn em sao lại mãi u buồn vì một kẻ tội đồ mang tên "nỗi nhớ"? Em có biết, cứ mỗi khắc qua đi em còn bầu bạn với "nhớ" chẳng khác nào em mua về cho mình nước mắt, u buồn, ủ dột và đánh mất những niềm vui đang vẫy gọi em ngoài thế giới xinh đẹp ngoài kia. Nhớ nhé em, thời gian có thể không xóa nhòa được tất cả, nhưng thời gian sẽ làm tốt nhiệm vụ của một kẻ thúc giục để em nhận ra, tuổi xuân em đang trôi qua từng khắc, hãy bầu bạn với bình yên để yêu thương giúp em xóa đi phần nào thương tích cho nhung nhớ mang lại, em nhé!
Ai đã từng yêu sẽ hiểu rõ độ khó của việc quên và ai đã từng cố quên sẽ hiểu được độ nhảm nhí của câu nói "quên đi cho xong, ngoài kia còn khối người đáng để yêu". Bởi nếu quên là việc dễ dàng thì đã chẳng có biết bao nhiêu người phải thổn thức và thương nhớ. Sẽ không có bài học nào dạy chính xác cách quên, không có phương thuốc nào đẩy lùi nỗi nhớ cũng chẳng có dòng thi ca nào giúp sự nhớ qua nhanh và sự quên kéo đến mà chỉ có trái tim ta nắm chìa khóa duy nhất mà thôi.
Trái tim khờ khạo của ta bắt nhịp yêu thương, tiếp nhận thói quen rồi nạp vào bộ nhớ bao nhiêu là hoài niệm mà có những lúc tưởng chừng như ta không thể thoát ra nhưng điểm khởi đầu cũng sẽ là nơi kết thúc và sự bắt nguồn yêu thương phải là nơi kết liễu nỗi nhớ.
Và em ơi, nhớ nhé...
Đừng nắm vội tay ai khi nỗi nhớ về quá khứ còn ám ảnh em bởi nỗi nhớ của em có thể sẽ là nỗi đau của người khác.
Đừng cứ sống với nỗi nhớ, bởi dẫu nó có đẹp nó cũng là quá khứ, mà đã là quá khứ thì nó mãi không quay về bên em với đúng hình thù xinh đẹp, ngọt ngào của nó ngày xưa đâu.
Và em ơi, đừng lầm tưởng với quên là xóa sạch, quên là khi em gác được nỗi nhớ vào một chiếc hộp trống rồi một ngày nào đó khi e mở lại chúng, chúng sẽ khiến em mỉm cười chứ không phải là bật khóc.
Nhớ lấy em nhé, hãy gác lại những hồi ức không đẹp, hãy quên đi những vết thương trong lòng để yêu thương lại trở về với đúng quĩ đạo của nó. Quên khó thật, những không - phải - là - không - được.
Cây sinh ra lá, chăm sóc lá, nuôi dưỡng lá rồi lá cũng lạnh lùng bỏ đi cùng cơn gió.
Mây quấn quýt trời cao rồi cũng đến lúc lặng lẽ trôi xa theo chiều gió.
Mưa làm giông làm bão, mưa u ám tâm hồn rồi cũng tạnh đi nhường cho nắng ấm áp bao phủ muôn loài.
Bình minh tươi sáng hé lộ rồi cũng chịu khuất phục trước vòng xoay trái đất mà nhường chỗ cho bóng đêm huyền bí.
Và ớt dù cay cũng ăn cả vỏ.
Chuối có ngọt cũng bỏ vỏ ngoài.
Đó chính là những qui luật của tự nhiên mà không ai trong chúng ta đủ quyền năng để thay đổi. Cũng như vậy, cuộc sống vốn có quy luật của sự đến và đi, của hợp và tan, của yêu và chia ly mà con người vẫn thường gọi đó là LÃNG QUÊN.
Này em, nghĩ xem...
Trái đất không phải hình vuông để em trốn vào những góc cạnh của nó, không phải hình tam giác để em leo lên đỉnh cao mà né tránh sự đời lại càng không thể là hình chữ nhật để em so sánh ngắn dài, cao thấp, hơn thua mà trái đất hình tròn để em đối diện với tất cả và cho những yêu thương được gặp lại lại nhau. Và cũng như vậy, điểm kết thúc của tình yêu cũng chính là nơi bắt đầu của hành trình quên lãng và khi quên lãng được bắt đầu cũng đồng nghĩa với việc em để cho cỗ máy yêu thương lại được vận hành trong trái tim em. Hãy tin rằng, rồi một ngày nào đó yêu thương trong em sẽ được đánh thức từ chính mảnh đất mang tên LÃNG QUÊN.
Này em, cảm nhận xem...
Đồng hồ trên tay em vẫn nhảy dây đều đều, tiếng xe cộ vẫn ồn ào bên tai em, cô bán hàng nào có ngưng tiếng rao chào mời, đứa em út đang cười sảng khoái với một bộ phim hài, mẹ em đang chuẩn bị bữa tối, ba em đang lao động vất vả và ngoài kia. Mọi thứ vẫn diễn ra bên em còn em sao lại mãi u buồn vì một kẻ tội đồ mang tên "nỗi nhớ"? Em có biết, cứ mỗi khắc qua đi em còn bầu bạn với "nhớ" chẳng khác nào em mua về cho mình nước mắt, u buồn, ủ dột và đánh mất những niềm vui đang vẫy gọi em ngoài thế giới xinh đẹp ngoài kia. Nhớ nhé em, thời gian có thể không xóa nhòa được tất cả, nhưng thời gian sẽ làm tốt nhiệm vụ của một kẻ thúc giục để em nhận ra, tuổi xuân em đang trôi qua từng khắc, hãy bầu bạn với bình yên để yêu thương giúp em xóa đi phần nào thương tích cho nhung nhớ mang lại, em nhé!
Ai đã từng yêu sẽ hiểu rõ độ khó của việc quên và ai đã từng cố quên sẽ hiểu được độ nhảm nhí của câu nói "quên đi cho xong, ngoài kia còn khối người đáng để yêu". Bởi nếu quên là việc dễ dàng thì đã chẳng có biết bao nhiêu người phải thổn thức và thương nhớ. Sẽ không có bài học nào dạy chính xác cách quên, không có phương thuốc nào đẩy lùi nỗi nhớ cũng chẳng có dòng thi ca nào giúp sự nhớ qua nhanh và sự quên kéo đến mà chỉ có trái tim ta nắm chìa khóa duy nhất mà thôi.
Trái tim khờ khạo của ta bắt nhịp yêu thương, tiếp nhận thói quen rồi nạp vào bộ nhớ bao nhiêu là hoài niệm mà có những lúc tưởng chừng như ta không thể thoát ra nhưng điểm khởi đầu cũng sẽ là nơi kết thúc và sự bắt nguồn yêu thương phải là nơi kết liễu nỗi nhớ.
Và em ơi, nhớ nhé...
Đừng nắm vội tay ai khi nỗi nhớ về quá khứ còn ám ảnh em bởi nỗi nhớ của em có thể sẽ là nỗi đau của người khác.
Đừng cứ sống với nỗi nhớ, bởi dẫu nó có đẹp nó cũng là quá khứ, mà đã là quá khứ thì nó mãi không quay về bên em với đúng hình thù xinh đẹp, ngọt ngào của nó ngày xưa đâu.
Và em ơi, đừng lầm tưởng với quên là xóa sạch, quên là khi em gác được nỗi nhớ vào một chiếc hộp trống rồi một ngày nào đó khi e mở lại chúng, chúng sẽ khiến em mỉm cười chứ không phải là bật khóc.
Nhớ lấy em nhé, hãy gác lại những hồi ức không đẹp, hãy quên đi những vết thương trong lòng để yêu thương lại trở về với đúng quĩ đạo của nó. Quên khó thật, những không - phải - là - không - được.
|